Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 354 - Chương 354. Cứu Binh Của Hạ Hầu Văn (Thượng)!

Chương 354. Cứu binh của Hạ Hầu Văn (thượng)! Chương 354. Cứu binh của Hạ Hầu Văn (thượng)!

"Con trai!"

"Tiểu Kiệt!"

Cha con Hạ Hầu Văn thấy thế tức giận, vội vàng tiến lên đài muốn cứu Hạ Hầu Kiệt.

"Lăn!"

Ai ngờ hai người còn chưa lên đài, Kim Cương giống như cột điện liền ngăn chặn đường đi bọn họ, một tiếng gầm thét dọa cho cha con Hạ Hầu Văn toàn thân khẽ run rẩy!

"Ta, ta là người đứng đầu Long Hải, ngươi dám cản ta?"Hạ Hầu Văn ý đồ lấy thân phận áp chế Kim Cương.

"Ta chẳng cần biết ngươi là ai, muốn đi qua liền đem mệnh lưu lại!"Kim Cương đáp trả.

"Ngươi"

Hạ Hầu Văn nghe xong tức đến phổi đều muốn nổ, hắn tham gia chính trị đã nhiều năm còn chưa từng có người dám nói chuyện như thế cùng hắn.

Rơi vào đường cùng hắn đành phải nhìn về phía Ôn Bát Thiên, muốn để hắn lại giúp đỡ mình.

"Hạ Hầu, lần này tôi thật sự không giúp được ông, xin lỗi!"

Ôn Bát Thiên cự tuyệt rất kiên quyết, vì Hạ Hầu gia mà đắc tội hai vị trưởng lão Hộ Long tộc, thật không đáng!

Hạ Hầu Văn dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại thần bí.

Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh của một nam nhân cao tuổi:

"Nói đi, chuyện gì?"

"Cốc lão, tôi gặp được đại phiền toái!"Hạ Hầu Văn nóng lòng như lửa đốt đem tình cảnh của mình nói đơn giản một lần.

"Quả nhiên là việc này, ngươi có biết cao tầng đều bị các ngươi kinh động hay không?"Đối phương tựa hồ sớm biết chuyện này, đồng thời ngữ khí còn có chút oán trách.

"Cốc lão đừng nóng giận!"

"Về sau Hạ Hầu gia tôi nhất định tận tâm tận lực vì ngài làm việc, lần này ngài nhất định phải giúp tôi a, bằng không con trai tôi sẽ bị giết mất!"

Nhìn xem Hạ Hầu Kiệt giãy dụa trong hư không, lần thứ nhất hắn cảm giác được hữu tâm vô lực.

"Cũng được! Lần này ta có thể giúp ngươi, nhưng cũng đừng nghĩ lông tóc của con ngươi không tổn hao gì!"Đối phương thở dài nói.

"Cái này"

"Hạ Hầu Văn, mặc dù ta không có ở hiện trường, nhưng có người nói cho ta biết, con của ngươi đánh người Kiều gia đúng không, mà lại còn là nữ nhân?"

"…"

Hạ Hầu Văn khó lòng giãi bày, nam nhân đánh nữ nhân, xác thực rất khó nói qua được.

"Lần này ta sẽ bảo đảm ngươi, lần sau cũng không có vận tốt như vậy, ngươi về Long Hải hảo hảo nghĩ lại đi!"

Nói xong, đối phương trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút trong loa, cảm xúc trong lòng Hạ Hầu Văn hỗn tạp, nhưng nỗi lòng lo lắng của hắn cũng yên tâm lại, vô luận như thế nào mệnh của con trai nhất định có thể bảo đảm!

Mắt thấy Hạ Hầu Kiệt trên đài đều trợn trắng mắt, nhưng vào lúc này, điện thoại của Diệp Thần cùng Lan Trần gần như đồng thời vang lên.

"Cha, cha nhớ con?"

Lan Trần kết nối điện thoại mỉm cười mà hỏi thăm.

"Nhớ cái đầu ngươi!"

Ai ngờ Lan Văn Thiên căn bản không cảm kích, hỏi:"Có phải ngươi ở cùng tiểu tử họ Diệp hay không? Hạ Hầu Kiệt trong tay các ngươi đi?"

"Đúng a, cha, làm sao cha biết?"Lan Trần nhìn quanh bốn phía, hẳn cho rằng lão ba của mình đang trốn ở cái ngóc ngách nào đó nhìn trộm?

"Ngươi tranh thủ thời gian ngăn Diệp Thần lại, tuyệt đối đừng để hắn giết Hạ Hầu Kiệt, bằng không sẽ rất phiền phức!"Lan Văn Thiên rất nghiêm túc nói.

"Phiền phức?"

Lan Trần nghe xong không khỏi nhíu mày, lão ba từ trước đến nay không cố kỵ gì, lần này làm sao lại sợ phiền phức?

"Đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo!"

"…"

Lan Trần sững sờ, lập tức cúp điện thoại.

Diệp Thần cũng rất kỳ quái tiếp điện thoại của lão đầu, mà lại lão đầu thế mà bảo hắn thả Hạ Hầu Kiệt.

"Đại sư tỷ bị đánh, tôi có thể thả hắn sao?"Diệp Thần nhíu mày.

"Tiểu tử thúi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!"Lão đầu thở dài nói:"Lần này Hạ Hầu gia tìm được nhân vật lợi hại, coi như cho hắn cái mặt mũi đi!"

"Không!"

"Ta xin ngươi a, đại ca, thả đi!"

"Ách, tốt a!"

Diệp Thần cũng bó tay, có thể để lão đầu gấp đến độ gọi hắn là đại ca, đối phương hẳn là một người rất ác độc!

Bịch!

Diệp Thần nhẹ buông tay, Hạ Hầu Kiệt giống như chó chết té ngã trên đất, đỏ bừng cả khuôn mặt từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí mới mẻ, chật vật tới cực điểm.

"Lão Diệp, sao cậu thả hắn?"

Viên Vũ không rõ ràng cho lắm, thấy Diệp Thần dự định bỏ qua Hạ Hầu Kiệt không khỏi cau mày nói:"Không phải Kiều tỷ bị hắn đánh sao, đánh gãy một tay của hắn cũng quá tiện nghi đi!"

"Ngươi"

Hạ Hầu Văn dưới đài nghe nói như thế tức giận đến nhức cả trứng, một cái tát đổi lấy toàn bộ cổ tay, cái này còn quá tiện nghi?

Bất quá trước mắt Diệp Thần cường thế một phương, Hạ Hầu Văn cũng chỉ có thể gắng nuốt vào trong bụng!

"Lão đầu đều gọi tôi là đại ca, không thả có thể làm sao?"Diệp Thần nhếch miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Không thể nào?"

Viên Vũ nghe xong mở to hai mắt nhìn, lão đầu táo bạo trên Thanh Long Sơn kia thế mà lại gọi Diệp Thần là đại ca?

Không đúng, biểu lộ Thần ca là lạ, mỗi lần hắn muốn chỉnh ai, đều sẽ cười như thế.

Quả nhiên, một giây sau chỉ thấy Diệp Thần ngồi xổm người xuống, nâng lên cái cằm Hạ Hầu Kiệt, cười lạnh nói:"Hạ Hầu Kiệt, nhìn xem gia gia của ngươi!"

"…"

Hạ Hầu Kiệt đã tức giận bất lực, chỉ là nội tâm sợ hãi nhìn xem Diệp Thần.

Bình Luận (0)
Comment