Tranh tài bắt đầu, tất cả mọi người nín thở, nhìn chằm chặp hai người giữa sân.
Tốc độ Kameda rất nhanh, chỉ chốc lát liền phân biệt một nửa dược liệu, đồng thời không phạm một sai lầm.
Trái lại Trần Đương Quy không vội vã, cầm lấy một loại dược liệu đặt ở dưới chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, sau đó kiên định nói ra tên thuốc, mặc dù không có phạm sai lầm, nhưng so với tốc độ của Kameda thì chậm đi rất nhiều.
"Xong đời, Trần lão chậm hơn rất nhiều a!"
"Ai, không nghĩ tới tiểu quỷ tử lợi hại như vậy, thật sự là trời bỏ Trung y ta a!"
"…"
Nhóm người trên khán đài nhao nhao thở dài, ngay cả Tiêu Quang Minh cũng nhíu chặt lông mày.
Trận đấu này không chỉ đơn thuần là luận bàn Trung y hai nước, một khi bọn họ thua, người trong nước sẽ triệt để mất đi lòng tin với Trung y, đồng thời Trung y cũng sẽ lưu lạc thành trò cười quốc tế, đây mới là chuyện hắn lo lắng nhất!
Nhưng vào lúc này, Kameda cũng đã chậm lại, hắn cầm trong tay một gốc cây thảo dược, nửa ngày không nói ra danh tự.
Xích lại gần ngửi ngửi, kết quả một mùi thối thiếu chút nữa làm hắn muốn ói!
"Ọe!"
Kameda cố nén buồn nôn, hắn thật sự chưa có tiếp xúc qua loại thảo dược thối này.
Không chỉ là hắn, mà rất nhiều Trung y đều chưa thấy qua, Trung y cũng không phải là Thần Nông, tự nhiên không phải loại bách thảo nào cũng biết, nhiều khi cũng phải mượn nhờ sách vở tìm đọc.
"A, đây không phải là Xú Linh Đan Thảo sao?"
Sau khi Tần Mặc Diêu thấy rõ ràng thảo dược trong tay Kameda, quay đầu nhìn Diệp Thần nhỏ giọng hỏi.
"Đúng!"
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, nói:"Mùi hôi thối của Xú Linh Đan Thảo lại có thể khử dịch bệnh, giải nhiệt giải độc, chỉ là bên trong sách thuốc chưa có ghi chép, Kameda không biết cũng không có gì lạ!"
Quả nhiên, Kameda giống như 'Chó đánh hơi' bắt đầu ngửi tới ngửi lui, nhưng vẫn không xác định ra đây là dược vật gì.
Thành viên Hội Thường Thanh vây xem thấy thế cũng có chút sốt ruột, cũng may bọn họ nhìn sang Trần Đương Quy cũng thấy hắn gặp phải một loại thảo dược rất kỳ quái.
"Ai nha, dược vật trong tay lão đầu kia ta cũng chưa từng thấy qua, khẳng định hắn nói không ra!"Một thầy thuốc Hội Thường Thanh may mắn nói.
"…"
Nhưng sau khi Khổng Long thấy rõ ràng dược vật trong tay đối phương lại thở dài, đối với người khác mà nói vị của dược vật này có lẽ khó mà phân biệt, nhưng đối với nhân vật cấp độ như Trần Đương Quy mà nói vẫn quá dễ.
"Bạch Đinh Hương!"
Quả nhiên, Trần Đương Quy cầm trên tay nhẹ nhàng khẽ ngửi, lập tức thốt ra!
Rất nhiều Trung y tại hiện trường cũng không thể nhận ra dược vật này, giờ phút này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là Bạch Đinh Hương a!
Cái gọi là Bạch Đinh Hương, kỳ thật chính là phân khô ráo của chim sẻ, có công hiệu hòa tan tích tụ, tiêu trừ vẩn đục.
Một vài bệnh nhân bị đau bụng do chức năng tiêu hóa suy giảm cũng có thể sử dụng Bạch Đinh Hương trị liệu, hiệu quả trị liệu rất không tệ.
Tiếp tới không đến mười phút, Trần Đương Quy dù đã cao tuổi, nhưng tốc độ hắn lại là càng lúc càng nhanh, trái lại Kameda thì càng ngày càng chậm, bởi vì càng đi về phía sau dược liệu càng khó đoán, cuối cùng, Kameda thua trận tranh tài!
Khi ban giám khảo tuyên bố Kameda thua trận tranh tài, toàn trường vang lên một mảnh tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
"Baka!"
Honekawa thấy hội trưởng Kameda thua, lập tức tức hổn hển hô lớn:"Người Hoa hèn hạ, các ngươi khẳng định động tay chân với dược liệu!"
"Honekawa tiên sinh, nói chuyện cần phải có chứng cứ!"
Tiêu Quang Minh đang mừng rỡ, nghe được Honekawa nói như vậy sắc mặt lúc này âm trầm xuống.
"Thần ca, tiểu quỷ tử đều không biết xấu hổ như vậy sao? Thua không nổi cũng đừng chơi a!"Mặt mũi Lan Trần tràn đầy khinh thường lườm Honekawa một chút nói.
"Ách, quỷ tử có mặt sao?"
"Thật xin lỗi Thần ca, là tôi nông cạn!"
"Phốc!"
Mấy người Nhan Thanh nghe được đối thoại của hai người Diệp Thần, thực sự không nhịn được cười.
"Diệp Thần!"
Honekawa nghe vậy hung hăng trừng Diệp Thần một chút, cắn răng nói:"Ngươi đừng quá phách lối, sổ sách giữa chúng ta còn chưa có tính toán rõ ràng đâu!"
"Thần ca, tiểu quỷ tử vay tiền của cậu sao?"Lan Trần ra vẻ giật mình nói.
"Quỷ Tiết (lễ cúng bái quỷ) tới, nếu hắn muốn mượn tôi cũng có thể đốt cho hắn vài tờ!"Diệp Thần nhún vai thản nhiên nói.
"Ngưu bức!"
Lan Trần nghe xong không khỏi giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:"Thần ca, cậu thật sự là càng ngày càng lợi hại!"
"Kháo!"
Diệp Thần trợn nhìn Lan Trần một chút, mà Honekawa cách đó không xa tức giận đến đều muốn thổ huyết, cả giận nói:"Diệp Thần, trận tiếp theo có dám so cùng ta không!"
"Honekawa-kun, nếu không để ta tới đối phó hắn đi?"Khổng Long nghe xong có chút sốt ruột, hắn đã sớm muốn 'Thu thập' Diệp Thần.
"Baka!"
Honekawa đang khó thở hung hăng trừng Khổng Long một chút, kỳ thật hắn căn bản không có đem Khổng Long coi như người một nhà.
Khổng Long bị chửi không dám nói thêm nữa, ngược lại là Diệp Thần thấy thế cười lạnh nói:"Nếu các ngươi đều muốn so tài cùng ta vậy lên hết đi, tiết kiệm chút thời gian, giữa trưa ta còn muốn bồi sư tỷ ăn cơm a!"
"Ngươi thật ngông cuồng!"
Khổng Long cắn răng, ánh mắt kiên định nhìn xem Honekawa:"Phó hội trưởng, nếu tiểu tử này muốn chết, chúng ta lập tức thành toàn cho hắn đi!"