"Ngươi tốt, lần này ta giúp ngươi!"
Ôn Bát Thiên kém chút bóp nát điện thoại, nhưng vì sớm một chút đi lăng mộ lão tổ, hắn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
"Cha, tiểu tử Diệp Thần này quá mức, chúng ta mặc kệ hắn đi!"Ôn Viêm Bân biết được việc này thở phì phò nói.
"Quên đi!"
Ôn Bát Thiên thở dài nói:"Dù sao chuyện này liên quan đến an nguy người Hoa, chúng ta cũng không xem như làm việc cho Diệp Thần!"
"…"
Ôn Viêm Bân nghe vậy giật mình nhìn xem Ôn Bát Thiên, từ lúc nào lão ba học được cách an ủi bản thân?
Rất nhanh, đã tới giờ tan việc.
Trong lúc Diệp Thần ngồi ở trong xe vô tình nhìn thấy Tô Tuyết Di cùng một nam nhân trung niên sóng vai đi ra công ty, hai người còn đứng ở cổng công ty hàn huyên.
"Lão bà!"
Trong lòng Diệp Thần hồ nghi, vừa xuống xe lập tức lên tiếng chào.
"Tô tổng, cô kết hôn?"
Nam tử trung niên ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn xem Tô Tuyết Di.
"Ân, hắn là lão công tôi, Diệp Thần."
Tô Tuyết Di nói xong chủ động khoác lên cánh tay Diệp Thần, giới thiệu nói:"Lão công, vị này là người đứng đầu Cục Công Thương, Tiền cục!"
"Cục Công Thương?"
Diệp Thần nghe xong nhăn nhăn lông mày, trước đó Lý Hương Cầm còn nói Cục Công Thương đang tìm Tô Tuyết Di gây phiền phức, chẳng lẽ chính là nam nhân trước mắt này?
"Tô tổng, tôi vốn còn muốn giới thiệu con trai của mình với cô, hiện tại xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi!"Tiền Giang lườm Diệp Thần một chút, trên mặt viết đầy biểu lộ khinh thường.
"Ông đúng là suy nghĩ nhiều!"
Diệp Thần thấy ánh mắt đối phương bất thiện, cười lạnh nói.
"Cậu nói cái gì!"
Tiền Giang nghe xong giận tím mặt, tức giận nói:"Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá phách lối, nếu không sẽ không có quả ngon để ăn đâu!"
"Thật vậy sao?"Diệp Thần nhếch miệng.
"Hừ! Nhìn dạng ăn bám như cậu, ta chỉ cần một câu, công ty Tô gia sẽ phải đóng cửa, cậu sẽ không có cơm ăn chùa, tin hay không?"Tiền Giang mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ nói.
"Năng lực ông lớn bao nhiêu tôi không biết, nhưng ông còn mù bức bức, có tin tôi quất ông hay không?"Âm thanh Diệp Thần lạnh lùng nói.
"Nực cười!"
Tiền Giang tức giận đến mặt mũi đều tái, lúc này nói với Tô Tuyết Di:"Tô tổng, ta cũng không muốn nói nhiều lời!"
"Tiền cục"
"Đừng gọi ta Tiền cục, tóm lại ngoại trừ điều kiện ta nói ra, nếu công ty Tô gia còn muốn tiếp tục hoạt động, giao ra mười triệu tiền phạt, bằng không hiện tại ta sẽ lập tức gọi người đến niêm phong, phong công ty của cô lại!"Tiền Giang cả giận nói.
"Cái này"
"Nàng dâu, đến cùng chuyện gì xảy ra, gia hỏa này đề cập điều kiện gì với em?"Diệp Thần nghe xong hồ nghi hỏi.
"Tiền cục nói con của hắn muốn kết hôn, còn thiếu phòng cưới"
Tô Tuyết Di khẽ cắn môi son, nàng đương nhiên cũng biết Tiền Giang là có ý gì, bất quá Tiền Giang hết lần này tới lần khác còn muốn Tô Tuyết Di mua phòng ở tại sơn trang Vân Đỉnh, cái này làm nàng rất khó xử.
"Ha ha, doạ dẫm vợ lão tử, ông muốn chết sao?"Diệp Thần lạnh lùng nhìn xem Tiền Giang.
"Tiểu tử, đừng mạnh miệng!"
Tiền Giang mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:"Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu như ngươi không cúi đầu ta sẽ đập chén cơm của vợ ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?"
Vừa dứt lời, Diệp Thần bước ra một bước xông lên trước, một tay bóp lấy cổ Tiền Giang, cưỡng ép nâng hắn lên.
"Thả, thả ta ra!"
Tiền Giang không thở nổi, ở giữa không trung ra sức giãy dụa, nhưng mặc hắn làm như nào tay Diệp Thần vẫn như kìm sắt cứng rắn, căn bản không tránh thoát.
"Diệp Thần, thả hắn đi."Tô Tuyết Di thấy thế lo lắng náo ra nhân mạng vội vàng nói.
"Loại người này không cho hắn chút giáo huấn, hắn thật đúng coi mình là Hoàng Đế!"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, hai mắt như như lưỡi dao nhìn chằm chằm Tiền Giang, chậm rãi nói:"Hôm nay tôi tha cho ông một mạng, nếu như ông còn dám đến quấy rối vợ tôi, tôi bẻ gãy cổ ông!"
Nói xong, Diệp Thần nhẹ buông tay.
Bịch!
Tiền Giang giống như chó chết ngã trên mặt đất, hô hấp lấy từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
Lúc này đã hội tụ không ít đám người vây xem, biết được Tiền Giang là người đứng đầu Cục Công Thương, rất nhiều người đều không khỏi thay Diệp Thần lau vệt mồ hôi!
"Người anh em này cũng quá mạnh đi, lại dám đánh người Cục Công Thương!"
"Nghe nói hắn là lão công Tô tổng, thật sự là quá hố."
"Xong, công ty Tô gia khẳng định phải đóng cửa!"
"…"
Đám người nghị luận ầm ĩ, đều cảm thấy Diệp Thần sẽ gặp xui xẻo, ngay sau đó công ty Tô Tuyết Di cũng chạy không thoát.
"Lão bà, chúng ta đi, đừng để ý tên ngốc bức này!"Diệp Thần lười nhác lãng phí thời gian, nói xong ôm bờ eo thon của Tô Tuyết Di chuẩn bị rời đi.
"Đáng chết, ngươi, tất cả các ngươi đứng lại cho ta!"
Tiền Giang thân là người đứng đầu Cục Công Thương Ninh Châu, sao có thể nhịn cục tức này, nhìn thấy Diệp Thần muốn đi hắn vội vàng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào Tô Tuyết Di cả giận nói:
"Hôm nay ta muốn niêm phong công ty nàng, tiểu tử ngươi chờ đó cho ta."Nói xong Tiền Giang lấy điện thoại di động ra trực tiếp bấm một số điện thoại.