Nữ hài đem trọn ven thực hư câu chuyện nói một lần, khi nàng nói đến là trẻ con ầm ĩ ảnh hưởng tới Diệp Thần, không ít người cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.
Thiếu phụ thấy thế không khỏi tức hổn hển, hung hăng trừng nữ hài một chút, kêu gào nói:
"Ngậm miệng! Con trai ta nhao nhao thì thế nào, Cao Thiết là của nhà cô sao?"
"Loại nữ nhân như cô, về sau không xứng có con, một mình cô độc sống quãng đời còn lại đi!"
"Bà"
Nữ hài nghe được thiếu phụ nói như vậy, tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, bộ ngực cao vút kịch liệt phập phồng lên xuống.
Kỳ thật nhân viên phục vụ nghe hiểu, bởi vì tiểu hài ở trên tàu xe ầm ĩ xác thực gặp phải rất nhiều khiếu nại, loại chuyện này nàng sớm đã không cảm thấy kinh ngạc!
"Mặc kệ như thế nào cũng không thể đánh người, tiên sinh, xin ngài phối hợp!"Nhân viên cảnh sát cau mày nói.
"Đồng chí cảnh sát, làm phiền đồng chí tới đây một chút!"
Ôn Bát Thiên ngồi cách đó không xa đột nhiên mở miệng, cảnh sát nghi ngờ nhìn xem Ôn Bát Thiên, người này mấy chục tuổi còn nhuộm mái tóc màu đỏ?
Bất quá nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Bát Thiên, cảnh sát vẫn là đi tới.
"Đồng chí, có chuyện gì vậy?"
"Nhận cú điện thoại đi!"
Ôn Bát Thiên cũng lười giải thích, trực tiếp đem điện thoại đưa cho cảnh sát.
Cảnh sát sững sờ, sau đó nghi ngờ tiếp nhận đặt điện thoại ở bên tai.
Nửa phút sau, cảnh sát một mực cung kính đưa điện thoại di động trả lại cho Ôn Bát Thiên, cười bồi nói:"Nguyên lai là Ôn tiên sinh, không có ý tứ, quấy rầy rồi!"
"Không có việc gì, đi đi!"
"Tạ ơn Ôn tiên sinh!"
Cảnh sát nghe xong như nhặt được đại xá, nuốt xuống ngụm nước bọt cũng không quay đầu lại mang theo nhân viên phục vụ mau chóng rời đi cái toa này.
"Ai, đồng chí cảnh sát, đồng chí đi đâu vậy a, không phải muốn bắt tiểu tử này sao?"Thiếu phụ thấy thế tức giận.
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, các người tự nói chuyện giải quyết với nhau đi!"
Cảnh sát quay đầu trừng thiếu phụ một chút, lập tức vội vàng rời đi.
"…"
Thiếu phụ một mặt mộng bức, nàng nghĩ mãi mà không rõ cảnh sát vì cái gì trừng mình, chẳng lẽ là bởi vì 'Quỷ tóc đỏ' kia?
Nghĩ đến đây thiếu phụ giận không chỗ phát tiết, chỉ vào Ôn Bát Thiên cả giận nói:"Vương bát đản, già tóc đỏ, ai bảo ngươi xen vào việc của người khác, có biết lão nương là ai hay không?"
"Kỹ nữ thối, ngươi muốn chết!"
Ôn Viêm Bân nghe được thiếu phụ mắng cha hắn, không nói hai lời đứng người lên, một cước đá vào trên bụng nhỏ thiếu phụ, trực tiếp đạp nàng bay ra ngoài mấy mét!
Tiểu hài vừa rồi ầm ĩ thấy lão mụ bị đánh, tức giận phun một miếng nước bọt về phía Ôn Viêm Bân!
"Oắt con, thích ăn đòn!"
Nói xong, Ôn Viêm Bân lại vung một bạt tai vào trên mặt tiểu hài tử, trong nháy mắt mặt tiểu hài tử sưng phù thành đầu heo, oa oa khóc rống lên!
"…"
Diệp Thần thấy thế cũng là sững sờ, không nghĩ tới Ôn Viêm Bân động thủ thật sự là không phân biệt nam nữ già trẻ a, tiểu tử này không đi làm sát thủ thật là đáng tiếc!
"Ngươi dám đánh con trai ta!?"
Nam cánh tay hình xăm thấy thế cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Ôn Viêm Bân, nhưng hắn đã đánh mất dũng khí động thủ, hôm nay đều đụng phải cọng rơm cứng, không thể trêu vào a!
"Đánh con trai ngươi thì thế nào?"
Ôn Viêm Bân mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hừ lạnh nói:"Còn dám lắm mồm, tiểu gia ta ném các ngươi ra khỏi tàu xe!"
"…"
Nam cánh tay hình xăm há to miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im miệng, trong lòng tự nhủ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ đến Nga Mi xem ta thu thập các ngươi như thế nào.
Một trận nháo kịch cứ như vậy kết thúc, Diệp Thần cũng làm quen với nữ hài nói lời công đạo kia.
Nữ hài gọi Văn Linh, năm nay mới hai mươi tuổi.
Để Diệp Thần không nghĩ tới chính là, nữ hài không chỉ có ở tại dưới chân Nga Mi Sơn, mà lại nàng còn đang đọc sách tại Viện Y Học Thiên Nam, trùng hợp chính là cũng học Trung y.
"Kỳ thật, tôi cũng là Trung y!"Diệp Thần cười nhạt một tiếng, đây là lần đầu hắn thừa nhận mình là một thầy thuốc.
"Thật?"
Văn Linh nghi ngờ nhìn xem Diệp Thần, bất quá khi nàng hỏi mấy vấn đề Trung y, Diệp Thần đều có thể giảng giải kỹ càng, nàng lập tức tin tưởng!
Trên đường đi, Văn Linh không ngừng hỏi Diệp Thần về các loại tri thức Trung y, mà Diệp Thần cũng cực kì kiên nhẫn thay Văn Linh giải đáp.
"Oa! Tri thức Trung y của Diệp tiên sinh uyên bác như thế, không đi trường học của chúng tôi làm giáo sư thật là đáng tiếc!"Mặt mũi Văn Linh tràn đầy sùng bái mà nhìn xem Diệp Thần nói.
"Sư tỷ tôi cũng làm giáo sư ở trường học của cô a!"Diệp Thần cười nói.
"Là ai a?"
"Tần Mặc Diêu, cô biết sao?"
"Trời ạ! Nguyên lai cậu là sư đệ Tần giáo sư, khó trách cậu lợi hại như vậy!"Văn Linh hoảng sợ nói.
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, xem ra Thất sư tỷ ở trường học còn rất nổi danh a, tùy tiện một học sinh đều biết nàng.