Nói xong, mũi chân Lãnh Nguyệt điểm một cái, thân thể như một đạo thanh quang xông ra chủ điện.
"Lăng chưởng môn, cơ hội báo thù của ngươi đến!"Kim Tam Tông âm trắc trắc cười nói.
"Hừ, hôm nay ta nhất định phải làm cho tiểu tử Diệp Thần kia có đến mà không có về!"
Lăng Khôn cắn răng, đứng người lên trong giây lát cũng rời đi chủ điện.
Vĩnh Nham đại sư thấy thế sắc mặt ngưng trọng, hắn cùng Bích Vân đạo trưởng liếc nhau một cái, cầm trong tay pháp trượng chậm rãi đi theo.
Lúc này, đám người Lâm Quỳnh đã đi vào nội điện phái Nga Mi.
Mấy nữ đệ tử cầm trong tay Nga Mi Thích, thân mang áo váy màu trắng chặn đường đi của các nàng. (Nga Mi Thích: google -> hình ảnh)
"Lãnh Nguyệt đâu, nàng không dám đi ra sao?"
Thanh âm Lâm Quỳnh băng lãnh, cầm trong tay trường kiếm nói:"Lần trước Nga Mi đánh lén Hành Sơn ta, đoạt bí tịch tông môn ta, hôm nay ta tự mình đến tìm Lãnh Nguyệt muốn cái công đạo!"
"Gặp đệ tử Nga Mi, giết chết bất luận tội!"
Theo một tiếng lệnh Lâm Quỳnh phát ra, hai bên lập tức giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp phải đánh nhau, đúng lúc này trong hư không truyền đến một tiếng khẽ kêu:
"Dừng tay cho ta!"
Vừa dứt lời, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một giây sau Lãnh Nguyệt một mặt đầy sát khí xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Lâm Quỳnh, ngươi thật to gan!"
Lãnh Nguyệt phát hiện chỉ có phái Hành Sơn tìm tới cửa, không khỏi hừ lạnh nói:"Bằng một mình phái Hành Sơn ngươi cũng muốn đến Nga Mi ta nháo sự, quả thực không biết tự lượng sức mình!"
"Lãnh Nguyệt, bớt nói nhiều lời!"
Lâm Quỳnh oán hận nói:"Giao ra 'Ngọc Nữ Kinh', bằng không hôm nay cho dù ta có phải liều tính mạng cũng muốn huyết tẩy Nga Mi ngươi!"
Ngọc Nữ Kinh?
Diệp Thần sững sờ, nguyên lai sở dĩ Lâm Quỳnh bồi mình đến Nga Mi Sơn, còn là vì ‘Đòi hàng’ a!
"Hừ! Ngọc Nữ Kinh vốn là Phong ca để lại cho ta, là ngươi âm thầm giở trò quỷ đem kinh thư trộm đi, hiện tại kinh thư chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi!"Lãnh Nguyệt xem thường.
"Phi!"
Chẳng ai ngờ rằng đường đường chưởng môn phái Hành Sơn thế mà trước mặt mọi người xì Lãnh Nguyệt một ngụm, có thể thấy được nàng chán ghét đối phương biết bao nhiêu!
Diệp Thần sững sờ, Lâm Quỳnh vừa nhìn thấy Lãnh Nguyệt vậy mà kích động như thế?
Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, luận tướng mạo Lãnh Nguyệt tuyệt đối không bại bởi Lâm Quỳnh, hai người đều là đỉnh cấp đại mỹ nữ, chẳng lẽ đây chính là đồng giới tương xích?
"Chuyện sai lầm lớn nhất trong đời này của Phong ca chính là quen biết hồ ly tinh như ngươi!"Lâm Quỳnh tiếp tục mắng.
"Ngươi mới là hồ ly tinh!"
"Nếu không phải ngươi chẳng biết xấu hổ câu dẫn Phong ca, hắn như thế nào lại là tráng niên mất sớm!"Lãnh Nguyệt không cam lòng yếu thế, đáp trả Lâm Quỳnh.
"Ngươi......"
Lâm Quỳnh nghe được Lãnh Nguyệt mắng nàng chẳng biết xấu hổ, tức giận đến mặt đều tái.
"Ngọc Nữ Kinh vốn là vật đính ước Phong ca cho ta, ngươi thì tính là cái gì, phá hài một con!"Lãnh Nguyệt tức giận Lâm Quỳnh không thôi, ngôn ngữ càng ngày càng kịch liệt.
"......"
Giờ phút này Diệp Thần xem như nghe rõ, hai nàng này đang tranh giành tình nhân a!
Mà lại, nam nhân này còn tráng niên mất sớm, nhưng hai nữ nhân này tựa hồ còn tình cũ khó quên đâu!
Quả nhiên, Lâm Quỳnh tức giận đến đã mất đi lý trí, nàng cắn răng nghiến lợi trừng mắt Lãnh Nguyệt, đột nhiên nàng cười to lên, tiếng cười để cho người ta nghe được đều tê cả da đầu!
Lúc này mấy người Bích Vân đạo trưởng đều tới, nhìn thấy Lâm Quỳnh giống như nổi điên cười to, tất cả không khỏi đều ngây ngẩn cả người.
"Lâm Quỳnh, ngươi dẫn người xông Nga Mi, có gì đáng cười?"Kim Tam Tông có chút nổi nóng chất vấn.
Lâm Quỳnh rõ ràng không có đem người Ngũ Đại Phái thả ở trong mắt, hắn có thể không tức giận sao?
"Họ Lãnh, ngươi không phải nói Phong ca thích ngươi sao?"
Lâm Quỳnh cười xong, chỉ chỉ bên người Lâm Mộc Đồng, một mặt cười đắc ý nói:"Quá đáng tiếc, ta cùng Phong ca có cốt nhục, mà ngươi thì có cái gì?"
Lời vừa nói ra, đám người lần nữa chấn kinh!
Phải biết Lâm Quỳnh là chưởng môn phái Hành Sơn, môn hạ đệ tử đều là ni cô a, nàng thế mà chủ động thừa nhận Lâm Mộc Đồng là con gái nàng?
"Chưởng môn, người......"
Mấy tên trưởng lão phái Hành Sơn ở một bên gấp, các nàng thật ra là biết quan hệ giữa Lâm Quỳnh cùng Lâm Mộc Đồng, nhưng còn có rất nhiều đệ tử là không biết a!
Thảm nhất chính là, chuyện này truyền đi, về sau phái Hành Sơn sẽ bị võ lâm xem như trò cười đ!
Nhưng Lâm Quỳnh không thèm để ý chút nào, có lẽ trên đường tới đây nàng đã có ý định muốn ngả bài!
Không chỉ là người phái Hành Sơn, mà ngay cả mấy người Vĩnh Nham đại sư đều kinh hãi.
"A Di Đà Phật!"
Vĩnh Nham đại sư biểu lộ ngưng trọng nói:"Lâm chưởng môn, người xuất gia chớ nói lời xằng bậy!"
"Vĩnh Nham đại sư, ta cũng không phải nói lời xằng bậy!"Lâm Quỳnh nói xong giống như khiêu khích nhìn xem Lãnh Nguyệt, âm thanh lạnh lùng nói:"Họ Lãnh, con gái của ta lớn lên giống ai, ngươi hẳn là đã sớm nhìn rõ rồi a, ha ha ha ha!"
Nói xong, Lâm Quỳnh lần nữa cười to, chỉ là trong tiếng cười kia ngoại trừ trào phúng, còn kèm theo một tia chua xót cùng thương cảm.
"Tiện nhân, ta muốn giết ngươi, sau đó lại giết con tiểu tiện nhân này!"
Quả nhiên, Lãnh Nguyệt đã triệt để bị chọc giận, nàng gầm thét một tiếng, rút kiếm cực nhanh đâm tới ngực Lâm Quỳnh.