Mà tại giới chính trị, Tiêu Quang Minh cũng mời quốc y Trần Đương Quy, hai người đều ra sức bảo vệ Diệp Thần!
Mặc dù có người kêu gào muốn nghiêm trị, nhưng ở nhiều mặt nỗ lực, việc này cũng dần dần xuất hiện chuyển cơ.
Trong biệt thự, mấy vị tướng quân còn đang vì vấn đề Hắc Ngọc Cao mà 'Cò kè mặc cả' !
"Diệp Thần, cậu nói Hắc Ngọc Cao đến cùng cho ai?"Tào Viện Triều hỏi.
"Chú Tào, các vị tướng quân, tôi ngược lại là có cái chủ ý!"Diệp Thần cười nói.
"Chủ ý gì, nói đi!"
"Không bằng quân đội nhập cổ phần vào công ty của Đại sư tỷ tôi, về sau mỗi tháng sẽ ổn định sản xuất Hắc Ngọc Cao cung cấp cho quân đội sử dụng, thế nào?"
"Phương pháp này không tệ a!"
Lưu Á Quang nghe xong vui vẻ, hắn thật đúng là lo lắng Tào Viện Triều cậy quen biết độc chiếm Hắc Ngọc Cao đâu!
"Khoan đã!"
Đúng lúc này vị tham mưu trưởng của Chiến Khu Trung Bộ lên tiếng:"Hắc Ngọc Cao thật có thần kỳ như vậy sao, tư liệu tư lệnh viên cho tôi có hạn, Diệp Thần cậu có thể biểu diễn một lần không?"
"Lão Trương, ông nói đùa cái gì, Hắc Ngọc Cao là nối xương, đi đâu biểu diễn cho ông xem bây giờ!"
"Không sai, người nơi này toàn là chân tay lành lặn, không có khả năng biểu diễn!"
"…"
Mấy vị tư lệnh tựa hồ cũng hiểu rất sâu với Hắc Ngọc Cao, duy chỉ có vị tham mưu trưởng này có chút mộng bức.
"Trong nhà ngược lại là có Hắc Ngọc Cao, bất quá xác thực không tiện biểu diễn!"Kiều An Na hướng về phía tham mưu trưởng áy náy cười một tiếng.
"Không không không, có thể biểu diễn!"
Diệp Thần đột nhiên một mặt cười xấu xa nhìn về phía cổng, chỉ thấy con hàng Ngô Dũng này nói chuyện điện thoại xong ủ rũ cúi đầu đi trở về.
Vừa rồi hắn đã báo cáo tình huống bên này với người trên tỉnh, kết quả trên tỉnh bảo hắn tranh thủ thời gian rút lui, cái này làm hắn phiền muội phát hỏng, vốn tưởng rằng có thể hảo hảo thu thập tiểu tử Diệp Thần này, không nghĩ tới cuối cùng một chuyến tay không.
"Ngô ngô gì gì kia, ông qua đây!"Diệp Thần cố ý hướng Ngô Dũng ngoắc ngoắc ngón tay, mặt mũi tràn đầy biểu lộ khinh bỉ.
"Tiểu tử, con mẹ nó ngươi gọi ta cái gì, có tin ta còng ngươi hay không?"
Ngô Dũng giận tím mặt, hắn đang nhẫn nhịn đầy bụng tức giận không có chỗ vung đâu, nghe được Diệp Thần vô lễ gọi hắn như thế, trong nháy mắt liền xù lông!
"Ha ha, ông còn dám mắng tôi?"
Diệp Thần thấy đối phương 'Mắc câu', cười lạnh một tiếng thân hình chớp động trong chớp mắt liền đến trước mặt Ngô Dũng.
"Cậu, cậu muốn làm gì?"Ngô Dũng dọa sợ.
Diệp Thần không có đáp lời, nắm lấy cánh tay phải Ngô Dũng, cưỡng ép bẻ gãy cánh tay phải hắn giống như tách mía!
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên quanh quẩn trong phòng khách, ngay sau đó Ngô Dũng gào thét như giết heo.
Các nhân viên cảnh sát khác thấy thế do dự một chút, cuối cùng vẫn không ai ra mặt giúp Ngô Dũng, đồ đần cũng nhìn ra được bốn tướng quân đều giúp Diệp Thần, một tiểu cảnh viên như mình đi xen vào việc của người khác, chán sống còn tạm được!
"Đại sư tỷ, Hắc Ngọc Cao đâu?"Diệp Thần một mặt bình tĩnh quay đầu lại nhìn xem Kiều An Na.
"Ta đi lấy cho đệ!"
Kiều An Na hé miệng cười trộm, đứng dậy đi phòng chứa đồ.
"Diệp Thần, cậu, cậu dám tập kích nhân viên cảnh vụ, chờ nhận lấy xui xẻo!"Ngô Dũng đau đến thẳng nhe răng, hắn đưa tay móc móc bên hông, nhưng nhìn đến bốn vị tướng quân đều đang ngó chừng hắn, chỉ đành chịu coi như thôi!
"Tôi tập kích ông lúc nào? Ông cũng đừng nói xấu tôi!"
Diệp Thần mặt mũi tràn đầy vô tội, vừa vặn Kiều An Na cầm một hộp Hắc Ngọc Cao ra, Diệp Thần bất chấp tất cả, mở đóng gói ra đem trọn vẹn Hắc Ngọc Cao thoa lên trên tay Ngô Dũng.
"Cậu định làm gì?"Ngô Dũng vừa sợ vừa giận.
"Nếu ông không muốn tay phải bị phế bỏ, cũng đừng động!"Diệp Thần hừ lạnh nói.
"…"
Ngô Dũng sững sờ, vừa rồi tay cụt của hắn còn đau rát, nhưng sau khi cái đồ vật giống đống bùn đen này đắp lên, hắn lập tức cảm giác được cảm giác lạnh buốt thật thoải mái, dứt khoát bất động nghe theo Diệp Thần.
Tất cả mọi người một mặt tò mò nhìn Ngô Dũng, rất nhiều người đều đang chất vấn, loại bùn đen thoa ngoài da này có thể để cho gãy xương khép lại?
Qua một điếu thuốc, Ngô Dũng thực sự nhịn không được, cả giận nói:
"Tiểu tử, cậu đến cùng muốn làm gì?"
"Gấp cái gì, tôi đang cứu cánh tay của ông a, chẳng lẽ ông muốn làm Dương Quá sao?"Diệp Thần thản nhiên nói.
"…"
Ngô Dũng nghe xong tức giận đến phổi đều muốn nổ, trong lòng tự nhủ tay lão tử chính là ngươi cho bẻ gãy, hiện tại ngươi lại nói lão tử muốn làm Dương Quá, quá đại gia ngươi!
"Các vị tướng quân, các vị đều thấy được rồi chứ!"
Ngô Dũng bực tức nói:"Diệp Thần đánh gãy cánh tay của tôi, còn mở miệng trào phúng, tôi bắt hắn cũng không quá đáng đi?"
"Không thể nào, Diệp Thần vẫn một mực nói chuyện phiếm cùng chúng ta, không thấy hắn đánh nhau a!"Tào Viện Triều trực tiếp đáp trả.
"Ta cũng không nhìn thấy!"
"Nói xấu quân nhân hậu quả rất nghiêm trọng, đồng chí cần phải suy nghĩ kỹ càng!"
Đám người nhao nhao biểu thị mình không thấy được, mặc cho Ngô Dũng vấy bẩn Diệp Thần.
"Đồng chí, vừa rồi có phải là đồng chí ra ngoài không cẩn thận té gãy tay?"Lưu Á Quang chững chạc đàng hoàng nhìn xem Ngô Dũng hỏi.