"Cậu cười cái rắm, người ta chỉ nói mời Thần ca, lại không nói mời cậu!"Lan Trần trực tiếp quăng cái nhìn khinh khỉnh.
"Loại nữ nhân này nên giết!"
Viên Vũ nghe xong không chút do dự nói.
"…"
Diệp Thần nghĩ nghĩ đè xuống Lan Trần, nói:"Nữ nhân này không hiểu sao tiếp cận cậu, khẳng định có ý đồ, cậu muốn làm rõ ràng cũng đừng giết nàng!"
"Thần ca, cậu có ý tứ gì?"Lan Trần nhíu mày.
"Ngày mai không phải sinh nhật nàng sao?"
"Chúng ta thuận nước đẩy thuyền đến đó tham gia tiệc sinh nhật, tôi ngược lại muốn xem xem nàng đến cùng muốn làm gì!"Diệp Thần cười lạnh.
"Thần ca, ý của cậu là để cho tôi giả bộ như cái gì cũng không biết?"Lan Trần ngẩn người.
"Đúng vậy a, thế nào?"
Diệp Thần gật gật đầu, kết quả Lan Trần mặt mũi tràn đầy mướp đắng nói câu:"Nếu là đêm nay con hồ ly tinh này còn muốn tiếp tục 'Hạ độc' tôi thì sao, vẫn là thề sống chết bảo vệ trinh tiết hay là như nào?"
"Thật xin lỗi, đồ vật cậu muốn bảo vệ, chỉ sợ đã bị mất nhiều năm trước rồi đi?"Viên Vũ cười trêu chọc nói.
"Kháo!"
"Cậu tùy tiện mượn cớ né tránh a, cứ nói mình nhức cả trứng cũng được a!"Diệp Thần nói.
"Cái này tốt a!"
Lan Trần mặt mo đỏ ửng, hắn căn bản không tán đồng 'Chủ ý ngu ngốc' Diệp Thần đưa ra, trong lòng tự nhủ đại nam nhân đau thắt lưng không được sao, sao phải nhức cả trứng?
Rời đi nhà Kiều An Na, Diệp Thần một thân một mình về tới sơn trang Vân Đỉnh.
"Diệp tiên sinh trở về!"
Bảo an nhìn thấy Diệp Thần, thái độ mười phần cung kính.
Diệp Thần gật gật đầu, xem như chào hỏi cùng bảo an.
Lúc này các gia đình bên trong khu biệt thự cơ bản đều nghỉ ngơi, duy chỉ có số một biệt thự vẫn là đèn đuốc sáng trưng.
"Nàng dâu còn chưa ngủ?"
Diệp Thần sững sờ, nhưng khi hắn đi đến cửa biệt thự, nhìn thấy ngoài cửa trưng bày một đôi giày da của nam nhân, lập tức cả người đều không tốt!
Tô Tuyết Di mang nam nhân trở về?
Nghĩ đến cái này Diệp Thần tranh thủ thời gian móc ra chìa khoá, mở cửa phòng vọt vào, trong phòng khách ánh đèn vẫn sáng, nhưng lại không có một ai.
Ngọa tào!
Không ở phòng khách chẳng lẽ......
Diệp Thần tranh thủ thời gian sải bước đi tiến phòng ngủ, lần này hắn thấy được Tô Tuyết Di, cô nàng này mặc áo ngủ viền ren, nghiêng người nằm ở trên giường.
Trong ngực nàng ôm gối đầu Diệp Thần, hai đôi chân dài chăm chú kẹp lấy một tấm chăn mền, toàn bộ phía sau lưng đều lộ ở bên ngoài, thỉnh thoảng trong miệng còn nói thầm lấy chuyện hoang đường......
"Ngủ rất thơm a!"
Diệp Thần nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy tư thế ngủ hào phóng của Tô Tuyết Di, kìm lòng không được cười.
Đúng lúc này Tô Tuyết Di trở mình, tựa hồ là cảm giác được bên giường có người, cô nàng này mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lúc nàng nhìn thấy Diệp Thần, đầu tiên là sững sờ, lập tức dùng sức dụi dụi con mắt, hoảng sợ nói
"Lão công? Anh trở về lúc nào vậy?"
"Vừa trở về, thấy nàng dâu ngủ thiếp đi nên không có quấy rầy!"Diệp Thần cười nói.
"Muộn như vậy mệt không, nhanh đi tắm rửa, sớm nghỉ ngơi một chút đi!"Tô Tuyết Di xác định mình không phải nằm mơ, mặt mũi tràn đầy đau lòng nói với Diệp Thần.
"Ân! Đúng rồi nàng dâu, cặp giày da ngoài cửa là của ai?"Diệp Thần hiếu kì hỏi.
"Em mua phòng trộm!"
"Phòng trộm?"
"Đúng nha! Mẹ em nói nữ nhân ở nhà một mình, tốt nhất thả một đôi giày của nam nhân ở ngoài cửa, như vậy cho dù có trộm đi qua, hắn cũng biết nhà này có nam nhân, khẳng định sẽ kiêng kị ba phần!"Tô Tuyết Di giải thích nói.
"Thì ra là thế!"
Diệp Thần nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là chủ ý của Lý Hương Cầm, hại hắn kém chút hiểu lầm!
"Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh kìa, sẽ không phải là nghĩ linh tinh chứ?"Tô Tuyết Di thấy Diệp Thần như trút được gánh nặng lập tức cười trêu chọc nói.
"Nghĩ sai cũng bình thường a!"
Diệp Thần nhún vai, một mặt cười xấu xa mà nhìn xem Tô Tuyết Di nói:"Ai bảo dáng dấp lão bà đẹp mắt như vậy đâu!"
"Miệng lưỡi trơn tru!"
Khuôn mặt Tô Tuyết Di đỏ lên, giống con chuột chũi thẹn thùng, vội vàng đem đầu trốn vào trong chăn.
Diệp Thần nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tô Tuyết Di, kìm lòng không được nuốt ngụm nước bọt, nàng dâu nhà mình thật sự là càng ngày càng có vị nữ nhân......
Ngày kế tiếp, trời mới vừa tờ mờ sáng, Diệp Thần liền rời giường đến trong sân, hắn ngồi vận chuyển chân khí trong cơ thể bắt đầu tu luyện.
Đợi đến khi vận chuyển xong một cái đại tiểu chu thiên, Diệp Thần chậm rãi mở mắt ra, thở ra một hơi dài, từ trong ngực xuất ra quyển sách 《 Xi Vưu Thiên Thư 》Lãnh Nguyệt cho hắn.
Lúc trước bên trong quyển sách 《 Xi Vưu Thiên Thư 》 của hắn chủ yếu ghi chép thủ pháp luyện đan tà tu.
Mà bản này ghi chép phần lớn là một chút môn phái cùng võ công cổ quái kỳ lạ.
Diệp Thần nhanh chóng lật xem một lần, trong lúc vô tình phát hiện trong sách ghi chép hai cái môn phái nhìn cực kì quen mắt!
U Nguyệt Cốc!
Cô Hồn Thành!
Trước đó Diệp Thần ở trong mộ thất của Ôn Thiên Tinh đã thấy qua hai môn phái này trên bích họa, không nghĩ tới trong sách thế mà cũng có ghi chép!
Mà lại công phu của hai môn phái này, trong sách cũng có ghi chép, thậm chí ngay cả khẩu quyết tâm pháp đều ghi lại trong sách!
Nhưng vấn đề là Diệp Thần nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng đạt được kết luận là, nhân loại căn bản không có khả năng tu luyện dựa theo văn tự ghi chép trong sách!