Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 452 - Chương 452. Đầu Cơ Chuộc Lợi!

Chương 452. Đầu cơ chuộc lợi! Chương 452. Đầu cơ chuộc lợi!

"Có người không? Mọi người đều chết đâu hết rồi?"

"Nguyên lai là hắc điếm, đồ ăn còn có mùi vị người chết, tiểu gia ta ta không ăn nữa!"

Ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng, hiển nhiên là có người đang đập đồ vật!

"Đi thôi, đi ra xem một chút chuyện gì xảy ra!"Diệp Thần nói xong trực tiếp rời đi phòng, Thạch Đại Bằng thấy thế tranh thủ thời gian đi theo.

Đợi đến mọi người đi tới đại sảnh xem xét, chỉ thấy có một cái bóng đen đang nện quầy thu ngân!

"Ngươi là ai?"

Đỗ Mỹ Mỹ cảnh giác nhìn xem bóng lưng người áo đen hỏi.

"Nha, vẫn còn rất nhiều a, bái bai!"Người áo đen quay đầu lại quét đám người một chút, cười hắc hắc lập tức lao nhanh ra khỏi nhà hàng Tây.

"......"

Đám người sững sờ, gia hỏa này sẽ không phải là bị điên rồi chứ?

Diệp Thần cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi hắn đi đến phụ cận quầy thu ngân lại đột nhiên dừng bước, hít mũi một cái, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc chấn kinh!

Mùi tanh cá ướp muối!

Là hắn, không sai!

Diệp Thần nổi trận lôi đình, thân thể như viên đạn xông ra ngoài, đáng tiếc bên ngoài sớm không có bóng dáng của người áo đen.

"Thần ca, sao vậy?"

Bọn người Viên Vũ thấy thế vội vàng theo sau hỏi.

"Vừa rồi tên kia tôi gặp qua!"Diệp Thần nhìn xung quanh, sắc mặt nghiêm túc nói.

"Ai vậy?"

Lan Trần cũng mộng bức, có thể để cho Thần ca có phản ứng lớn như vậy, tên áo đen che mặt kia là thần thánh phương nào?

"Một tên trộm đáng chết!"

Diệp Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi, không sai, vừa rồi mùi người kia lưu lại giống y như mùi của người lần trước hắn đụng phải trong mộ huyệt của Ôn Thiên Tinh!

Mà lại cũng chính là người này trộm đi Tuyết Sơn Ngọc Lộ Hoàn của Diệp Thần.

"Tên trộm vặt này rất khá a, nhìn thân pháp hắn tuyệt đối là cao thủ!"Viên Vũ trầm giọng nói.

"Đáng tiếc để hắn chạy!"

Diệp Thần ảo não không thôi, nếu là bắt được gia hỏa này hắn cam đoan không đánh gãy chân đối phương không thôi.

Đúng lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, xem xét là Tô Tuyết Di gọi tới, lúc này Diệp Thần mới kết nối điện thoại.

"Nàng dâu, có chuyện gì vậy?"

"Diệp Thần!"

Tô Tuyết Di ở đầu bên kia điện thoại cả giận nói:"Có phải anh quên mình đáp ứng chuyện với em hay không?"

"Chuyện gì a?"

Hiện tại trong đầu Diệp Thần chỉ có người áo đen, thật không nhớ rõ chuyện đáp ứng Tô Tuyết Di.

"Bại hoại! Anh đáp ứng cùng em đi xem buổi hòa nhạc!"

Tô Tuyết Di nghe xong đều tức muốn khóc, đại móng heo không có để ý mình chút nào, quá ghê tởm.

"Ách...... Nàng dâu, thật xin lỗi a, lão công bận bịu quá nên quên!"

Diệp Thần cười khổ, suýt nữa quên mất việc này, mình không nhìn tới buổi hòa nhạc tương đương với thả bồ câu hai nữ nhân, đoán chừng An Khả Hân cũng sẽ oán trách hắn.

"Vậy anh làm xong chưa?"

"Vừa làm xong, nàng dâu ở đâu lão công lập tức tới!"

"Em tại cổng sân vận động, anh mau tới đây đi!"Tô Tuyết Di nói.

Diệp Thần cúp điện thoại, quay đầu nói với Viên Vũ:"Đầu to, làm phiền cậu bồi Thạch Đại Bằng đi bệnh viện một chuyến đi, miễn cho Độc Thứ phái người đến giết người diệt khẩu!"

"Tốt, giao cho tôi cùng Lan Trần đi!"Viên Vũ gật đầu nói.

Diệp Thần quay đầu nói với Thạch Đại Bằng:"Tạm thời tôi tha cho hai người một mạng, hi vọng hai người không muốn giở trò gian!"

"Diệp tiên sinh yên tâm, chúng tôi đã phản bội tổ chức, ngài chính là chỗ dựa của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không phản bội ngài!"Thạch Đại Bằng vội vàng nói.

"Hi vọng cậu nói được thì làm được!"

Diệp Thần bàn giao vài câu, sau đó mới lái xe hướng tiến đến sân vận động.

Sân vận động Ninh Châu, người đông nghìn nghịt.

Tô Tuyết Di thỉnh thoảng giơ tay nhìn thời gian một chút, lộ ra mười phần nôn nóng!

"Chết Diệp Thần, thối Diệp Thần, làm sao còn chưa tới!"Tô Tuyết Di gấp đến độ dậm chân.

Bởi vì nếu Diệp Thần không đến, nàng lo lắng vé vào cửa buổi hòa nhạc đều bị bán sạch, nhưng nàng không có thẻ căn cước của Diệp Thần, muốn mua vé giúp hắn đều không được!

"Nàng dâu!"

Ngay tại lúc Tô Tuyết Di đợi khổ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười của Diệp Thần.

"Làm sao giờ anh mới đến a?"

Tô Tuyết Di chu miệng nhỏ, rầu rĩ không vui nói:"Thêm mười phút nữa là buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu, vé vào cửa cũng đã bán hết!"

"Vé vào cửa?"

Diệp Thần liếc qua chỗ bán vé, quả nhiên người ta đều tan việc.

Cũng tại An Khả Hân rất được hoan nghênh, sân vận động lại chỉ có thể dung nạp ba mươi ngàn người, mà người đến đây gần bốn mươi ngàn người, đã sớm một phiếu khó cầu!

"An tiểu thư thật vất vả đến Ninh Châu tổ chức buổi hòa nhạc, nhưng em lại không vào được!"Nói xong hốc mắt Tô Tuyết Di đỏ bừng.

"Tiểu thư, cô muốn mua vé vào cửa sao?"

Đột nhiên, một nam tử dáng người nhỏ gầy, tướng mạo hèn mọn tiến đến bên người Tô Tuyết Di, một mặt cười gian nói:

"Tôi có vé vào cửa muốn bán ra, chỉ là phải trả nhiều tiền hơn một chút!"

"Muốn bao nhiêu tiền?"Tô Tuyết Di nghe được có vé, hai mắt không khỏi sáng lên.

"Rẻ nhất ba ngàn khối, quý hơn mười ngàn!"Nam tử duỗi ra ngón tay nói.

"Đắt như vậy?"

Tô Tuyết Di nghe xong không khỏi âm thầm líu lưỡi, nhạc giá cao nhất theo luật chính phủ về vé vào cửa buổi hòa, đến trong tay bọn đầu cơ này lại biến thành giá thấp nhất?

"Mỹ nữ, cô biết cái gì gọi là vật hiếm thì quý không?"

Con buôn một mặt đắc ý nói:"Đây chính là buổi hòa nhạc bế mạc của An Khả Hân, về sau muốn nghe đều không có cơ hội nữa nha!"

Bình Luận (0)
Comment