Ngay cả anh họ cũng không dám gây Diệp Thần, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được đối phương cường đại cỡ nào a, mình khiêu khích hắn không phải muốn chết sao?
"Lão Ngô, anh họ ngươi nói thế nào, có phải là muốn bắt tiểu tử này?"Đồng bọn vội vàng hỏi.
"Bắt em gái ngươi!"
"…"
Không đợi đồng bọn kịp phản ứng, lão Ngô vẻ mặt cầu xin đi đến trước mặt Diệp Thần bịch một tiếng quỳ xuống, than thở khóc lóc nói:
"Đại ca, em sai rồi, anh coi như em là cái rắm, thả em đi!"
"Làm sao, ngươi không chơi chết ta?"Diệp Thần một mặt nghiền ngẫm mà nhìn xem lão Ngô hỏi.
"Không không không!"
Lão Ngô nghe xong dọa sợ, vội vàng giải thích nói:"Là em lỡ lời, lời thật sự em muốn nói là chơi chết em!"
"Cút đi, đừng để ta gặp lại ngươi!"
Mặt mũi Diệp Thần tràn đầy ghét bỏ khoát khoát tay, loại tiểu nhân vật này căn bản không đáng để so đo.
Lão Ngô như nhặt được đại xá, trước khi đi còn cố gắng nhét hai tấm vé vào cửa có phòng riêng cho Tô Tuyết Di.
"Mỹ nữ, coi như tôi chịu nhận lỗi, cô nhất định phải nhận lấy a!"
Lão Ngô sợ Tô Tuyết Di không thu, đem vé vào cửa nhét vào trong tay Tô Tuyết Di, quay người vắt chân lên cổ mà chạy.
"Diệp Thần, cái này"
Trong lúc nhất thời Tô Tuyết Di lại có chút không biết làm sao.
"Nàng dâu, em cứ thu cất đi, buổi hòa nhạc lập tức sẽ bắt đầu, đừng suy nghĩ nhiều!"Diệp Thần cười nhạt một tiếng, lại nói với Liễu Nhược Hi:"Sư tỷ, chúng ta cùng một chỗ đi?"
"Tỷ còn phải đi duy trì trật tự, đây là thế giới của đệ cùng Tô tiểu thư, người như tỷ cũng không dám quấy rầy!"Liễu Nhược Hi nói xong lắc lắc bờ eo thon rời đi.
"…"
Diệp Thần sững sờ, ngữ khí Tứ sư tỷ thật kỳ quái, không phải là nàng ghen chứ?
"Diệp Thần, vị cảnh sát này giống như rất có ý tứ với anh!"Tô Tuyết Di biểu lộ phức tạp nhìn xem Diệp Thần, ngữ khí có chua chua nói.
"Khụ khụ, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta vẫn là đi vào trước đi!"Diệp Thần mặt mo đỏ ửng, ôm Tô Tuyết Di vội vàng tiến sân vận động.
Sân vận động vốn có thể chứa đựng mấy chục ngàn người, lúc này đã không còn chỗ ngồi!
Diệp Thần vừa đi vào phòng, đã nhận được điện thoại An Khả Hân gọi tới, hỏi hắn có tới buổi hòa nhạc hay không.
"Sư tỷ, đệ tại phòng số 6 a!"Diệp Thần cười nói.
"Cái này còn tạm được, xem thật kỹ tỷ tỷ biểu diễn đi!"Nói xong, An Khả Hân cao hứng cúp điện thoại.
"......"
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất, có thể nhìn thấy người trong sân vận động đông nghìn nghịt, đèn huỳnh quang đủ mọi màu sắc như một mảnh hải dương cực quang, mười phần lóa mắt!
"Oa, thật xinh đẹp a!"
Tô Tuyết Di cũng bị cảnh đẹp trước mắt rung động, đứng trước cửa sổ không kìm lòng được cảm khái nói.
Rất nhanh, buổi hòa nhạc bắt đầu, ánh đèn toàn trường bỗng nhiên tối xuống, một chùm bạch quang chiếu xạ tại chính giữa sân khấu, An Khả Hân mặc trang phục thiên sứ màu trắng chậm rãi dâng lên từ dưới võ đài, phía sau lưng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng treo một đôi cánh lông vũ trắng noãn, phi thường xinh đẹp!
Người xem nhìn thấy An Khả Hân ra, toàn bộ sân vận động sôi trào!
"Nữ thần, ta yêu em!"
"An Khả Hân, ta muốn cùng em sinh hầu tử!"
"Thật xinh đẹp, Hoa Hạ không ai sánh nổi Khả Hân nhà ta, yêu nha!"
"......"
Chúng mê ca hát nhìn thấy An Khả Hân, từng người như điên cuồng, tiếng gầm kém chút xốc lên sân vận động!
Mà trong nháy mắt khi An Khả Hân cất tiếng hát, toàn trường lại trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người say mê trong tiếng ca mỹ diệu của nàng.
"Chậc chậc, nguyên lai Ngũ sư tỷ ca hát dễ nghe như vậy!"Diệp Thần nhịn không được tán thán nói.
Tiếng ca của An Khả Hân giống như chim sơn ca, uyển chuyển du dương, thanh thúy êm tai, giống như tiếng trời, thật sâu bắt lấy tâm tất cả mọi người.
"Nàng dâu, nàng dâu......"
Diệp Thần vốn muốn hỏi hỏi cảm thụ Tô Tuyết Di, ai ngờ kêu nửa ngày không có phản ứng.
Cúi đầu xem xét, cô nàng này đã sớm nghe mê mẩn rúc vào trong ngực hắn, Diệp Thần bảo nàng đều không nghe thấy.
Hát xong một ca khúc, tiếng người hiện trường lần nữa huyên náo, vô số fan hâm mộ kêu gào, thét chói tai vang lên, hành vi cử chỉ để Diệp Thần đều thất kinh, hiện tại fan hâm mộ đều điên cuồng như vậy sao?
Nhất là một chút nam fan hâm mộ, có người cởi quần áo ra lộ ra hình xăm ngực, Diệp Thần tập trung nhìn vào, lại là ảnh chân dung An Khả Hân......
"Tạ ơn, cảm ơn mọi người tới tham gia buổi hòa nhạc của Khả Hân."
An Khả Hân trên sân khấu lộ ra mỉm cười mê người, nói:"Lần này là buổi hòa nhạc cáo biệt của Khả Hân, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Khả Hân từ trước đến nay!"
Nói xong, trong mắt An Khả Hân chứa nhiệt lệ cúi người xuống bái.
"Cái gì? Nữ thần của ta muốn rời khỏi ngành giải trí?"
"Trời ạ! Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
"......"
Đám người nghe được tin tức này, trong sân vận động lập tức sôi trào, tất cả mọi người đang suy đoán An Khả Hân đang hot như thế, tại sao muốn đột nhiên rời khỏi.
"Quá đáng tiếc, An tiểu thư muốn rời khỏi giới ca hát."Tô Tuyết Di nức nở nói.
"Nàng dâu, em khóc cái gì, không đến mức đi?!"
Diệp Thần thấy thế dở khóc dở cười, sư tỷ rời khỏi ngành giải trí mà thôi, Tô Tuyết Di có cần phải thương cảm như vậy sao?