Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 465 - Chương 465. Thôn Hoa Đào!

Chương 465. Thôn Hoa Đào! Chương 465. Thôn Hoa Đào!

Mắt thấy hai người muốn chạm vào nhau, Viên Vũ lại tới nhớ tuyệt kỹ 'Xe đẹp chổng ngược', thân thể đột nhiên nhảy lên thật cao treo ngược ở trong hư không, đồng thời bàn tay phải bỗng nhiên đè trên đỉnh đầu nam tử, trong miệng nhanh chóng niệm động Hoán Hồn Quyết

"Hồn phách tự tại, thân không vướng bận, tam hồn thất phách, viên mãn vui vẻ, thập phương chính thần, hộ thể sát giải!"

"Ngao!"

Trong miệng nam tử phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết thê lương, một cỗ khói đen từ trên người hắn bay lên!

Cùng lúc đó, Diệp Thần cảm giác được một cỗ năng lượng từ bên ngoài vọt vào, chuyển động quay xung quanh bên người nam tử, mặc dù hắn không nhìn thấy thực thể, nhưng suy đoán đây chính là cái gọi là 'Hồn phách' của nam tử!

"Nghiệt súc, không còn ra ta để ngươi hồn phi phách tán!"

"Rống!"

Toàn bộ con mắt nam tử trở nên một mảnh đen kịt, hắn ra sức muốn tránh thoát bàn tay Viên Vũ, nhưng ngón tay Viên Vũ giống như đinh sắt kiên cố chụp tại đỉnh đầu hắn, căn bản không tránh thoát!

"Muốn chết!"

Viên Vũ gầm thét một tiếng, đồng thời một vệt kim quang dọc theo cánh tay của hắn xông vào cơ thể nam tử.

Nam tử lập tức kêu thảm một tiếng, lập tức một cỗ khói đặc từ thất khiếu nam tử phun ra ngoài, ngay sau đó nam tử lập tức buông mình mềm nhũn trên mặt đất.

Mà Viên Vũ cũng không có nhàn rỗi, hắn đem ngón tay cắn nát, nhắm ngay hướng khói đen chạy trốn từ cửa sổ hất lên!

Khói đen lần nữa kêu thảm, lập tức dần dần trở thành nhạt, không tới nửa phút liền tan thành mây khói.

"Giải quyết!"

Viên Vũ một mặt thoải mái mà cười nói.

"Lão Viên, rất khá a, cậu cũng sắp vượt qua cả Lâm Chánh Anh (vua đóng phim Cương Thi) rồi!"Diệp Thần trêu chọc nói.

"…"

"Viên tiên sinh, hắn làm sao bây giờ?"Hướng Vấn Thiên chỉ vào nam tử ngã trên mặt đất, nhíu mày hỏi.

"Tam hồn thất phách của hắn đã về vị trí cũ, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại!"

Tiếng nói Viên Vũ vừa dứt, nam tử thật tỉnh lại.

"Tôi, tôi bị sao đây?"

Sau khi nam tử tỉnh lại một mặt mộng bức, khi hắn nhìn thấy bọn người Viên Vũ, hoảng sợ nói:"Người, các người là ai, làm sao lại ở trong nhà của tôi?"

"Tiểu Trần, là ta à!"Hướng Vấn Thiên vội vàng tiến lên trấn an nói:"Vừa rồi cậu bị tà mị nhập thể, là vị Viên tiên sinh này xuất thủ cứu cậu!"

"Tà mị nhập thể?"

Trần Hi nghĩ nghĩ sắc mặt xoát một chút liền thay đổi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói:"Là, là mấy thứ bẩn thỉu trong cổ mộ, tôi nhớ ra rồi!"

"Đừng sợ, Viên tiên sinh là cao nhân, lần này là tới giúp cậu!"

"Giúp tôi?"

Trần Hi nhìn về phía Viên Vũ, vẻ mặt cay đắng nói:"Đạo trưởng, van cầu ngài nhất định phải mau cứu tôi a, mấy thứ bẩn thỉu kia cả ngày quấn lấy tôi, tôi đều phát điên rồi!"

"Ngươi đã điên rồi!"

Viên Vũ không lưu tình chút nào nói:"Thôn dân nói, ngươi đã cắn chết mọi người trong nhà?"

"Không có khả năng!"

Trần Hi nghe xong lúc này lắc đầu:"Tôi không có nhớ kỹ chút nào, đạo trưởng ngài không nên gạt tôi!"

"Tốt, ngươi mang bọn ta đi cổ mộ trước, chuyện khác sau này hãy nói!"Diệp Thần khẽ nhíu mày.

"Cái này"

Nghe được muốn đi cổ mộ, Trần Hi khó khăn nuốt ngụm nước bọt, nhìn xem Hướng Vấn Thiên hỏi:"Hướng tiên sinh, ta không đi được không?"

"Ngươi không đến vậy chờ lấy mấy thứ bẩn thỉu kia lại tới tìm ngươi đi!"Viên Vũ hừ lạnh,

"Đi đi đi, tôi muốn đi!"

Trần Hi dọa sợ, hắn từ dưới đất đứng lên nhìn quanh một vòng, nói:

"Tôi muốn về nhà trước, nhìn xem người nhà của mình."

"Nơi này không phải nhà cậu sao?"Hướng Vấn Thiên hồ nghi.

"Dĩ nhiên không phải, đây là nhà cũ của gia gia của tôi!"

"Đi thôi!"

Diệp Thần không muốn lãng phí thời gian, lúc này quyết định bồi Trần Hi về thăm nhà một chút người nhà của hắn, như vậy cũng có thể để hắn an tâm dẫn đường.

Lúc này mấy người đi ra căn nhà gạch đất cũ nát, hướng đi về đầu thôn phía Tây.

Nói đi nói lại, 'Thôn Hoa Đào' của Trần Hi hết sức xinh đẹp, khắp nơi đều có vườn đào, trong vườn đào nở rộ lấy hoa đào màu hồng, khiến người cảnh đẹp ý vui!

Đi một hồi, Diệp Thần nhìn thấy phía trước có một tòa tầng nhà trắng nhỏ hai tầng đang bị rất nhiều người vây quanh!

"Hỏng bét, nhà tôi xảy ra chuyện!"Trần Hi thấy cảnh này, tranh thủ thời gian chạy vọt tới.

Lúc này, đứng trong đám người là một lão đầu tóc trắng xoá, đang cực lực cùng các thôn dân giải thích cái gì đó.

"Thôn trưởng, mấy đời nhà ta đã cư ngụ ở nơi này, ngài không nên đuổi ta đi a!"Lão đầu đau khổ cầu khẩn nói.

"Không được, cháu của lão hiện tại người không ra người, quỷ không quỷ, vì an toàn thôn dân, nhà các người nhất định phải rời đi Thôn Hoa Đào!"

Nói chuyện chính là một nam tử trung niên dáng dấp thô cuồng, hắn dừng một chút tiến đến bên tai nhỏ giọng nói với lão đầu:"Trần lão đầu, không muốn đi cũng được, chỉ cần lão cho ta năm trăm ngàn là được!"

"Năm trăm ngàn? Ta nào có nhiều như vậy a?"Lão đầu nghe xong lắc đầu.

"Vậy người một nhà các ngươi nhanh chóng cút ra Thôn Hoa Đào, mọi người nói đúng hay không!"Nam tử trung niên phẫn nộ quát.

"Thôn trưởng nói đúng, Trần Hi ngay cả mình cha mẹ mình đều cắn, nếu như cắn chúng ta làm sao bây giờ?"

"Trần gia các ngươi nhất định phải rời đi Thôn Hoa Đào, bằng không đừng trách chúng ta không nể tình!"

"…"

Các thôn dân lòng đầy căm phẫn, kỳ thực theo suy nghĩ của mọi người, hiển nhiên là đều sợ hãi mình bị Trần Hi cắn chết!

Bình Luận (0)
Comment