"Uống em gái ngươi!"
Lan Trần giận tím mặt, dùng sức hất ra nữ bồi rượu, cả giận nói:"Thúi bồi rượu, quá xúi quẩy! Nếu là Thần ca xảy ra chuyện, xem ta thu thập cô như thế nào!"
Nói xong, Lan Trần mang theo bảo tiêu vội vàng rời đi quán ăn đêm.
"…"
Nữ bồi rượu ăn mặc trang điểm lộng lẫy một mặt mộng bức.
Mình làm sao lại xúi quẩy?
Thần ca là ai, nàng không biết a!
Bóng đêm giáng lâm, sân bay Việt Châu.
Lan Trần rốt cuộc đã đợi được Viên Vũ, hai người vừa thấy mặt Lan Trần lập tức kỹ càng truy vấn chuyện cụ thể.
"Cậu đừng hỏi tôi!"
Viên Vũ nóng lòng như lửa đốt, chỉ chỉ Hướng Vấn Thiên nói:"Lúc ấy là hắn cùng Thần ca tiến mộ huyệt, rõ ràng hơn tôi nhiều!"
"Hướng Vấn Thiên, đến cùng xảy ra chuyện gì?"Lan Trần chất vấn.
"Tôi, tôi cũng không rõ lắm a!"
Hướng Vấn Thiên mặt mo đỏ ửng, nói thẳng cho Lan Trần mình bị đánh lén đánh ngất xỉu, về sau xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không biết.
"Lão Viên, tôi lập tức vận dụng lực lượng gia tộc, đi mộ huyệt tìm kiếm Thần ca!"Lan Trần nghe xong cắn răng nói.
"Tuyệt đối đừng đi!"
Viên Vũ thần sắc ngưng trọng nói:"Mặc dù tôi tính không ra sinh tử Thần ca, nhưng dưới vực sâu kia mặt âm khí cực nặng, người bình thường xuống được hay không còn chưa nói, nhưng coi như đi xuống khẳng định cũng là một con đường chết!"
"…"
Cuối cùng hai người thương nghị, Viên Vũ một người về Ninh Châu, mà Lan Trần cùng Hướng Vấn Thiên thì dẫn người đi mộ huyệt xung quanh thủ hộ, miễn cho sinh thêm sự cố.
Ninh Châu, tập đoàn Kiều thị.
Trong văn phòng Kiều An Na phi thường náo nhiệt.
"Đại sư tỷ, ba ngày sau chính là Trung Thu, lúc nào sư đệ trở về a?"Nhan Thanh ngồi ở trên ghế sa lon, hai đầu chân trắng dài 43 phân chồng lên nhau, rất là làm cho người ta ghen tị.
"Đúng a, ngày mai chúng ta sẽ phải về Thanh Long Sơn, thối đệ đệ làm sao vẫn chưa trở lại!"
"Đại sư tỷ, không phải tỷ là đại lão bà của Diệp Thần sao, ngay cả hắn lúc nào trở về cũng không biết?"An Khả Hân cũng ở một bên hé miệng cười trộm.
"Xú nha đầu, muội nói nhăng gì đấy, lão bà Diệp Thần là Tô tiểu thư!"
Khuôn mặt Kiều An Na đỏ lên, giận dữ trừng mắt nhìn An Khả Hân một chút, cô nàng này rõ ràng là nàng trước mặt mọi người thổ lộ với Diệp Thần, hiện tại lại nói mình lại còn nói mình?
Đang lúc mọi người ở đây nói đùa, Kiều An Na nhận được một điện thoại, nói không có hai câu sắc mặt của nàng liền thay đổi, thẳng đến khi cúp điện thoại cả người Kiều An Na đều vẫn là mộng!
"Sư tỷ, sao vậy?"Thượng Quan Dĩnh thấy thế hiếu kì hỏi.
"Tiểu sư đệ xảy ra chuyện!"
Sau khi Kiều An Na tĩnh hồn lại, nước mắt lấp lóe nói:"Vừa rồi Viên đại đầu gọi điện thoại đến, nói Diệp Thần xảy ra chuyện tại Phiên Ngu, hiện tại chưa biết sinh tử!"
"Cái gì?!"
Đám người nghe xong tất cả đều sợ ngây người.
"Đại sư tỷ, tiểu sư đệ đến cùng xảy ra chuyện gì?"Mặt mũi Nhan Thanh tràn đầy lo lắng hỏi.
"Viên Vũ không có nói rõ chi tiết, bất quá hắn đã đi Thanh Long Sơn mời sư phó!"Kiều An Na nói.
"Không được, muội muốn đi Phiên Ngu!"
Thượng Quan Dĩnh nghe xong nóng vội không thôi, lúc này biểu thị muốn đi Phiên Ngu, mà đề nghị của nàng cũng đã nhận được đám người phụ họa, duy chỉ có Kiều An Na tương đối tỉnh táo, nói:
"Tam sư muội, càng là loại thời điểm này chúng ta càng phải tỉnh táo, tỷ nghĩ sư phó lão nhân gia sẽ có an bài!"
"Vậy hiện tại muội lập tức đi Thanh Long Sơn!"Thượng Quan Dĩnh nóng vội nói.
"Ta cũng đi!"
"Đúng, chúng ta sớm về Thanh Long Sơn đi!"
Trong lòng Kiều An Na cũng rất gấp, nghĩ nghĩ quyết định cùng mọi người cùng nhau sớm về Thanh Long Sơn
Cơ hồ trong cùng một lúc, Tô Tuyết Di cũng nhận được điện thoại Viên Vũ.
Lúc này Tô Tuyết Di vừa tan tầm, về tới 'Nhà mẹ đẻ' chuẩn bị ăn chực, kết quả là nhận được Viên Vũ gọi điện thoại tới.
Khi nàng biết được chưa biết sinh tử của Diệp Thần, cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng điện thoại cầm trong tay ngồi ở trên ghế sa lon.
"Con gái, sao vậy?"
Lý Hương Cầm thấy dáng vẻ ngẩn người của Tô Tuyết Di, đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, thấm thía khuyên nhủ:"Đứa nhỏ ngốc, nam nhân đi công tác xa nhà là chuyện bình thường a, con có suy nghĩ nhiều cũng là không giải quyết được gì, nếu không lão mụ dạy con một cái biện pháp?"
"Mẹ"
"Con nghe mẹ nói, chờ Diệp Thần trở về con phải đòi hắn 'Trả bài', nếu như tiểu tử này vừa vội lại nhanh, khẳng định đã ở bên ngoài dính hoa vê cỏ, đến lúc đó lão mụ giúp con thu thập hắn!"Lý Hương Cầm giống như súng máy liên thanh không ngừng nói, hoàn toàn không có chú ý tới Tô Tuyết Di đều muốn khóc.
"Khụ khụ, lão bà, em dạy như vậy hỏng con a!"Tô Vạn Đạt đều nghe không nổi nữa, 'Tổn hại chiêu' của đám nữ nhân này còn thật nhiều a!
"Ông ngậm miệng! Tôi đang dạy con gái 'Ngự phu thuật', ông chõ mồm vào làm gì!"Lý Hương Cầm hung hăng trừng Tô Vạn Đạt một chút.
"…"
Tô Vạn Đạt rụt cổ một cái, tranh thủ thời gian cúi đầu nhìn vào trong điện thoại của mình, cọp cái trong nhà không thể trêu vào a!
"Mẹ, Diệp Thần xảy ra chuyện!"
Tô Tuyết Di cũng không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc ra thành tiếng.
"Bảo bối, con cũng đừng hù dọa lão mụ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì a?"Lý Hương Cầm nghe xong cũng trợn tròn mắt, đang hảo hảo làm sao Diệp Thần xảy ra chuyện?
"Viên Vũ nói Diệp Thần hắn, hắn mất tích, chưa biết sinh tử!"