"Diệp tiên sinh!?"
Cha con Phùng Kiến Quốc cơ hồ là trăm miệng một lời, đồng loạt nhìn ra cửa.
"Ai?"
Người da đen dẫn đầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Thần chậm rãi đi vào phòng bệnh, mà phía sau hắn còn có một người trẻ tuổi mặc đạo bào đi theo, chính là Viên Vũ!
"Không phải các ngươi đang tìm ta sao, làm sao gặp ta lại vờ như không biết?"Diệp Thần lạnh lùng lườm người da đen một chút.
"Ngươi là Diệp Thần?"
Người da đen dẫn đầu nhướng mày, nam nhân gầy thoạt nhìn bình thường trước mắt này, lại chính là cừu nhân của Chu tiên sinh?
"Diệp, Diệp tiên sinh"
Bạch Uyên nằm dưới đất nhìn thấy chính là Diệp Thần, hốc mắt xoát một chút liền đỏ lên!
"Lão Bạch, lão tạm thời đừng nói!"
Diệp Thần khoát khoát tay, quay đầu nói với Viên Vũ:"Đầu to, cậu giúp bọn họ chữa thương đi, mấy tên đen thui này giao cho tôi!"
"Ai, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu!"
Viên Vũ ra vẻ thở dài, rất là vui vẻ chạy tới đút vài viên thuốc chữa thương của Long Hổ Sơn cho Bạch Uyên, lại rót vào mấy phần chân khí cho Bạch Vĩnh Chính giúp hắn bảo trụ mệnh.
"Là ai để các ngươi đến tổn thương bằng hữu của ta?"Diệp Thần đứng đối diện người da đen lạnh giọng hỏi.
"Diệp Thần, ngươi, ngươi không chết?"
Người da đen dẫn đầu khó khăn nuốt ngụm nước bọt, hắn từ bên trong ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thần cảm nhận được một tia khí tức tử vong.
"Diệp tiên sinh, bọn họ là thành viên Mafia Chu Lâm phái tới!"Phùng Kiến Quốc nói.
"Chỉ là mấy tên Mafia cũng dám ở Hoa Hạ ta làm càn, các ngươi muốn chết!"Ánh mắt Diệp Thần run lên, đồng thời một cỗ sát khí lăng lệ trong nháy mắt khóa chặt ba người da đen.
"Người muốn chết là ngươi!"
Người da đen dẫn đầu cắn răng một cái, nói xong tính cả đồng bạn cùng nhau đánh tới hướng Diệp Thần.
"Sâu kiến!"
Diệp Thần khinh thường nhếch miệng, đối mặt với ba người đánh tới chậm rãi đẩy ra một chưởng.
Oanh!
Một tiếng vang trầm, một giây sau tràng cảnh khiến người nghẹn họng nhìn trân trối xuất hiện!
Diệp Thần cũng không đụng tới đối phương, thân thể ba người da đen tựa như dưa hấu vỡ tung ra, lập tức máu tươi văng khắp nơi, nội tạng bay tứ tung, chỉ để lại ba cái đầu lâu mở to hai mắt nhìn trên mặt đất, lăn lộn giống như trái bowling.
Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị máu tanh nồng đậm, vách tường và mặt đất phòng bệnh, khắp nơi đều là tàn huyết!
"Ọe"
Nhìn thấy một màn vô cùng huyết tinh này, Lê Xán trực tiếp buồn nôn nôn, mà Phùng Uyển Đình khoa trương hơn, trực tiếp bị dọa ngất đi!
"…"
Bọn người Bạch Uyên càng là cả kinh trợn mắt hốc mồm, đối thủ theo bọn họ nghĩ là cường đại, Diệp Thần lại dễ dàng một chưởng xong việc?
"Diệp tiên sinh, xin nhanh cứu đệ đệ ta đi!"Sau khi Bạch Uyên lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Trong cơ thể Bạch Vĩnh Chính còn giữ môt cây chủy thủ, thời gian lâu dài hẳn phải chết không nghi ngờ!
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho hắn chết!"
Diệp Thần gật gật đầu, đi đến bên người Bạch Vĩnh Chính đem một cái tay đặt nhẹ tại chỗ vết đao, tâm niệm vừa động, toàn bộ cánh tay thế mà phát ra một trận hào quang màu đỏ loá mắt!
Ngay tại lúc tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thần giơ tay lên chậm rãi nói:
"Tốt, gọi bác sĩ tới khâu lại vết thương đi!"
"......"
Bạch Uyên nghe xong mở to hai mắt nhìn, lại nhìn vết thương Bạch Vĩnh Chính, thanh chủy thủ kia thế mà không hiểu sao biến mất!
Thật tình không biết hai tay Diệp Thần tương đương với thượng cổ thần kiếm, đã trực tiếp đem chủy thủ nho nhỏ thôn phệ sạch sẽ.
"Thần ca, đám cháu trai này quá phách lối, cậu muốn làm gì?"Viên Vũ hỏi.
"Giết không tha!"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, nói xong móc ra điện thoại trong tay bấm gọi Ảnh Tử.
Rất nhanh, trong điện thoại di động truyền đến thanh âm Ảnh Tử:"Điện chủ, ngài rốt cục trở về!"
"Ân, người Diệp gia trong tay cậu?"
"Vâng, còn có người Hồng Bang Kinh Thành!"Thanh âm Ảnh Tử băng lãnh, nói xong liếc mắt nhìn bọn người Diệp Phi bị trói tay sau lưng cách đó không xa.
Diệp Phi nghe nói như thế dọa đến mặt mũi trắng bệch, Diệp Thần thế mà không chết?
"Các ngươi không thể giết ta, bằng không Diệp gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"Diệp Phi vạn phần hoảng sợ, hướng về phía Ảnh Tử gầm thét lên.
"Còn có ta, ta thế nhưng là con trai đường chủ Hồng Bang, thủ hạ cha ta gần ngàn người, các ngươi tốt nhất chớ làm loạn!"
Hồng Kiệt điên cuồng mà rống giận, cũng không biết hắn bởi vì sợ hãi hay là tức giận, nói xong vậy mà toàn thân run rẩy!
"Ảnh Tử, là ai mạo phạm lão bà tôi?"Diệp Thần nhàn nhạt hỏi.
"Chính là tiểu tử họ Hồng!"
Ảnh Tử đem trọn vẹn câu chuyện kỹ càng nói một lần, cuối cùng hỏi:"Điện chủ, ngài muốn làm sao xử trí hai tên rác rưởi này."
"Tiễn Họ Hồng lên đường đi, dám đụng đến lão bà ta, thật là chán sống!"Diệp Thần nghe xong nổi trận lôi đình, Hồng Kiệt thế mà còn muốn cho hắn đội nón xanh, quả thực là muốn chết!
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
"Làm xong việc cậu cùng Kim Cương tới bệnh viện một chuyến, tôi còn có việc muốn các cậu đi làm!"
"Minh bạch!"
Ảnh Tử cúp điện thoại, quay người lạnh lùng nhìn xem Hồng Kiệt, từng bước một đi tới hướng hắn.