"Vĩnh Chính, một hồi nữa Diệp tiên sinh tới, cậu nói chuyện phải chú ý một chút!"Bạch Uyên nhắc nhở.
"Đại ca yên tâm đi, em tự có phân tấc!"Bạch Vĩnh Chính gật gật đầu.
Đang nói một chiếc Audi RS Q8 Chạy nhanh đến, két một tiếng tại dừng lại trước mặt người Bạch gia.
Bạch Ngọc Thần vừa định nói tục, kết quả cửa sổ xe buông xuống là Diệp Thần, dọa cho hắn phải nhanh chóng đem lời vừa định phun ra nuốt lại.
Diệp Thần dừng xe xong, Bạch Uyên vội vàng tiến lên nghênh đón, cười bồi nói:
"Diệp tiên sinh, ngài nể mặt tới dùng cơm, là vinh hạnh Bạch gia tôi!"
"Khách khí, Bạch Uyên tiên sinh?"
"Ngài gọi tôi là lão Bạch là được!"Bạch Uyên nghe xong tranh thủ thời gian lung lay tay, lại đem Bạch Vĩnh Chính giới thiệu cho Diệp Thần.
"Xin chào Diệp tiên sinh, nghe danh đã lâu! Trước đó con hư đắc tội ngài, hôm nay Bạch mỗ đặc biệt thiết đãi yến tiệc, mong ngài tha lỗi cho!" Tư thái Bạch Vĩnh Chính tương đối thấp.
Quản lý ở bên đều nhìn trợn tròn mắt. Ninh Châu lúc nào sinh ra một lão đại trẻ tuổi như vậy?
"Bung tôi có chút đói bụng, có thể vào trong nói không?"Diệp Thần thản nhiên nói.
"Tốt! Mời Diệp tiên sinh vào bên trong!"
Bạch Uyên nghe xong vội vàng làm ra động tác mời, một đoàn người rất nhanh liền đến phòng.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Bạch Vĩnh Chính phân phó quản lý mang thức ăn lên, chờ sau khi quản lý đi Bạch Uyên từ dưới đáy bàn xuất ra một cái hộp gấm màu đỏ.
"Diệp tiên sinh, nghe nói y thuật ngài rất cao, vừa vặn trong tay tôi đầu có cây sâm núi trăm năm, đưa ngài coi như là quà ra mắt!"Bạch Uyên mỉm cười nói.
"Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt a?"Diệp Thần nhếch miệng lên.
"Lần trước đơn thuần hiểu lầm, còn xin Diệp tiên sinh đừng để trong lòng."
Diệp Thần cũng không nhiều lời, tiếp nhận hộp gấm mở ra xem, bên trong đúng là sâm núi trên trăm năm, giá trị phải triệu trở lên.
"Tôi để cậu giúp tôi tra tư liệu, tra được chưa?"Diệp Thần quay đầu liếc nhìn Bạch Ngọc Thần.
"Tốt, Diệp tiên sinh, đây là tất cả tư liệu về Triệu Mẫn và Dương Uy, ba đời nhà bọn họ tôi đều tra rõ ràng cho ngài!"Bạch Ngọc Thần nghe thấy vội vàng xuất ra một cái túi giấy màu nâu.
"Hiệu suất làm việc rất cao a!"
Diệp Thần lấy văn kiện trong túi giấy ra, gật đầu nói:"Rất tốt, cậu đã giúp tôi, tôi cũng sẽ không để cậu toi công bận rộn!"
"Hai ngày gần đây có phải là toàn thân bủn rủn, chuyện phòng the cũng không thể ra sức?"
"Đúng vậy a!"
Bạch Ngọc Thần thốt ra, nói xong mặt mo đỏ lên hỏi:"Diệp tiên sinh, ngài, ngài là làm sao mà biết được?"
Loại việc tư này hắn cũng không có nói cho ai, Diệp Thần làm sao biết?
"Ha ha, quên hôm trước ở nhà để xe dưới đất a, tôi đã nói với cậu như thế nào?"Diệp Thần cười nhạt một tiếng.
"…."
Bạch Ngọc Thần vỗ trán một cái, hắn lúc này mới nhớ tới Diệp Thần nói qua sẽ để hắn làm 'Công công'!
Bạch Uyên bên cạnh nghe được hai người đối thoại, tranh thủ thời gian bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Thần, sau một phen dò xét mạch, hung hăng đưa một bàn tay quất vào trên mặt Bạch Ngọc Thần, cả giận nói:
"Tiểu tử thúi, ngươi làm sao đắc tội Diệp tiên sinh, mau nói!"
"Cháu, đều là tiểu tử Tô Triết kia, lừa dối cháu động thủ với Diệp tiên sinh!"Bạch Ngọc Thần bị đánh cũng không dám tức giận, bụm mặt ủy khuất lắp bắp nói.
"Đại ca, thân thể Ngọc Thần đến tột cùng thế nào?"Bạch Vĩnh Chính nghe xong cau mày nói.
"Tinh mạch Tiểu tử thúi này bị phong kín, sau này sẽ là một phế nhân!"
Bạch Uyên vừa vội vừa tức, nói xong đưa tay lại muốn đánh người, kết quả bị Bạch Ngọc Thần né tránh.
Đại bá điên rồi đi, mình rõ ràng là người bị hại, còn muốn 'Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương' ?
"Cái gì?"
"Đại ca, vậy anh nhanh giúp đỡ Ngọc Thần a!"
Bạch Vĩnh Chính nghe xong trợn tròn mắt, Bạch gia chỉ có một mình Bạch Ngọc Thần nối dõi tông đường, nếu như hắn thành 'Thái giám' , Bạch gia chẳng phải là muốn tuyệt hậu?
"Vừa rồi ta thử, căn bản không giải được!"
Bạch Uyên thở dài một tiếng, nhìn về phía Diệp Thần cười khổ nói:"Diệp tiên sinh, thủ pháp ngài phong ấn huyệt vị thật cao minh! Năng lực Bạch mỗ có hạn, chỉ có thể làm phiền tiên sinh xuất thủ."
"Diệp tiên sinh, xin thả Ngọc Thần một con đường a! Từ nay về sau Bạch gia tôi nguyện ý lấy tiên sinh vi tôn mặc cho điều khiển!"
Bạch Vĩnh Chính cũng vội vàng tỏ thái độ, đồng thời hung hăng trừng Bạch Ngọc Thần một chút
Bịch!
Bạch Ngọc Thần trực tiếp quỳ xuống trước Diệp Thần, vẻ mặt cay đắng cầu khẩn nói:"Thật xin lỗi, tôi cũng không dám tiếp tục quấy rối Tô Tuyết Di."
"Nhớ kỹ, về sau cách xa vợ tôi một chút!"
Diệp Thần nói xong cong ngón búng ra, một đạo kình khí trong nháy mắt bắn vào phần eo Bạch Ngọc Thần.
"Nội kình ngoại phóng?"
Bạch Uyên thấy như này không khỏi há to miệng.
Bạch Ngọc Thần cảm giác bên hông tê rần, nhưng cũng không có cảm giác đau, Bạch Uyên tranh thủ thời gian lại bắt lấy tay của cháu mình.
"Đại ca, Ngọc Thần thế nào?"
"Tinh mạch thông!"
Mặt mũi Bạch Uyên tràn đầy chấn kinh, lập tức đứng dậy ôm quyền nói với Diệp Thần:"Tu vi Diệp tiên sinh cực cao, Bạch Uyên bội phục!"