Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 561 - Chương 561. Nhảy Bungee?

Chương 561. Nhảy bungee? Chương 561. Nhảy bungee?

"A Tây Ba!" (Từ biểu cảm thể hiện sốc, phẫn nộ bên Hàn)

Park Chang bị đánh rất nổi nóng, nhưng chó săn bên cạnh hắn cũng không dám lỗ mãng, dù sao Tần Mặc Diêu là phó giáo sư, bọn họ chỉ là học sinh mà thôi.

"Chang ca đừng nóng giận, đây đều là con ranh Văn Linh kia gây họa, lúc nữa chúng ta sẽ hảo hảo trừng trị nàng!"Một chó săn đề nghị.

"Hừ!"

Park Chang sờ lên mặt bị đánh, cắn răng nghiến lợi trừng mắt Tần Mặc Diêu, uy hiếp nói:"Tần Mặc Diêu, cô chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ để cho cô phát khóc!"

"Khẩu khí thật lớn!"

Vừa dứt lời, một đạo thanh âm băng lãnh truyền đến, ngay sau đó liền thấy Diệp Thần từ lầu hai đi xuống, đi theo phía sau hắn là Văn Linh mặt đầy nước mắt.

"Ngươi chính là Park Chang?"

Diệp Thần cố ý đem hai chữ này kéo rất dài, kết quả dẫn tới đám người vây xem cười vang.

"Nơi này có cảnh sát thúc thúc, chơi kỹ nữ là phạm pháp!"

"Tên của bổng tử quá bá khí!"

"......" (Park Chang = Phác Xương ~~ phiêu xương = chơi gái điếm)

Bình thường Park Chang ở trường học diễu võ giương oai đã quen, thấy hắn bị chế nhạo, tự nhiên không ai giúp hắn nói chuyện, ngoại trừ mấy chó săn......

"A Tây Ba! Ngươi là ai, có biết ta là ai hay không?!"Park Chang nghe ra Diệp Thần đang cười nhạo mình, lập tức giận tím mặt.

"Ta là ca ca Văn Linh!"

Diệp Thần lườm Park Chang một chút, thản nhiên nói:"Ta cho ngươi một cơ hội, hoặc là quỳ xuống nói xin lỗi cho muội muội ta, hoặc là ta để ngươi làm một lần được bay trên bầu trời!"

"Tiểu tử ngươi tính là cái gì, lại dám bắt Chang ca quỳ xuống!"

"Chang ca, anh chỉ cần nói một câu, chúng em sẽ đánh nổ tiểu tử này!"

Chó săn ở một bên kêu gào, ma quyền sát chưởng muốn động thủ.

"Các ngươi đều là người Hoa?"Diệp Thần nhíu mày quét những người này một chút.

"Đúng thì thế nào? Nói thật cho ngươi biết chúng ta vẫn là đội ‘Tán đả’, nếu ngươi không muốn bị đánh, tốt nhất lập tức xin lỗi Chang ca!"Một học sinh nam thân hình cao lớn dẫn đầu kêu gào nói.

"Tuổi còn trẻ đã làm liếm chó, thật sự cảm thấy bi ai thay cho cha mẹ các ngươi, sinh ra một đứa con hèn nhát!"Diệp Thần cười lạnh.

"Hỗn đản, ta đánh chết ngươi!"

Học sinh nam gầm thét một tiếng, cùng mấy thành viên đội tán đả bên người nhào tới Diệp Thần.

"Thần ca cẩn thận!"Văn Linh thấy thế kinh hãi.

Diệp Thần khinh thường nhếch miệng, chỉ dùng mấy chiêu Phân Cân Thác Cốt Thủ, lập tức đem những học sinh này quật ngã trên mặt đất, từng tên biểu lộ thống khổ kêu thảm.

Cảnh sát ở một bên thấy thế cũng không nói tốt cái gì, chỉ nghiêm chỉnh nói Diệp Thần đây là tự vệ.

"Hỏi ngươi một lần cuối cùng, có nói xin lỗi không?"Thanh âm Diệp Thần băng lãnh, một đôi mắt như lợi kiếm nhìn về phía Park Chang.

"Ngươi, nếu là ngươi dám đụng đến ta một chút, ta cam đoan ngươi sẽ chết rất thảm!"

Park Chang phẫn nộ qua đi, trong lòng cũng luống cuống, không nghĩ tới Văn Linh còn có người ca ca biết đánh nhau như vậy?

"Xem ra là ngươi không định xin lỗi, đã như vậy nhào lộn không trung đi!"

Diệp Thần thờ ơ nhún vai, nói xong như thiểm điện đưa tay bóp lấy gáy Park Chang, xách hắn lên giống xách gà con, mũi chân điểm một cái, trong tiếng kinh hô của mọi người, một giây sau Diệp Thần cùng Park Chang liền xuất hiện ở tầng thượng!

"Trời ạ! Người này thế mà lại bay!"

"Thật không thể tin nổi, ca ca Văn Linh là thần tiên sao?"

"Oa! Nam nhân này rất đẹp trai a, ta muốn sinh hầu tử cho hắn!"

"…"

Học sinh vây xem thấy cảnh này, tất cả đều sợ ngây người, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Thần tràn đầy sùng bái!

Ngay cả cảnh sát cùng nhân viên chữa cháy cũng trợn tròn mắt, dưới tình huống không có công cụ phụ trợ, người này thế mà nhẹ nhàng nhảy lên lầu cao tám tầng?

Mà kinh hãi nhất không ai qua được Park Chang, hắn chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió vù vù, đợi đến khi mình kịp phản ứng thế mà đã đứng ở trên lầu chót!

"Tư vị Văn Linh hưởng qua, ngươi cũng nếm thử đi!"Diệp Thần một mặt cười xấu xa nói.

"Không, không muốn a!"

Park Chang mới vừa rồi còn ngưu bức ầm ầm, giờ phút này hai chân như nhũn ra kém chút đi tiểu, thân thể hắn run rẩy run giọng nói:"Tiên sinh, ngài, ngài tha tôi một mạng, tôi nói xin lỗi Văn Linh còn không được sao?"

"Chỉ là xin lỗi sao?"Thanh âm Diệp Thần băng lãnh.

"Còn, còn có cái gì?"Park Chang bắt đầu giả ngu.

"Nếu ngươi nghĩ không ra, vậy kích thích đại não một chút đi!"

Nói xong, Diệp Thần trực tiếp đem con hàng này đẩy xuống.

"A!"

Trên không trung trường học lập tức quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Park Chang, những học sinh xem náo nhiệt phía dưới cũng bị dọa đến lớn tiếng thét lên.

Mà Lý Kiến Châu thấy cảnh này cũng sợ hãi, gia tộc Park Chang thế lực hùng hậu, nếu là cứ thế mà chết đi mình cũng sẽ chịu liên luỵ.

Nghĩ đến cái này hắn đứng không vững nữa, quay người rời phòng làm việc, một đường phi như điên về phía lầu dạy học!

Mắt thấy Park Chang phải ngã chết, ngay cả bản thân Park Chang cũng cảm thấy chết chắc, đột nhiên một thân ảnh tựa như tia chớp từ tầng thượng nhảy xuống, một giây sau thân thể Park Chang lại về tới tầng thượng!

"Ngọa tào! Nhảy bungee sao?" (Nhảy bungee: trò được buộc cáp treo quanh người rồi quăng mình từ trên cao xuống)

"Không đúng, đây quả thực là nhảy lầu a!"

"…"

Bình Luận (0)
Comment