"…"
Diệp Thần nghe vậy không khỏi thở dài, Hoa Hạ đất rộng nhiều của, Muốn tìm một quyển sách không khác mò kim đáy biển!
"Chủ nhân, ngài cũng không cần nhụt chí!"
Hồ Ngạo Tuyết thấy thế an ủi:"Thời kì Nguyên triều, võ tu Lưu Cầu quốc từng đến Hoa Hạ học tập, lúc ấy phương trượng Thiếu Lâm tự tặng cho võ tu Lưu Cầu quốc một chút bí tịch võ lâm, truyền ngôn ở trong đó có một bản 《 Xi Vưu Thiên Thư 》."
"Lưu Cầu quốc?"
Diệp Thần nghe danh tự này luôn cảm thấy rất quen tai, tỉ mỉ nghĩ lại mới nhớ tới không phải chính là Đảo quốc hiện tại sao?
Sách trong tay tiểu quỷ tử?
"Chủ nhân, sao không đi Lưu Cầu quốc tìm kiếm một phen!"Hồ Ngạo Tuyết nói.
"Ân khoan khoan, cô vừa gọi tôi là cái gì?"
Diệp Thần nuốt ngụm nước bọt, nhìn nữ nhân tướng mạo quyến rũ trước mắt, trong đầu thậm chí xuất hiện một chút hình tượng hương diễm.
"Chủ nhân nha!"
Hồ Ngạo Tuyết cười một tiếng, đem thân phận chân thật của mình nói cho Diệp Thần.
"Cô, cô chính là con Cửu Vĩ kia Hồ?"
Diệp Thần trợn to mắt nhìn Hồ Ngạo Tuyết, sau khi kinh ngạc không khỏi cảm thán, khó trách thế nhân đều nói hồ ly tinh mê người, thật đúng là dạng này!
Hồ Ngạo Tuyết có chút gật đầu, ôn nhu nói:
"Chủ nhân, hi vọng nô gia không có hù ngài."
"Thế thì sẽ không, ta còn muốn cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi Thất sư tỷ sẽ phiền toái!"Diệp Thần lấy lại tinh thần cười nói.
"Chủ nhân nói quá lời."
Một người một hồ ở trong giấc mộng hàn huyên hồi lâu, thẳng đến sáng sớm hôm sau mới kết thúc.
Diệp Thần vừa mới mở mắt, phát hiện Tô Tuyết Di đang rúc vào trong lồng ngực của mình, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn xem hắn.
"Nàng dâu, sớm như vậy đã tỉnh?"
"Tối hôm qua anh thì thầm cả đêm, lão công, có phải áp lực quá lớn, nên ác mộng hay không?"
"Ân, tối hôm qua lão công mơ tới một nữ quỷ rất đẹp, nàng nhất quyết muốn 'Chiếm lấy' thân thể của lão công!"
"Chán ghét!"
Tô Tuyết Di nghe xong gắt giọng:"Em vậy mới không tin đâu, lão công là của em, nữ quỷ có xinh đẹp cũng không thể cướp được đi!"
"Hắc hắc, lão bà, lòng ham chiếm hữu của em còn rất mạnh a!"Diệp Thần một mặt cười xấu xa trêu chọc nói.
Kết quả vừa dứt lời, 'Tiểu Diệp Thần' Liền bị Tô Tuyết Di bắt được, mắt hạnh trợn lên uy hiếp nói
"Chẳng lẽ lão công để nàng chiếm lấy thân thể?"
"Nàng dâu, hạ thủ lưu tình, lão công tuyệt đối không có để nàng đạt được!"Diệp Thần bị đau vội vàng giải thích.
"Cái này còn tạm được!"
Tô Tuyết Di yêu kiều hừ một tiếng, thở phì phò buông lỏng tay ra.
"…"
Diệp Thần bó tay rồi, trong lòng tự nhủ nữ nhân kết hôn cũng quá kinh khủng, ngay cả nằm mơ đều không cho lão công 'Vượt quá giới hạn', khó trách hiện tại áp lực nam nhân lớn như vậy.
Hai người rời giường ăn xong điểm tâm, Tô Tuyết Di liền lôi kéo Diệp Thần, nói là theo nàng đi tỉnh thành gặp bạn học.
"Nàng dâu, em muốn nghiệp vụ Hàn gia, lão công có thể cho em liên lạc một chút, không cần làm phiền bạn học em đi?"Diệp Thần nói.
"Đúng a, kém chút đều quên!"
Tô Tuyết Di vỗ trán một cái, lần trước sinh nhật cha, Hàn gia còn cố ý phái người đưa tới lễ vật ăn mừng đâu!
"Vậy để lão công gọi điện thoại cho Hàn lão gia tử?"
"Nhưng ở tỉnh thành cũng có chút bạn học muốn tụ hội, em cũng đã lâu chưa thấy qua bọn họ, lão công, anh bồi em đi mà!"
"Sáng nay lão công muốn đi qua nhà Đại sư tỷ"
"Lão công"
Tô Tuyết Di vểnh lên miệng nhỏ, dắt lấy cánh tay Diệp Thần lay trái lắc phải bắt đầu nũng nịu.
"Ách tốt a!"
Khó nhất tiêu thụ là ân mỹ nhân!
Diệp Thần mặc dù không thích cái gì họp lớp, nhưng dưới sự khổ sở cầu khẩn của Tô Tuyết Di vẫn đồng ý.
"Hì hì, em liền biết lão công sẽ đồng ý!"
Tô Tuyết Di nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc của tiểu nữ nhân.
Diệp Thần cưng chiều sờ lên mái tóc của nàng, nói:"Ai bảo em là vợ của lão công, đi thôi!"
"Ân a!"
Tô Tuyết Di kéo cánh tay Diệp Thần, như tiểu nữ hài nhảy nhảy nhót nhót rất vui vẻ.
Hai người vừa ra cửa, một xe cảnh sát liền lái tới, cửa xe mở ra, cục trưởng Triệu Đông Lai từ trên xe đi xuống.
"Triệu cục trưởng, sớm như vậy sao ông lại tới đây?"
Diệp Thần sững sờ, Tô Tuyết Di bên cạnh cũng thu liễm nụ cười, sợ đối phương là tìm đến Diệp Thần phiền phức.
"Diệp tiên sinh, ngài đây là muốn ra ngoài?"Triệu Đông Lai trên mặt nở nụ cười hỏi.
"Chuẩn bị bồi nàng dâu đi tỉnh thành, ông tìm tôi có chuyện gì?"
"Tin tức tốt, Diệp tiên sinh!"
"Bộ Công An vừa biết được ngài lấy danh nghĩa quyên tặng một trăm triệu đô la Mỹ, thượng cấp rất xem trọng việc này, hi vọng có thể mời ngài đi Kinh Thành, còn muốn trao giải cho ngài a!"Triệu Đông Lai hưng phấn không thôi, giống như người được trao giải là hắn.
"Một trăm triệu đô la Mỹ?"
"Đúng vậy a, không phải ngài quyên tặng cho người nhà những chiến sĩ cảnh sát phòng chống ma túy đã hi sinh sao?"Triệu Đông Lai mộng, Diệp Thần quyên tiền xong quên?
Cảnh sát phòng chống ma túy?
Diệp Thần giờ mới hiểu được tới, tiền khẳng định là Sát Sai quyên, gia hỏa này cũng là rất đáng tin cậy!
"Tôi không có thời gian, Kinh Thành thì không đi được!"Diệp Thần quả quyết cự tuyệt, trước mắt hắn cũng không có tâm tư tham gia cái lễ trao giải gì.