Một màn này vừa lúc bị Diệp Thần nhìn thấy, hai mẹ con nói xong mặt Tô Tuyết Di đều đỏ thành mông khỉ, cái này khiến Diệp Thần rất là khó hiểu, các nàng trò chuyện cái gì?
Chờ các trưởng bối vừa đi, Tô Tuyết Di tắm xong rồi lập tức chạy về phòng ngủ, hung hăng thúc giục Diệp Thần đi ngủ sớm một chút!
"Nàng dâu, không phải em thích xem phim sao, sớm như vậy đã lên giường rồi?"
"Không xem, anh nhanh lên!"
"Ách"
Diệp Thần im lặng, tục ngữ nói lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển, Tô Tuyết Di thúc hắn lên giường là ý tứ gì?
Bất quá hắn rất nhanh liền biết, ban đêm Tô Tuyết Di 'Tra tấn' hắn rất nhiều lần, động tác không biết mỏi mệt giống như là biến thành người khác.
Cuối cùng vẫn là Tô Tuyết Di không gánh được, lúc này mới mơ màng thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Diệp Thần sớm rời giường chuẩn bị trước, Tô Tuyết Di ngáp một cái từ phòng ngủ ra.
"Lão công, sớm a!"
"Nàng dâu, mau tới ăn một chút gì, tối hôm qua mệt muốn chết rồi đi?"Diệp Thần cười xấu xa nói.
"Chán ghét!"
Khuôn mặt Tô Tuyết Di đỏ lên, gắt giọng:"Mẹ em nói, lúc nam nhân đi xa nhà nhất định phải hiến, nếu không sẽ bị những nữ nhân khác thừa lúc vắng mà vào!"
"Đây là mẹ em dạy?"
"Đúng vậy a!"
Tô Tuyết Di chớp mắt to, nghiêm túc nói:"Chờ thời điểm anh trở về, còn phải hiến lương, như thế mới biết anh ở bên ngoài có đụng đụng nữ nhân khác hay không!"
"…"
Diệp Thần nghe vậy kém chút thổ huyết, khó trách Tô Vạn Đạt bị Lý Hương Cầm ăn đến gắt gao, bộ 'Ngự phu thuật' này của nàng cũng quá tổn hại đi!
Ăn sáng qua loa xong, Diệp Thần vừa đứng dậy điện thoại liền vang lên, xem xét lại là Ôn Bát Thiên đã lâu không gặp gọi tới!
"Lão Ôn, sớm như vậy gọi điện thoại cho tôi có việc?"Diệp Thần cười nói.
"Diệp Thần, nghe nói cậu muốn đi Đảo quốc?"
"Làm sao ông cũng biết?"
Diệp Thần nhíu nhíu mày, mình chấp hành nhiệm vụ quân đội, làm sao khiến cho mọi người đều biết?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một trận, mấy giây qua đi chỉ nghe Ôn Bát Thiên trầm giọng nói:"Diệp Thần, lần này có quân đội hiệp trợ cậu, có thể giúp ta tìm một người hay không?"
"Tìm ai?"
"Cụ cố của ta, Ôn Kinh!"
"Cụ cố của ông?"
Diệp Thần khẽ giật mình, hỏi:"Cụ cố ông tại Đảo quốc?"
"Đúng, năm đó lão nhân gia đột nhiên biến mất, về sau ta mới biết được hắn tại Đảo quốc, có thể tìm nhiều lần đều không tìm được, cho nên ta hi vọng cậu có thể giúp ta tìm xem!"Ôn Bát Thiên khẩn cầu.
"Tốt a, tôi chỉ có thể nói hết sức giúp ông tìm xem!"
"Cám ơn cậu, Diệp Thần, nếu như tìm tới cụ cố, ta nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ cậu!"
Ôn Bát Thiên nói xong, lại đem một chút tin tức cơ sở của Ôn Kinh nói cho Diệp Thần, sau đó mới cúp điện thoại.
Ôn Kinh?
Lão ba tối hôm qua nói Ôn gia vẫn lạc, chẳng lẽ có quan hệ cùng người này?
Ôn gia là cổ võ thế gia, lưu tại Đảo quốc không trở lại, Ôn Kinh hơn phân nửa là Hán gian.
Trước khi đi Diệp Thần gọi điện thoại cho Viên Vũ, bàn giao vài câu xong mới rời khỏi biệt thự, trực tiếp chạy tới sân bay tỉnh thành.
Sakai đã sớm ở sân bay chờ Diệp Thần, nhìn thấy hắn tới trên mặt Sakai mới lộ ra vẻ mỉm cười.
"Diệp tiên sinh, tôi còn rằng ngài sẽ không tới chứ!"Sakai mỉm cười nói.
"Yên tâm, tôi đã đáp ứng cô là sẽ không thất hứa, có thể đi rồi sao?"
"Có thể, máy bay đã sớm chuẩn bị xong!"
"Đi thôi!"
Diệp Thần không muốn lãng phí thời gian, chuyến này thật sự quá nhiều chuyện, nhất định phải nắm chặt thời gian giải quyết!
Từ phía trên bay về phía nam Đảo quốc, chỉ cần ba giờ, máy bay tư nhân Sakai càng nhanh, không đến ba giờ máy bay đã đáp xuống sân bay Đông Kinh Đảo quốc.
Cabin mở ra, Diệp Thần đi ra ngoài phát hiện dưới máy bay là một hàng dài xe Mercedes màu đen, một đám nam nhân âu phục giày da sớm đã cung kính bồi tiếp Sakai.
"Sakai tiểu thư, ngài trở về quá tốt rồi!"
Mấy người vừa xuống máy bay, một nam tử trung niên kiểu tóc 'Địa Trung Hải' (Hói đỉnh đầu), thân hình mập mạp lập tức tiến lên đón, hắn cười theo khom người nói với Sakai.
Những người khác cũng nhao nhao khom người, cùng kêu lên hô to:
"Sakai tiểu thư!"
"Kikumon-kun, Yamamoto Ichiro có động tác gì?"Sakai mặt không thay đổi nhìn xem nam hói đầu, lạnh lùng mà hỏi.
"Yamamoto thiếu gia gần đây rất nhiều tiểu động tác, còn may Sakai tiểu thư ngài trở về!"Kikumon ngẩng đầu, nghiêm mặt nói.
"Yamamoto võ đâu?"
"Nhị thiếu gia giống thường ngày, cả ngày trầm mê võ học, căn bản không quản chuyện tập đoàn!"
"Yoshi!"
Sakai nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu địch nhân mình muốn đối phó mất đi một tên.
"Các người nói xong chưa?"
Diệp Thần không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, bởi vì hắn nhìn Kikumon rất không vừa mắt.
Người này mặt rộng xương gò má cao, loại người này phần lớn vì tư lợi, đối mặt lợi ích tâm ngoan thủ lạt, lục thân không nhận, nhìn như hiền hòa trên thực tế tâm ngoan thủ lạt, là điển hình 'Khẩu Phật tâm xà', nếu là bên cạnh mình có loại người này, sớm bị một cước đạp ra!
Đáng tiếc Sakai là một hảo thủ làm ăn, cũng không hiểu được tướng mạo học.