Một bữa cơm rất nhanh liền kết thúc, cả đĩa gân trâu bị Tô Tuyết Di ăn một nửa, khiến cho Diệp Thần đều cho nhìn trợn tròn mắt!
"Nhìn, nhìn người ta như vậy làm gì?"
Gương mặt xinh đẹp của Tô Tuyết Di đỏ bừng, Diệp Thần đáng chết không ăn những đồ ăn này, hiện tại thèm không nhịn được đi?
"Nàng dâu, nguyên lai em thích ăn roi trâu a, ngày mai lão công sẽ lại mua nhiều một chút!"Diệp Thần nghiêm túc nói.
"Anh vừa nói cái gì?"Tô Tuyết Di mở to hai mắt nhìn.
"Roi trâu a!" (Cơ quan sinh dục của trâu)
"Ọe!"
Tô Tuyết Di nghe xong là 'Roi trâu', lúc này cảm thấy buồn nôn, đứng người lên nhanh chóng chạy tới hướng phòng vệ sinh, chỉ chốc lát trong phòng vệ sinh liền truyền đến âm thanh nôn mửa của nàng.
"Cô nàng này làm sao vậy, vừa rồi còn ăn rất thơm ngon nha!"
Diệp Thần gãi đầu một cái, tự mình kẹp lên một khối gân trâu đưa vào trong miệng, tự lẩm bẩm:"Mùi vị không tệ a, rốt cuộc là thế nào?"
Qua rất lâu, Tô Tuyết Di mới từ trong phòng vệ sinh đi ra.
"Nàng dâu, em không sao chứ, có phải là thân thể không thoải mái, để lão công bắt mạch cho em đi!"Diệp Thần thấy sắc mặt nàng tái nhợt, có chút đau lòng nói.
"Không cần!"
Tô Tuyết Di cắn chặt răng trắng hung hăng trừng Diệp Thần một chút, người xấu này thế mà làm roi trâu cho nàng ăn, thật là buồn nôn!
Hai người cơm nước xong xuôi nhìn sẽ TV, Diệp Thần thấy Tô Tuyết Di ngáp, cười nói:
"Nàng dâu, em buồn ngủ a, chúng ta đi nghỉ ngơi đi?"
"Diệp Thần, có phải là anh sớm mong tôi mệt rã rời đúng không? Đừng quên ranh giới ngăn cách giữa chúng ta!"Tô Tuyết Di nói xong yêu kiều hừ một tiếng, lắc lắc bờ eo thon đi vào phòng ngủ.
"Hắc hắc, hôm nay trẫm liền muốn 'Thống nhất giang sơn', đâu thèm ranh giới ngăn cách!"
Diệp Thần nhìn xem bóng lưng yểu điệu của Tô Tuyết Di, nuốt ngụm nước bọt tự nhủ cười nói.
Chờ hắn về đến phòng, Tô Tuyết Di đã ngủ, bất quá Diệp Thần phát hiện cô nàng này trong chăn có chút phát run, lạnh sao?
Đã dạng này, mình nhất định phải cho nàng chút ấm áp mới được!
Diệp Thần thuần thục cởi y phục xuống chui vào trong chăn, ôn nhu nói:"Nàng dâu, em có phải lạnh hay không, nếu không để lão công cho ấm a?"
"Vậy, vậy anh chỉ có thể ôm thôi, không được làm gì khác!"
Gương mặt xinh đẹp của Tô Tuyết Di đỏ bừng, nghĩ thầm liền để gia hỏa này ôm một cái đi, dù sao cũng không phải không có ôm qua.
"A? Chỉ có thể ôm sao?"Diệp Thần im lặng.
"Không ôm liền ngủ đi!"
"Ôm ôm ôm!"
Diệp Thần nghe xong gấp, có thể ôm ngủ cũng coi như có tiến bộ, dù sao cũng tốt hơn so với cái đường ranh giới khỉ gió kia, bằng không ngủ một giấc chẳng khác gì chơi cờ.
Lúc đầu Tô Tuyết Di bị Diệp Thần ôm lấy từ phía sau, khẩn trương đến toàn thân phát run, liền giống như chạm vào điện.
"Nàng dâu, em không cần khẩn trương, lão công khẳng định không làm gì khác!"Diệp Thần thấy thế cười hì hì an ủi.
"Hừ, anh dám!"
Khuôn mặt Tô Tuyết Di đỏ lên, cũng may Diệp Thần 'Nói lời giữ lời', thời gian dần qua nàng cũng buông lỏng, thẳng đến mơ màng thiếp đi.
Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng. Diệp Thần liền tỉnh.
Nhìn xem Tô Tuyết Di giống con mèo nhỏ co quắp tại trong lồng ngực của mình, Diệp Thần kìm lòng không được nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán bóng loáng của nàng.
Một cỗ mùi thơm xử nữ nhàn nhạt truyền đến, khiến người say mê!
Diệp Thần rón rén xuống giường, một mình đi vào sân sau bắt đầu luyện công buổi sáng.
Cái gọi là luyện công buổi sáng, kỳ thật chính là đả tọa, hắn ngồi xếp bằng trên cỏ xanh, nhắm mắt lại, chân khí trong cơ thể theo khống chế du tẩu quanh thân.
Đợi đến lúc mặt trời mới lên, Diệp Thần mới chậm rãi mở mắt ra thở một hơi dài.
"Linh khí nơi đây vẫn là quá mỏng manh!"
Muốn tăng thêm tốc độ tu luyện, chỉ có thể dùng một chút phương pháp đặc thù, tỉ như đan dược gia trì.
Từ khi cùng Trần Đạt trò chuyện xong, Diệp Thần liền thực sự muốn tăng cao tu vi, chỉ có thực lực bản thân cường đại, đợi đến nguy hiểm sắp tiến đến mới có thể chiến một trận!
Trở lại biệt thự, Diệp Thần đi phòng bếp làm bữa sáng.
Hắn vừa làm xong mì sợi bưng ra, liền thấy Tô Tuyết Di mắt buồn ngủ tỉnh táo rời giường.
"Nàng dâu, em đã dậy rồi?"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng:"Mau tới ăn điểm tâm đi, ăn xong lão công đưa đi đi làm!"
"Diệp Thần, anh rời giường lúc nào sao không gọi?"Tô Tuyết Di dụi dụi con mắt, một bộ dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
"Lão công nhìn em vẫn ngủ ngon, cho nên không có gọi, nếm thử mì lão công làm xem!"Diệp Thần cười nói.
Tô Tuyết Di gật gật đầu, nhìn xem mì thịt bò thơm ngào ngạt trước mặt, nàng kẹp lên một nắm mì sợi, thử trượt một chút hút vào bên trong miệng, vị giác trong nháy mắt nở rộ!
"Oa! Ăn ngon thật!"Tô Tuyết hoảng sợ nói.
Không nghĩ tới tài nấu nướng của người đàn ông này còn bổng như thế!
"Chuyện nhỏ, không chỉ hàng của lão công ngon, mà đồ lão công nấu nướng cũng rất ngon!"
"Quá tốt rồi, vậy sau này đồ ăn trong nhà sẽ là anh làm đi?"
"…"
Diệp Thần nghe xong trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Quả nhiên, người không thể tùy tiện trang bức, bằng không rất dễ dàng dời tảng đá nện vào chân của mình!