Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 98 - Chương 98. Kiếp Nạn Của Phùng Gia!

Chương 98. Kiếp nạn của Phùng gia! Chương 98. Kiếp nạn của Phùng gia!

Mà tại mười năm trước, trong một trận hành động càn quét tội phạm, Phùng Thương Tùng đã tự mình hạ lệnh xóa xổ một cái tổ chức xã hội đen đã gây tai họa cho tỉnh thành mấy năm, ô dù cũng bị đưa vào ngục giam, nhưng tên đầu lĩnh của tổ chức đó lại sớm biết được tin tức, chạy trốn tới nước Đông Nam Á nào đó!

Người này có thù tất báo, thề muốn tìm Phùng Thương Tùng báo thù!

Hắn tại Đông Nam Á bái sư học đạo, trong mười năm học được một thân công phu tà môn, trước đây không lâu vụng trộm về tới tỉnh Thiên Nam, đồng thời âm thầm cho người hãm hãi Phùng gia, nếu không phải may mắn gặp được Diệp Thần xuất thủ, Phùng gia liền tuyệt hậu!

Diệp Thần nghe xong cũng là giật nảy cả mình!

Khó trách địa vị Phùng gia tại Ninh Châu siêu nhiên, nguyên lai trước khi Phùng Thương Tùng về hưu là quan to a!

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Bạch Uyên

"Lão Bạch, nếu lão cũng ngồi ở đây, vậy hẳn là người này có liên hệ với lão?"

"Tôi cùng người này không thể nói có quan hệ, nhưng xác thực đã từng quen biết!"

Bạch Uyên che ngực ho vài tiếng kịch liệt, lại hít sâu mấy hơi thở, thong thả lại sức mới lên tiếng

"Hắn gọi Từ Kiệt, tên hiệu mặt rỗ! Trước kia từng dẫn người tới gây phiền phức cho em tôi, là tôi xuất thủ đuổi hắn đi, nhưng lúc ấy hắn thực lực không kém nhiều lắm so với tôi!"

"Lợi hại như vậy?"

Diệp Thần khẽ giật mình, dù tu vi Bạch Uyên chưa đi vào Trúc Cơ kỳ, nhưng ở trong nhóm võ giả Luyện Khí đã tính rất mạnh.

"Xác thực rất lợi hại!"Bạch Uyên cười khổ.

"Các người giao thủ qua sao?"Diệp Thần hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Uyên, trầm giọng nói:"Tôi nhìn khí tức của lão rất hỗn loạn, bị hắn đả thương?"

"Hổ thẹn! Tối hôm qua người này tìm tới tôi, không nghĩ tới tôi lại bại bởi hắn!"Bạch Uyên mặt mo đỏ ửng thở dài nói.

"…"

Diệp Thần không nói chuyện, từ trong ngực móc ra một cái bình sứ đổ ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Bạch Uyên.

"Đây là đan dược chữa thương, chỉ cần đan điền lão chưa vỡ vụn, ăn vào thuốc này trong vòng ba ngày nhất định có thể khỏi hẳn!"

"A! Tạ ơn, tạ ơn Diệp tiên sinh!"

Bạch Uyên kích động không thôi, hai tay tiếp nhận đan dược nức nở nói" Bạch Uyên tôi thề với trời, về sau chỉ tôn Diệp tiên sinh làm chủ, lên núi đao xuống biển lửa không một câu oán hận!"

"Không cần khoa trương như vậy, miễn cho Tam sư tỷ tôi không cao hứng!"

Diệp Thần nhún vai, Bạch Uyên là người của Liên Đoàn Võ Đạo, vạn nhất Tam sư tỷ hiểu lầm mình nạy góc tường của nàng sẽ rất phiền toái!

Nhưng Bạch Uyên không quan tâm, ngay trước mặt mọi người thế mà quỳ một chân trên đất, tay phải đặt trước ngực trái, đây là lễ nghi trên giang hồ khi mà thuộc hạ nhìn thấy thượng cấp!

Phùng Uyển Đình thấy thế sợ ngây người ~!

Bạch Uyên là thủ lĩnh Liên Đoàn Võ Đạo Ninh Châu, vẫn là cấp trên của nàng, làm sao lại quỳ xuống trước Diệp Thần, còn nhận gia hỏa này là chủ?

"Diệp tiên sinh, Từ Kiệt buông lời ra còn muốn tìm Phùng gia tính sổ sách!"

"Lão Bạch nói ngài mới thật sự là cao thủ võ đạo, cho nên mời Diệp tiên sinh nhất thiết phải giúp Phùng gia chúng ta vượt qua kiếp nạn này!" Hốc mắt Phùng Kiến Quốc đỏ bừng, nói xong đứng dậy làm bộ muốn hành lễ với Diệp Thần.

Diệp Thần thấy thế vội vàng hai tay nâng Phùng Kiến Quốc, cười nhạt một tiếng nói:

"Học chút tà thuật ở đâu đâu cũng dám đến Hoa Hạ ta diễu võ giương oai? Yên tâm, nếu là gia hỏa này dám làm loạn, tôi liền để hắn có đến mà không có về!"

"Nếu Diệp tiên sinh nguyện ý xuất thủ, vậy tôi an tâm!"Phùng Kiến Quốc nghe vậy mặt mũi tràn đầy kích động.

"Diệp tiểu hữu, việc này liền nhờ cậu."

Phùng Thương Tùng nhẹ nhàng thở dài, mười năm trước chôn xuống tai hoạ ngầm, cuối cùng vẫn là muốn xảy ra vấn đề.

"Gia gia, cháu cũng có thể giúp người đối phó kẻ xấu!"

"Lại nói, ngài có nhiều bạn cũ như vậy, sợ cái gì!"Phùng Uyển Đình khẽ cắn môi son, có chút không phục nói.

"Nha đầu ngốc, người đi trà lạnh a, chờ đến lúc cháu lớn lên sẽ biết!"Phùng Thương Tùng cười khổ lắc đầu.

Đúng lúc này phòng cửa phòng bị người đẩy ra, mấy tên phục vụ viên đem rượu ngon món ngon đưa vào.

"Thần ca, chúng ta vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện đi! Bạch thúc kinh doanh nhà hàng này, hải sản làm rất ngon, nhất là bào ngư kho!"Phùng Tử Luân cười nói.

"Đây là sản nghiệp Bạch gia?"

"Đúng vậy a!"

"…"

Diệp Thần bó tay rồi, khó trách hắn nhìn thấy bốn chữ 'Nhà hàng Thắng Uy' này, đã cảm thấy tràn đầy khí thế giang hồ, hóa ra là sản nghiệp của Bạch lão đại!

Bất quá nói đi thì nói lại, đồ ăn nhà hàng Thắng Uy xác thực làm rất tốt, tối thiểu từ sắc hương tới nói, tuyệt đối nhất lưu!

Cuối cùng món bào ngư kho Phùng Tử Luân nói cũng lên bàn!

"Ân, thật là thơm!"Phùng Uyển Đình hít mũi một cái, một mặt biểu lộ hưởng thụ.

"Diệp tiên sinh, nếm thử bào ngư đi, hương vị quả thật không tệ!"Bạch Uyên cười nói.

Diệp Thần không nói chuyện, chờ lúc nữ phục vụ viên buông xuống đồ ăn vận chuyển quay người chuẩn bị rời đi, hắn lại gọi ở đối phương lại:

"Mỹ nữ, khoan hãy đi!"

"......"

Bình Luận (0)
Comment