Bảy Vị Thần

Chương 104


Âu Dương Bội theo dõi toàn bộ quá trình, phát hiện sau khi sàn nhà mở ra, bên dưới cũng không phải là lối đi ngầm hay mật thất, ngược lại giống như lộ ra mặt gương.

‘Mặt gương’ phẳng lặng cực kỳ, bên trên phản chiếu không phải hình ảnh của căn phòng này, mà là một căn phòng xa lạ cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trong căn phòng ấy đặt một chiếc kệ thật lớn, chia thành vô số ngăn nhỏ.

Bên dưới mỗi ngăn nhỏ đều gắn một tấm biển nhỏ, bởi vì khoảng cách nên Âu Dương Bội cũng không đọc được trên những tấm biển kia ghi cái gì.

Trong mỗi ngăn nhỏ ấy đều đặt một vật nhìn giống như là lệnh bài.

Phần lớn các lệnh bài đều đang tỏa sáng, ánh sáng không chói lòa, nhưng mỗi lệnh bài đều tỏa ra một loại ánh sáng khác nhau.
Ngoài các lệnh bài đang tỏa sáng ấy ra thì cũng có một số lệnh bài không phát sáng, và hai lệnh bài đang tỏa sáng không ổn định.
Nói không ổn định là vì nó lúc đậm lúc nhạt.

Hai thẻ bài ấy một tỏa ra ánh sáng trắng, một tỏa ra ‘ánh sáng’ đen.

Trong một rừng các lệnh bài như vậy, Âu Dương Bội chỉ liếc qua đã lập tức chú ý đến hai lệnh bài này.

Nguyên nhân không phải vì ánh sáng của nó không ổn định, mà là vì…
Từ hai lệnh bài ấy phóng ra hai luồng ánh sáng trắng và đen, giống hệt hai luồng đen trắng đang xuyên ngang qua căn phòng của bọn họ lúc này!
“Là thật…!!!” Hoa Tinh Thuần không kiềm nổi thốt lên.
Sinh thần vị im lặng bao nhiêu năm qua, lúc này đây lại có động tĩnh!

Mà Tử Diệm vừa mới chết không bao lâu, Tử thần vị cũng lại đã có động tĩnh!
Âu Dương Hy bay lên phía trên ‘mặt gương’, cánh tay khẽ phất, hai lệnh bài kia liền bay lên, xuyên qua ‘mặt gương’ tiến vào trong căn phòng này, bay đến trên tay bà.
“Đi thôi!”
Vừa dứt lời, bà đã phóng người ra ngoài.

Ba vị thần còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.

Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật không hiểu chuyện gì, mất mấy giây mới lấy lại được tinh thần, vội vội vàng vàng đuổi theo bọn họ.
Cả nhóm người theo hướng mà hai luồng đen trắng phóng ra để đi, dò theo một đường, cuối cùng lại đến căn phòng mà Thần Phong đang nằm.

Kết quả này khiến cho bốn vị thần đều sững sờ, đứng đờ người ở bên ngoài.
Nhưng Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật khi thấy hai luồng ánh sáng kia chiếu vào trong phòng, bên trong lại còn đang đứng đầy người thì không suy nghĩ được nhiều, lập tức xông vào.
“Có chuyện gì vậy? Sao mấy cậu lại ở đây?”
Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật vừa vào đã cố gắng chen qua mọi người để tiếp cận đến bên cạnh Thần Phong.

Mọi người thấy bọn họ đến, nhìn đến bốn vị thần ở phía cửa, bọn họ liền như nhìn thấy cứu tinh, mang theo vẻ mặt ỷ lại chờ mong tách ra hai bên, để lộ ra tình cảnh bên trong.
Phong Minh Nhật vừa thấy rõ trên chiếc giường mà mình nằm trước đó hiện tại đang nằm một thiếu nữ, sắc mặt nháy mắt biến trắng, vội vàng nhào đến gần.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào cô, cánh tay anh đã chịu một lực cản cực lớn, khiến anh không có cách nào đến gần thêm được nữa.
“Dì Âu Dương, chú Phong, hai người họ---- Trên tay dì là cái gì vậy? Là do nó sao?”
Ban đầu vốn là Thần Nhã Hân và Thủy Ai Dã cùng đến đây để thăm Thần Phong, không ngờ đột nhiên có hai luồng trắng đen từ đâu xuyên thẳng vào trong phòng.


Luồng đen thì chiếu lên người Thần Phong, còn luồng trắng thì chiếu lên người Thần Nhã Hân.

Sau đó, Thủy Ai Dã còn chưa kịp kinh hãi thì Thần Nhã Hân đã ngất xỉu.

Sau khi nhận ra mình không thể chạm vào Thần Nhã Hân, Thủy Ai Dã liền dùng phép thuật đặt cô lên trên giường rồi vội vàng gọi những người khác đến.
So với bên Âu Dương Bội thì bọn họ thật ra cũng không đến đây sớm hơn được bao lâu.

Trong lúc còn đang hoang mang sợ hãi thì nhóm Âu Dương Bội đã đến, vừa nhìn thấy bốn vị thần bọn họ liền tự động cảm thấy an tâm hơn không ít.

Vốn muốn hỏi bốn vị thần xem bọn họ có biết là đã xảy ra chuyện gì không thì mọi người bỗng nhận ra, cội nguồn của hai luồng trắng đen đang chiếu lên hai anh em Thần gia kia lại là từ hai lệnh bài mà Âu Dương Hy đang cầm trên tay!
Trước câu hỏi của bọn trẻ, bốn người Âu Dương Hy đều đồng loạt mang theo thần sắc phức tạp nhìn Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật.

Ánh mắt của bọn họ cũng không phải mang theo ý xấu, ngược lại còn như đang muốn cảm thán vận mệnh đã vậy.
Đúng lúc này, các vị thần khác ở gần xung quanh đây cũng chú ý đến động tĩnh bên này, lần lượt xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng.

Cha mẹ của cả bảy người Âu Dương Bội đều có mặt, mẹ con Ám Khang và một nhà ba người Nguyệt Thống cũng ở đây, ngoài ra còn có một số vị thần khác mà bọn họ đều không quen thuộc.
“Quang thần, chuyện này là thế nào…??” Một người lạ mặt vừa nhìn rõ tình cảnh trong phòng liền kinh ngạc hỏi.
“Hai người họ là ai vậy? Tại sao Sinh thần vị và Tử thần vị lại có phản ứng với bọn họ?”
Âu Dương Hy giơ một tay lên, đám người phía sau lập tức ngậm miệng lại.

Bà bước vào trong căn phòng, nhóm Âu Dương Bội theo bản năng tránh sang một bên nhường đường cho bà.
Giường mà hai anh em Thần gia đang nằm là đối diện nhau, bà bước đến vị trí cách hai đuôi giường tầm hai ba mét thì dừng lại, nhẹ nhàng ném hai lệnh bài trong tay về phía hai người họ.
Âu Dương Bội siết chặt tay, cố gắng kìm nén xúc động muốn lao đến, tự nhủ trong lòng nhất định phải tin tưởng bà.
Bà là mẹ ruột của cô, ngăn cản chuyện tình cảm của cô cũng là vì có lý do chính đáng, không hề có bất kỳ ác cảm nào đối với anh, tuyệt đối sẽ không hại anh.
Dưới cái nhìn lo âu của Âu Dương Bội và những người khác, hai lệnh bài kia khi được ném lên vậy mà lại không rơi xuống, ngược lại lơ lửng ở phía trên Thần Phong và Thần Nhã Hân.
Hai luồng đen trắng phóng ra từ lệnh bài bỗng chốc càng thêm dày đặc.

Chỉ trong giây lát, thân thể của Thần Phong và Thần Nhã Hân đã bị hai luồng trắng đen ấy che kín, không còn có thể thấy rõ được thân ảnh nữa.

Vài người đứng gần nhất theo bản năng bất giác lui ra phía sau một chút; nhưng hai luồng ánh sáng ấy vẫn ngày càng đậm, dần dần, tất cả mọi người đều đã lui ra khỏi phòng.
Cửa phòng không lớn, đứng phía trước nhất đủ để nhìn thấy toàn cảnh căn phòng cũng chỉ có Âu Dương Hy, Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật mà thôi.
“Mẹ…”
Nghe thấy tiếng cô gọi khẽ, nếu để ý kỹ còn sẽ nghe ra được tia run rẩy nhẹ trong ấy, Âu Dương Hy nhẹ nhàng nắm chặt lấy nắm tay cô.
“Hai lệnh bài kia là lệnh bài đại diện cho Sinh thần vị và Tử thần vị,” bà chậm rãi mở miệng.
Trong không gian im ắng lúc này, âm thanh của bà rõ ràng rành mạch chui vào trong tai của tất cả mọi người.
“Tình huống hiện tại, là Sinh nhi thần và Tử nhi thần sắp xuất thế.”
Lời này vừa dứt, Âu Dương Bội, Phong Minh Nhật và năm người Thủy Ai Dã Thổ Dạ Vũ liền trợn mắt kinh hãi đến không thốt nên lời.
“L—làm sao có thể?!” Âu Dương Bội che miệng, kinh hoảng nhìn bà.
Phong Minh Nhật cũng không khống chế được cảm xúc trong lòng mình, lắp bắp hoảng hốt nói, “Bọn họ là người mà, sao lại như vậy được?!”
Bởi vì kinh ngạc nên giọng nói của Phong Minh Nhật không nhỏ, những vị thần khác đều nghe được, nháy mắt lần nữa bùng nổ.
“Cái gì?! Là người?! Tại sao lại là người được chứ?!”
“Người kế thừa sao lại là người được? Có phải có chuyện gì rồi không?!”
“Hay đây không phải là đang chọn người kế thừa, mà là một chuyện khác?”
“Không thể nào… Lệnh bài chỉ có phản ứng như vậy khi người kế thừa lần nữa xuất thế mà thôi!”

Ý nghĩa của sự tồn tại của lệnh bài chỉ là để thể hiện sự tồn tại của người kế thừa thần vị.

Thần vị vẫn luôn có người kế thừa thì lệnh bài sẽ luôn sáng, không có người kế thừa thì lệnh bài sẽ tắt, mà người kế thừa xuất hiện lại lần nữa thì sẽ phóng ra một luồng sáng chiếu thẳng đến người đó để báo cho thần giới biết người kế thừa ấy là ai.
Từ trước đến giờ, toàn bộ những người kế thừa mới đều là trẻ sơ sinh.

Lúc nãy phát hiện là hai thiếu niên các vị thần đã rất khó hiểu và nghi hoặc, bây giờ biết rõ hai thiếu niên kia là nhân loại, bọn họ liền càng bối rối hoang mang hơn.
Lúc này đã qua được vài phút, nhưng ánh sáng trong phòng không hề có dấu hiệu thuyên giảm.

Cả căn phòng rộng rãi là thế nhưng lúc này lại như được chia làm hai, một đen một trắng, ngoài hai màu sắc này ra mọi người hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác nữa, ngay cả bóng dáng của lệnh bài cũng không.
“Hai người họ sẽ không sao chứ?” Âu Dương Bội lo lắng khẩn trương hỏi.
“Sẽ không sao đâu,” Âu Dương Hy trấn an.
“Nhưng vừa rồi không phải dì đã nói con của bọn con không thể nào thừa nhận thần lực và thần năng của thần tối cao sao? Hai người họ chỉ là nhân loại, liệu có thể…” Phong Minh Nhật không nhịn được hỏi.
“Hai người họ sẽ không sao đâu, thật sự,” Âu Dương Hy nhìn Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật, nghiêm túc nói từng chữ, “Lệnh bài sẽ chỉ chọn người phù hợp để kế thừa thần vị.

Nếu nó đã chọn Thần Phong và Thần Nhã Hân, vậy thì chứng tỏ hai đứa là người phù hợp nhất.

Tất cả đều đã được định sẵn, đây cũng là một phần của số mệnh bọn họ.”
Nghe bà nói như vậy, Âu Dương Bội và Phong Minh Nhật mới an tâm hơn được một chút.
“Sinh thần vị bị bỏ trống lâu như vậy, hẳn cũng là vì lúc này đây.”
Đều đã là số mệnh cả rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt.

Bọn họ cũng không cần phải cầm gậy đánh uyên ương nữa..

Bình Luận (0)
Comment