Bảy Vị Thần

Chương 22


“Cút!” Linh Ai Dã nhìn cũng không nhìn, chỉ lãnh đạm nói.
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Phùng Thiên bị người khác đối xử như vậy.

Cho dù trước mặt là mỹ nữ, hắn vẫn không thể nhịn xuống được tức giận trong lòng, hung hăng bóp lấy cằm của cô, ép cô quay qua nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em dám bảo ông đây cút?!”
Linh Ai Dã khẽ nhíu mày, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đối diện đã vươn ra một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn ta.
Đối ngược với bàn tay trắng trẻo nõn nà công tử bột của Phùng Thiên, bàn tay kia lại có làn da màu đồng xinh đẹp và khỏe mạnh.

Bởi vì dùng lực, các khớp tay và đường gân xanh đều nổi hết lên, tôn lên dáng vẻ nam tính và mạnh mẽ của nó.

Các ngón tay thon dài cứng cáp vòng lấy cổ tay của Phùng Thiên, tựa như xích sắt gọng kiềm siết chặt lại, khiến hắn ta đau đớn la oai oái, vội vàng buông cằm của Linh Ai Dã ra.
Lâm Dạ Vũ hừ nhẹ một tiếng, đẩy hắn ra rồi quay sang hỏi Linh Ai Dã, “Cậu có sao không?”
Linh Ai Dã tươi cười lắc đầu, vừa lấy khăn giấy lau cằm mình vừa nói, “Chỉ bị dơ một chút thôi.”
Phùng Thiên còn chưa kịp hoàn hồn từ sự việc vừa rồi thì đã nghe Linh Ai Dã nói một câu như vậy, tính khí thiếu gia không coi ai ra gì của hắn tức khắc bùng lên, dùng cánh tay chưa bị thương chỉ vào mặt hai người họ, tức đến run rẩy, “Các ngươi, các ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Các ngươi có biết ta là ai không hả?!!”
Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ lại không thèm để ý đến hắn, chỉ nhìn nhau nói chuyện, “Không biết bao giờ đồ ăn mới lên nhỉ? Tớ đói ghê…”
“Ráng đợi một chút, sẽ lên ngay thôi,” Lâm Dạ Vũ cười an ủi, giọng nói mang theo một tia sủng nịch không rõ ràng.
Phùng Thiên thấy bọn họ làm lơ mình thì càng thêm phẫn nộ, nhưng bây giờ hắn nói tiếp thì không phải là đã thua khí thế rồi sao?!
Nhận ra hắn đang lưỡng lự nói không được mà không nói cũng không xong, một tên đàn em tinh ý nhanh chóng mở lời nói giúp hắn, “Lũ dân thường các ngươi thật to gan! Thấy thiếu gia Phùng gia còn không mau hành lễ? Nam quỳ xuống xin lỗi, sau đó tự bẻ gãy tay mình, nữ thì đi theo Phùng ca, nếu có thể khiến Phùng ca hài lòng thì may ra sẽ bỏ qua cho các ngươi.

Còn nếu không, cả nhà các ngươi cứ chờ đi!”
Phùng Thiên lập tức thưởng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó lại nhìn Lâm Dạ Vũ và Linh Ai Dã.


Hắn cho rằng lúc trước hai người này dám đối xử với hắn như vậy chỉ là vì chưa biết rõ thân phận của hắn mà thôi.

Hiện tại biết rồi, thái độ đương nhiên sẽ khác, hắn vô cùng chờ mong nhìn hai người họ bày ra vẻ mặt sợ hãi lại lấy lòng mình.
Nhưng tiếc thay, đời thường không như mơ, thái độ của hai người đúng là có thay đổi, nhưng lại theo hướng hắn không thể nào ngờ trước được.
Lâm Dạ Vũ hơi nhếch mày, nhìn qua đám Phùng Thiên như cười như không hỏi, “Từ khi nào mà dân thường lại phải hành lễ trước quý tộc vậy? Đặc quyền này không phải chỉ dành cho người trong hoàng thất thôi sao?”
Đám Phùng Thiên bị anh hỏi cho á họng, lúc đang không biết nên đáp lại thế nào thì lại nghe Linh Ai Dã ngơ ngác hỏi, “Phùng gia là ai?”
Tên tiểu đệ ban nãy mở miệng lập tức sừng sộ lên, tức giận quát cô, “Phùng gia mà ngươi cũng không biết? Đúng là lũ dân đen ngu ngốc!”
Linh Ai Dã tức khắc nhíu mày, sầm sắc mặt liếc hắn.
Chỉ là một đám quý tộc nhỏ nhoi mà thôi, trong giới quý tộc hoàn toàn không có tiếng nói, vậy mà lúc này lại dám kiêu ngạo hống hách như vậy! Có phải chỉ vì khi bắt nạt người thường bọn họ mới có thể cảm thấy mình cao quý hơn người không?
Phùng Thiên thì lại cảm thấy bị sỉ nhục hơn bao giờ hết.

Mười mấy năm sống trên cuộc đời này, có ai mà không biết Phùng gia bọn hắn chứ?! Vậy mà hai người họ hiện tại người thì mỉa mai người thì vờ không biết, chính là không để Phùng gia hắn vào mắt!
Anh nhân viên ban đầu dẫn đám người Phùng Thiên vào trong từ sớm đã sợ hãi co quắp núp ở một bên.

Anh dù sao cũng chỉ là một người thường, cho dù có không đồng ý với cách hành xử của Phùng Thiên thì cũng không dám đối nghịch với hắn.

Vốn định làm người tàng hình trốn ở một bên mà thôi, nhưng không hiểu sao, khi thấy thái độ và phản ứng của hai vị khách trẻ tuổi lạ mặt trước mắt này, anh lại bỗng có một loại trực giác.
Có lẽ, hai người họ cũng không phải là người dễ chọc.
Do dự một lúc, rốt cuộc không biết anh lấy đâu ra dũng khí, từ phía sau một bàn trống chui ra men đến bên cạnh Linh Ai Dã nói nhỏ, “Phùng gia chính là một trong tam đại gia tộc của thành A, bốn người còn lại đi theo sau Phùng thiếu gia cũng là các công tử quý tộc khác có quan hệ mật thiết với Phùng gia…”

Đám Phùng Thiên chỉ cho rằng nhân viên đang nói rõ cho Linh Ai Dã biết thân thế của bọn hắn để hai người họ biết đường e dè nên cũng không tức giận.

Ngược lại, khi nghe nhân viên nói xong, Phùng Thiên còn khoanh tay hếch cằm, bộ dáng tự cao tự đại giống như đang chờ hai người họ nhanh chóng hốt hoảng quỳ xuống mà xin lỗi hắn.
Nhưng Linh Ai Dã nghe xong, không những không sợ hãi hay hốt hoảng gì, ngược lại còn ngạc nhiên hỏi lại, “Tam đại gia tộc của thành A?”
Nhân viên không rõ cô phản ứng như vậy là có ý gì, nhất thời lo lắng không biết có phải mình đã quá coi trọng hai người này rồi hay không, ngoài mặt lại vẫn ráng gật đầu nói, “Đ--đúng vậy!”
Linh Ai Dã phì cười, quay sang nói với Lâm Dạ Vũ, “Hèn gì chúng ta chưa bao giờ nghe qua Phùng gia.”
Lâm Dạ Vũ cũng cười gật đầu, “Chỉ là tam đại gia tộc của thành A mà thôi.

Nhìn thái độ của bọn chúng ban đầu tớ còn tưởng phải là tam đại gia tộc của vùng Đông An ấy chứ.”
Andalasia được chia làm năm vùng, gồm Bắc An, Nam An, Đông An, Tây An và Kinh Đô.

Mỗi vùng lại được chia ra thành nhiều tỉnh thành.

Thành A là một trong những tỉnh thành của vùng Đông An.

Học viện Thanh Tiễn được xây dựng ở nơi này, học viện Mễ Kiến thì ở Bắc An, mà học viện Tinh Túc của bọn họ thì lại nằm ngay trong vùng Kinh Đô.
Linh Ai Dã gật đầu đồng ý với câu nói của Lâm Dạ Vũ, sau đó quay sang nhìn đám Phùng Thiên lúc này đang vặn vẹo sắc mặt bởi vì không biết nên phản ứng thế nào trước câu nói của bọn họ, khinh thường cười khẩy, “Cũng chỉ là một gia tộc Bá tước Tử tước gì đó thôi, vậy mà cũng dám hung hăng kiêu ngạo trước mặt bọn ta?”
“Ngươi… ngươi…” Phùng Thiên chỉ ấp úng nói ra được chữ ngươi, bởi vì hắn không biết nên đáp lại thế nào.
Câu chữ đầy tính xem thường kia của Linh Ai Dã khiến hắn cực kỳ tức giận, nhưng lại cũng biểu lộ rõ thái độ không e ngại Bá tước Tử tước trong lòng cô.


Điều này khiến hắn có chút do dự, không rõ hai người này rốt cuộc có thân phận gì mà lại dám có thái độ như vậy.
Lâm Dạ Vũ nhìn ra được suy nghĩ của hắn, cười cười thay hắn giải đáp, “Lâm gia và Linh gia, đã nghe qua chưa?”
“Lâm gia Linh gia…?” Đám Phùng Thiên ngơ ngác lẩm bẩm lại.

Giây sau, sắc mặt Phùng Thiên bỗng tái nhợt, không thể tin nổi nhìn hai người trước mặt mình.
Thấy bọn họ tự tin tươi cười, sợ hãi trong lòng hắn lại càng lớn.

Hắn cứng ngắc lắc đầu, mở miệng lẩm bẩm, “Không thể nào… các ngươi… không thể nào…”
Sao hai người họ có thể là người của Lâm gia và Linh gia đó được chứ? Đó là hai trong thập đại gia tộc của toàn Andalasia đó! Ngoại trừ Lưu gia là có quan hệ với hoàng thất, gốc rễ sâu xa lâu năm, chín gia tộc còn lại đều là mới nổi lên trong mười mấy năm gần đây mà thôi.

Nhưng thế lực của bọn họ so với Lưu gia lại không hề thua kém, lại rất được Đức vua tin tưởng trọng dụng.

Chín gia tộc vốn thuộc thập đại gia tộc cũ sau khi bị bọn họ đá ra, cho dù có cố cách mấy cũng không thể lấy lại địa vị vốn từng thuộc về mình.

Nếu không phải Lưu gia là gia tộc của Hoàng hậu hiện tại thì Lưu gia có còn ở trong thập đại gia tộc hay không cũng không thể biết được!
“Chuyện ngày hôm nay của các ngươi, ta nhớ rõ rồi,” Lâm Dạ Vũ cười nói, “Khi nào trở về ta nhất định sẽ báo lại cho cha một tiếng, bảo ông ở trước mặt Đức vua bẩm báo lại dáng vẻ oai hùng kiêu ngạo của các ngươi ngày hôm nay.”
Linh Ai Dã cũng cười phụ họa, “Cả chuyện ngươi muốn mời ta đi chơi và khiến ta sung sướng hạnh phúc nữa, từng câu từng chữ ta sẽ không để sót mà kể lại!”
Cả đám tức khắc trắng bệch mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng như mưa.

Đám tiểu đệ hốt hoảng nhìn qua Phùng Thiên, chờ đợi hắn làm ra hành động gì đó.

Chỉ cần hắn vẫn dám bật lại, như vậy hẳn hai người trước mặt này chỉ là giả mà thôi, chỉ đang hù dọa bọn họ mà thôi.


Nhưng tiếc thay, Phùng Thiên lại giống như bọn họ, tuy rằng lòng rất ôm hy vọng hai người này không phải là người của Lâm gia và Linh gia, nhưng hắn lại không dám mạo hiểm.
Năm người nhất thời đứng như trời trồng, tiến không được mà lùi cũng không được, xin lỗi thì không nói ra được mà mắng chửi lại cũng không dám.
Linh Ai Dã nhếch môi cười, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn hắn, “Thế bây giờ đã chịu cút chưa?”
Phùng Thiên mím môi, sắc mặt hết trắng lại xanh, rốt cuộc chỉ có thể quay đầu chạy đi.

Hắn phải mau chóng về nhà tra rõ chuyện này.

Nếu như phải, vậy hắn sẽ tìm cách xin lỗi sau.

Còn nếu như không phải… hắn sẽ khiến hai người họ sống không bằng chết!!!
Đại ca đã chạy trốn, bốn tiểu đệ sao còn dám ở lại nữa? Cũng vội vàng co giò bỏ chạy.

Không gian nhà hàng nhất thời tĩnh lặng như tờ, các khách hàng khác và nhân viên trong quán ngơ ngác trố mắt nhìn nhau, lại nhìn qua Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ, trong ánh mắt là sắc thái phức tạp.

E dè sợ hãi có, nhưng biết ơn, cảm tạ và hy vọng cũng có.
Linh Ai Dã đoán hẳn là do hai người đã nói sẽ đem chuyện này truyền đến tai Đức vua cho nên bọn họ mới có thái độ như vậy.

Nếu Đức vua biết, ông tất nhiên sẽ chỉnh đốn lại nhóm quý tộc phụ trách cai quản thành A này.

Đến lúc đó, Phùng gia và đám gia tộc nhỏ kia tất nhiên sẽ không có quả ngon gì để ăn.
Lâm Dạ Vũ cũng không quá để ý đến thái độ của mọi người xung quanh, chỉ nhìn một nhân viên cười hỏi, “Xin lỗi, không biết món của chúng tôi đã xong chưa?”
“Ah? À à… xin quý khách đợi một lát, tôi lập tức xuống bếp kiểm tra ngay!”

Bình Luận (0)
Comment