Bảy Vị Thần

Chương 43


Sau khi ban giám khảo tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai người đội Thanh Tiễn liền xông lên phía trước.

Lưu Tộ Hinh ra đòn tấn công Thần Nhã Hân tới tấp, hết kim mộc thủy hỏa thổ lại đến âm lôi, không có nguyên tố phép thuật nào là không sử dụng.

Nhưng Thần Nhã Hân đâu phải là dạng người để cho người khác tùy ý bắt nạt dồn ép mình như thế, cũng liên tiếp xuất chiêu, không những có thể chống trả mà còn dễ dàng phản công, khiến cho ưu thế ban đầu của Lưu Tộ Hinh rất nhanh đã bị loại bỏ.

Hiện tại hai người đang trong thế giằng co, khó phân biệt được là ai đang chiếm ưu thế.
Cũng giống như bên Thần Nhã Hân, bên Dương Minh Nhật lúc này cũng là ‘ngươi xuất mộc thì ta xuất hỏa, ngươi xuất hỏa thì ta xuất thủy’, không ai nhường ai.

Tuy vậy, trong lúc đối phó với đối thủ, Thần Nhã Hân và Dương Minh Nhật vẫn không quên thỉnh thoảng liếc mắt sang để kiểm tra tình hình đồng đội mình.
Lúc này cũng vậy, Thần Nhã Hân nhân cơ hội Lưu Tộ Hinh còn đang phải giải quyết các phiến băng của cô, khẽ liếc sang Dương Minh Nhật kiểm tra một chút.

Không ngờ, chỉ vừa liếc mắt, sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch, đôi đồng tử mở lớn kinh hoảng hét lên, “Minh Nhật!!!”
Thoáng sau đó, cô đã xuất hiện ngay trước mặt Dương Minh Nhật, dùng thân thể nhỏ bé thấp hơn anh cả một cái đầu của mình, che chắn toàn bộ các mũi tên khí cho anh.
Dương Minh Nhật vốn dĩ không hề cảm thấy lo lắng trước các mũi tên khí, bởi vì từ sau vụ bị ‘hắn’ tấn công anh đã phát hiện ra mình có khả năng ra lệnh cho nguyên tố khí.

Từ đó đến nay, anh vẫn luôn tập luyện để có thể sử dụng khả năng này một cách trơn tru và thành thạo.

Khi nhìn thấy đòn tấn công của đối phương, Dương Minh Nhật đã định đợi đến khi mũi tên khí chỉ còn cách mình vài phân, là thời điểm mà đối phương cho rằng đã ăn chắc được anh, thì mới phản kháng, như vậy mới có thể khiến hắn ta bất ngờ không kịp phản ứng.
Nhưng anh lại không hề ngờ được rằng Thần Nhã Hân sẽ đúng lúc nhìn qua, cũng sẽ làm ra hành động liều lĩnh nhanh như vậy.
Toàn bộ những mũi tên khí đâm thẳng vào người Thần Nhã Hân, xung lực mạnh mẽ đẩy lùi cô ra sau, va phải Dương Minh Nhật.

Dương Minh Nhật luống cuống đỡ lấy cô, lo lắng hỏi, “Công chúa, ngài có sao không?”
Vừa nói, anh vừa hạ mắt xuống kiểm tra tình hình cơ thể cô.

Lúc thấy chiếc áo sơ mi trắng cô mặc trên người dần xuất hiện các vệt đỏ tươi, đầu ngón tay anh khẽ run rẩy, một cỗ tức giận pha lẫn phức tạp, áy náy và lo lắng dâng lên trong lòng anh.
“Ngài đã biết là thần có thể điều khiển khí mà! Ngài cần gì phải che chắn cho thần chứ! Mà dù có thế, tại sao ngài không dùng thuật Hộ thể?!”
Lần đầu tiên được nằm trong vòng tay của anh, nghe thấy tiếng anh khiển trách nhưng ẩn sâu trong đó là sự quan tâm và lo lắng, Thần Nhã Hân nở nụ cười tươi rói, đáp lời anh, “Ta đương nhiên có dùng, chỉ là…”
Thần Nhã Hân không nói hết câu, nhưng Dương Minh Nhật vẫn hiểu.
Anh ngẩng đầu nhìn Vương nhị thiếu gia, thấy ý cười khinh khi trên mặt hắn, trong mắt anh tràn ngập nộ hỏa.
“Chỉ là một cuộc thi mà thôi, các ngươi lại xuống tay nặng như vậy!!”
“Hừ! Ván trước các ngươi khiến cho My My và A Minh bị thương, chúng ta hiện tại chỉ là đang trả lại cho các ngươi thôi!” Lưu Tộ Hinh tiến lại gần Vương nhị thiếu gia, nhìn hai người họ nhếch môi cười khẩy.
“Ngụy biện!” Dương Minh Nhật tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trận vừa rồi đúng là Mộ Thống có đẩy văng bọn chúng vào lớp bảo hộ, nhưng anh đã khống chế lực rất tốt, không khiến bọn chúng bị thương đến gân cốt.

Còn Liêu Huệ Lan, lúc đó thứ cô sử dụng là lửa, không có thực thể, để giữ cho lửa không bị dập tắt bởi nước và lực tác động, trói chặt lấy thân thể của hai người họ, khiến cho bọn họ cảm thấy nóng muốn chết đi sống lại nhưng cuối cùng lại chỉ để lại vài vết bỏng mờ nhạt, Liêu Huệ Lan đã phải bỏ rất nhiều ma lực vào trong đó, đồng thời còn phải thuần thục và tỉ mỉ kiểm soát nó.

Nếu lúc đó Liêu Huệ Lan mặc kệ, đừng nói là vài vết bỏng, phỏng chừng với nhiệt độ đó, quần áo của bọn họ đã cháy thành tro, máu chảy đầm đìa rồi!
Trong khi đó, vừa rồi thứ tấn công tới chỉ là những mũi tên khí, Thần Nhã Hân với huyết thống hoàng thất trong người, thiên phú và năng lực đều hơn người thường một bậc.

Cô đã sử dụng thuật Hộ thể, tuy rằng không thể tránh khỏi cảm thấy đau đớn, hoặc thậm chí bị vài vết xước, nhưng dù có thế nào cũng sẽ không đến mức bị đâm đ ến mức tróc da chảy máu!
Vương nhị thiếu gia, hoặc là ngay từ đầu đã dùng nhiều sức đến mức muốn khiến anh dù có thuật Hộ thể cũng phải bị trọng thương, hoặc là sau khi thấy Thần Nhã Hân chạy qua, hắn liền thêm một phần ma lực hòng làm cô bị thương.


Cho dù là vế nào cũng đều khiến cho Dương Minh Nhật không thể nào nhịn nổi.
Anh ôm lấy Thần Nhã Hân, dùng thuật dịch chuyển hai người họ đến bên cạnh chân lớp bảo hộ.

Cẩn thận đặt cô ngồi dựa lưng lên lớp bảo hộ, anh dịu dàng nói, “Công chúa, ngài cố gắng chịu đựng một chút.

Thần rất nhanh sẽ giải quyết xong bọn chúng, sau đó sẽ cho người xử lý vết thương cho ngài.”
Trái tim Thần Nhã Hân khẽ run lên trước sự dịu dàng của anh, khiến cô trong một khoảnh khắc ước rằng thời gian có thể dừng lại để bản thân có thể mãi mãi chìm đắm trong sự ôn nhu ấy, cũng không muốn nói cho anh biết tình cảm thật sự của anh nữa.
Nhưng chỉ giây sau, Thần Nhã Hân đã bừng tỉnh.

Cô ngẩng đầu, nhẹ cười đáp, “Dương thiếu gia đừng lo lắng, nhớ cẩn thận.

Ta rất nhanh thôi sẽ gia nhập trợ giúp anh.”
Dương Minh Nhật gật đầu, “Thần sẽ, ngài đừng gấp gáp, cứ tin tưởng thần là được.”
Nói xong cũng không đợi Thần Nhã Hân đáp lời nữa, anh đứng dậy tiến về phía đối thủ của mình.

Ngay tại khoảnh khắc quay đầu, mọi sự dịu dàng lo âu đều biến mất.

Trong đôi mắt màu khói chỉ còn lại sự lạnh lùng và quyết tuyệt đến mức tàn nhẫn.
Trên khán đài, Hàn Bội Bội mang theo không chắc chắn, quay sang nói nhỏ với Linh Ai Dã, “Cậu ấy…”
Linh Ai Dã gật đầu, “Ừm.”

Cậu ấy chưa bao giờ tức giận đến mức này.

Tức giận đến mức khí thế toàn thân đều thay đổi, khí chất ấm áp nhiệt tình đều biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo và phẫn nộ.

Tựa như một ngọn lửa địa ngục, lạnh lẽo đến mức khiến người phát run, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại có thể đốt người thành tro bụi.
Hàn Bội Bội chăm chú theo dõi bóng dáng anh trên sân đấu, còn đang kinh ngạc trước sự thay đổi của anh, chợt cô giật mình, nhận ra bản thân vậy mà không quá đau buồn, cũng không quá chua xót khi nhìn thấy hình ảnh này, hình ảnh anh thay đổi khí thế toàn thân và nổi giận vì một cô gái khác.
Trong lúc Hàn Bội Bội còn đang rối rắm và ngạc nhiên thì trên sân đấu, Dương Minh Nhật đã hành động.
Lần này Dương Minh Nhật thật sự tức giận nên lúc ra tay không hề nương tay nữa, từng chiêu đều mạnh mẽ dứt khoát, khiến cho hai người họ thở không ra hơi, trong lòng thoáng chút hối hận vì đã xem thường anh.

Dương Minh Nhật tiến công với thế chẻ tre, từng bước chắc chắn và chậm rãi tiến về phía trước, chỉ đơn giản là phất tay mấy cái cũng đủ để khiến cho bọn họ vô cùng chật vật, vừa mới đỡ được chiêu thứ nhất thì chiêu thứ hai thứ ba đã thấy trước mặt.

Dương Minh Nhật lại còn không chỉ sử dụng một loại nguyên tố mà biến hóa liên tục, khiến hai người ban đầu còn có thể thay đổi thuật tính để chống đỡ, lúc sau lại chỉ có thể phụ thuộc vào thuật Hộ thể để bảo vệ bản thân.
Cảm thấy cứ tiếp tục thế này quá không ổn, Lưu Tộ Hinh liền đưa mắt ra hiệu cho đồng đội.

Đợi hắn nhận được tín hiệu, cô dùng thuật Dịch chuyển không gian biến mất khỏi đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, Vương nhị thiếu gia tạo ra một phân thân giống hệt cô, thế vào vị trí cô vừa đứng.
Bọn họ tưởng rằng mình phối hợp rất ăn ý, nhưng không ngờ toàn bộ lại đều không qua được mắt anh.

Dương Minh Nhật không làm ra hành động gì, chỉ cười khẩy một cái, phóng sự chú ý của mình ra xung quanh xem xem bọn chúng muốn làm gì.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã hối hận.
Kẻ bọn chúng nhắm đến không phải là anh, mà là Thần Nhã Hân.
Thần Nhã Hân vừa mới trị liệu xong vết thương.


Chợt thấy có bóng người xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt ngoan độc cùng với nụ cười ác liệt của Lưu Tộ Hinh, sống lưng tức khắc sởn gai ốc.

Lưu Tộ Hinh không cho Thần Nhã Hân thời gian phản ứng, nháy mắt đã phóng ra chục phi tiêu khí phóng thẳng về phía cô.
Dương Minh Nhật vừa quay đầu nhìn, trái tim liền nhảy thẳng lên cổ họng khiến anh nghẹt thở.

Sắc mặt anh đen kịt, đáy mắt hiện lên một tia hận ý.
“Đứng lại!!”
Toàn bộ người đang ở đây đều nhất thời sững người, không rõ câu đứng lại kia của anh là có ý gì, nhưng chỉ giây sau, bọn họ đã hiểu.
Âm thanh vừa dứt, mười mũi tên khí kia liền lập tức bất động, chỉ cách Thần Nhã Hân có vài phân.

Trong lúc mọi người còn đang sững sờ vì kinh ngạc, Dương Minh Nhật bỗng quay đầu lạnh lẽo liếc nhìn Vương nhị thiếu gia.
Mười mũi tên khí đột nhiên chia ra làm hai, năm mũi đột nhiên quay đầu phóng về phía Lưu Tộ Hinh, năm mũi còn lại thì hướng Vương nhị thiếu gia mà đến.
Lưu Tộ Hinh bị tình huống trước mắt chấn động đến trắng cả đầu óc, không thể hiểu nổi vì sao mũi tên khí do chính mình tạo ra lại đột nhiên phản chủ như vậy.

Lúc mũi tên khí phóng đến cũng không kịp làm ra phản ứng, bị mũi tên khí đánh bay ra phía sau.

Vương nhị thiếu gia thật ra may mắn hơn một chút, bởi vì hắn ta đứng khá xa nên khi Lưu Tộ Hinh bị đánh, cô ta cũng theo bản năng mà ngừng chú thuật, các mũi tên khí liền biến mất, vì thế mà hắn ta tránh được một kiếp.

Tuy vậy, chuyện vừa rồi vẫn khiến hắn ta bị dọa không nhẹ, Lưu Tộ Hinh bị đánh văng đến gần hắn hắn cũng chỉ đứng ngơ ra đó trơ mắt nhìn.
Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi chỉ xảy ra trong vài giây, nhưng toàn bộ khán đài đều bị chấn động đến ngây người, bầu không khí xung quanh bỗng tĩnh lặng đến mức quái dị.
“S--sao em ấy lại có thể?!” Vị giám khảo nữ kinh hãi trố mắt nhìn Dương Minh Nhật, không thể tin nổi hô lớn.
Mà hai vị giám khảo còn lại, cùng với ba vị Hiểu trưởng, lúc này cũng đều đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho không thốt được nên lời..

Bình Luận (0)
Comment