Bảy Vị Thần

Chương 77


Hàn Bội Bội ăn miếng mề gà đầu tiên.

Tuy là vừa nướng xong nhưng vì thời tiết lạnh nên độ nóng vừa vặn, mề gà giòn giòn, không bị cứng cũng không bị khô, đẫm mùi gia vị rất thơm, ướp cũng rất đậm đà vừa miệng.
Ăn xong miếng đầu tiên, cô lại hỏi anh, “Anh thích ăn cái nào hơn?”
Thần Phong vẫn nhìn cô nhu hòa như vậy, cưng chiều đáp, “Anh không đặc biệt thích cái nào cả.

Em thích cái nào thì cứ ăn, còn lại anh ăn.”
Hàn Bội Bội gật đầu, ăn thêm miếng mề gà thứ hai rồi đưa xiên nướng cho anh, “Ba cái này anh ăn đi.”
Cô cho rằng anh sẽ đưa tay nhận lấy, không ngờ lại thấy anh cúi đầu, hơi há miệng, ánh mắt nhìn cô ý bảo cô đút cho anh.
Đang ở nơi đông người, Hàn Bội Bội có chút ngại ngùng, buột miệng hỏi, “Sao anh không tự cầm lấy?”
Thần Phong nhún vai, giơ hai tay đang cầm xiên nướng của mình ra, “Anh hết tay rồi.”
Thật ra anh có thể cầm ba xiên còn lại bằng một tay, hoặc cô cũng có thể lấy bớt đi một xiên để anh dư ra một tay, nhưng cô một chút cũng đều không nghĩ đến làm như vậy.

Dù sao đây cũng là bạn trai mình, chiều chuộng một chút thì đã sao chứ?
Hai gò má cô hơi ửng hồng, cô mím môi bẽn lẽn cười, cẩn thận đưa xiên nướng đến bên miệng anh.

Thần Phong cắn miếng mề gà, cô cẩn thận rút xiên ra, nhìn anh ăn mong chờ hỏi, “Ngon không anh?”
Thần Phong cười cười, “Tất nhiên là phải ngon rồi.”
Hàn Bội Bội hiểu được ý anh, khuôn mặt càng thêm đỏ.

Ngoài miệng hơi sẵng giọng, “Anh này!” nhưng trong lời nói lại toàn là giọng điệu làm nũng.
Hai người vừa cầm xiên nướng vừa đi trên đường, ăn đến xiên thứ hai thứ ba, thậm chí là đến xiên cuối cùng, Thần Phong vẫn để Hàn Bội Bội đút cho mình như cũ, mà cô cũng tựa như không hề phát hiện ra lý do hết tay của anh đã không còn hiệu lực nữa.

Ngày thường Hàn Bội Bội ăn uống khá có quy tắc, phải ăn hết món mặn trước mới chuyển sang ăn đồ ngọt, không ăn lẫn lộn để tránh hỗn vị.

Thế nhưng trong dịp thế này, quán ăn luôn xếp lộn xộn, nhiều khi chân trước đi ngang qua quán ngọt này, chân sau lại đã đi ngang qua quán mặn kia, Hàn Bội Bội liền bỏ qua luôn thói quen của mình.
Vì thế lúc đi ngang qua quán bán món bánh tráng miệng, cô liền hứng khởi kéo Thần Phong đến xếp hàng.
Quán này không bán mấy loại bánh ngọt bánh kem thông thường, mà là loại bánh bao ngọt không nhân chiên giòn, ăn kèm với kem lạnh.

Lớp bánh bên ngoài giòn xốp bên trong thơm ngọt, còn nóng hôi hổi, ăn kèm với kem vani mát lạnh, tạo thành hai loại thái cực rất thú vị.

Trên bánh bao còn được rưới xốt chocolate, thêm một chút đắng nhẹ, cân bằng đi vị ngọt của bánh và kem, giúp cho người ăn không bị cảm giác thé cổ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây dù sao cũng là một loại bánh ngọt tráng miệng, ăn cả dọc đường như vậy Hàn Bội Bội không thể không khát được.

Bánh bao vừa nhận xong, cô đã kéo Thần Phong sang tiệm trà sữa kế bên xếp hàng.
Lúc đứng chờ đợi Hàn Bội Bội để ý thấy gần như một nửa khách hàng mua bánh bao xong cũng sẽ ghé sang đây mua nước, hoặc là đang chờ mua nước ngửi thấy hương thơm ngọt ngào từ bên cạnh bay sang cũng sẽ không nhịn được mà qua đó mua bánh, không khỏi cảm thấy chủ hai quán ăn này quả thật rất biết cách hợp tác.
“Anh muốn uống cái gì?” Hàn Bội Bội chuyển sự chú ý trở lại thực đơn, hơi dựa vào anh hỏi.
Thần Phong một tay cầm hộp giấy đựng bánh bao, một tay ôm lấy vai cô, không trả lời cô mà hỏi ngược lại, “Vậy em muốn uống cái gì?”
Hàn Bội Bội chăm chú nhìn thực đơn, hai mắt liếc qua liếc lại, bĩu môi do dự, “Em đang suy nghĩ giữa trà sữa và cacao nóng…”
Thần Phong không nói gì thêm, đợi đến khi người phía trước mặt bọn họ đã gọi món xong thì nghe thấy cô nói, “Em quyết định rồi! Em sẽ gọi trà sữa!”
Thần Phong mỉm cười, mấy ngón tay thon dài đang đặt trên vai cô hơi nâng lên, cọ cọ bên má cô.
Hàn Bội Bội gọi món trước, nói với chủ quán yêu cầu của mình về ly trà sữa xong thì nhìn anh ý bảo đến lượt anh.

Thần Phong không thèm nhìn lấy thực đơn, nhanh chóng nói, “Một ly cacao nóng.


Cảm ơn.”
Hàn Bội Bội không khỏi ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng có chút ngờ ngợ.

Suy nghĩ trong cô vởn đi vờn lại mấy hồi, cuối cùng lại chỉ nói, “Hóa ra anh muốn uống cacao à? Anh mà nói sớm thì em khỏi mất công suy nghĩ rồi.”
Thần Phong hơi nhướng mày, dắt cô đứng sang một bên chờ nước, cười cười đáp, “Phải đợi em quyết định xong thì anh mới biết được nên gọi cái nào chứ.”
Câu nói này của anh đã chứng thực cho suy đoán trong lòng cô.

Từ lúc bước vào phố ẩm thực đến giờ, ăn gì uống gì anh vẫn đều nghe theo ý cô, chiều theo ý cô, một chút phản đối cũng không có.

Ban đầu cô còn cảm thấy vui vẻ mà thầm cười tủm tỉm trong lòng, nhưng đến tận lúc này thì toàn bộ trong tâm chỉ còn lại sự cảm động.
“Anh không cần phải tốt với em như vậy đâu…”
Thần Phong dịu dàng xoa đầu cô.

Đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, nơi đáy mắt là nhu tình cùng nghiêm túc, “Anh đã nói rồi, những gì người khác có thể cho em, anh cũng có thể cho em.

Mà người khác không thể cho em cái gì, anh lại càng có thể cho em.”
Hàn Bội Bội chớp chớp đôi mắt, nơi chóp mũi hơi nóng lên, “Nhưng mà em không muốn anh ủy khuất mình như vậy…”
“Không có ủy khuất,” Thần Phong hôn lên trán cô, “Khẩu vị của Tiểu Bội nhà anh rất tuyệt, món nào em chọn cũng đều ngon.

Chúng ta là cặp đôi trời sinh, em thích cái gì anh cũng đều thích hết.”
Cảm xúc trong lòng Hàn Bội Bội lúc này rất hỗn loạn, vừa cảm động, vừa vui mừng, nhưng đồng thời cũng không muốn anh cứ ủy khuất sở thích của bản thân để chiều theo ý cô như vậy.

Trong lúc cô còn đang rối rắm, hai ly nước của họ đã được pha chế xong.

Hai người cùng nhau nhận lấy, sau đó lại tiếp tục tản bộ dọc theo con đường chính của phố ẩm thực.

Hàn Bội Bội uống một ngụm trà sữa nóng trong tay, cảm giác ngọt ngào ấm áp chảy xuống cổ họng, xoa dịu trái tim cô, nhưng lại vẫn không giúp cô nghĩ ra được nên nói cái gì vào lúc này.
Thần Phong cảm nhận được ánh mắt cô cứ lén lút nhìn mình, anh cười bất đắc dĩ, “Em không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

Thực chất anh không phải là loại người quá quan trọng chuyện ăn uống, anh không kén ăn, cho nên em không cần phải cảm thấy ủy khuất thay anh.”
“Vậy nếu liên quan đến chuyện anh để ý thì sao?”
Thần Phong hứa hẹn, “Vậy thì anh sẽ nói cho em biết, rồi chúng ta cùng quyết định, được chứ?”
Lúc này Hàn Bội Bội mới vui vẻ trở lại, nhìn anh cười nói, “Anh đã nói rồi đó nha!”
“Ừm,” anh đưa ly cacao nóng đến trước mặt cô, “Vậy em có muốn uống thử không?”
“Muốn ạ!” Hàn Bội Bội đưa miệng đến, ngậm lấy ống hút uống một ngụm lớn, vị cacao nồng nàn nháy mắt tràn ngập khoang miệng cô.
Không còn vấn đề khiến cô phiền lòng nữa, Hàn Bội Bội hứng khởi trở lại.

Hai người cùng xử lý xong món bánh bao chiên giòn, cô vung tay về phía trước, nói với anh, “Đi thôi! Em lại dẫn anh đi ăn món ngon!”
Thần Phong vui vẻ cười đáp ứng.

Thế nhưng hai người còn chưa đi được mấy bước, đôi vòng tay giống y như đúc chỉ khác mỗi màu trên tay bọn họ đột nhiên lấp lóe lên ánh sáng cam.
Hai người nháy mắt thay đổi sắc mặt, vẻ vui tươi lúc trước bị thay thế bởi thần sắc ngưng trọng.
“Là Liêu Huệ Lan,” Hàn Bội Bội vừa thao tác trên vòng tay vừa nói.
“Chúng ta đi thôi,” Thần Phong nắm lấy tay cô, kéo cô đi tìm binh lính và cảnh sát ở gần đó nhất.
*
Từ sau ngày xin lỗi Hàn Bội Bội, tâm trạng của Liêu Huệ Lan vẫn luôn không quá tốt.

Đương nhiên, nguyên nhân không nằm ở Hàn Bội Bội, mà là vì chuyện phản bội của hai kẻ Lương Liễu kia.

À mà cũng không thể nói là phản bội được, Liêu Huệ Lan tự giễu.
Bọn chúng ngay từ đầu đã lừa dối cô rồi.
Đối với một người vẫn luôn kiêu ngạo như cô, khi phát hiện ra chuyện mình bị lừa dối, không làm ầm làm ĩ trả thù đối phương ngay tại chỗ đã là tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện còn bị người khác bắt gặp.

Nhất là khi người khác này còn là người mà cô vẫn luôn xem là đối thủ cạnh tranh.
Buổi sáng lúc đến nhận vòng tay, nếu không phải vì lo lắng cho an toàn của bản thân, Liêu Huệ Lan đã không đến rồi.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, không muốn phải đối mặt với Hàn Bội Bội, cũng không biết Hàn Bội Bội có kể lại chuyện đó với những người khác hay không.

Chỉ cần nghĩ đến có khả năng bọn họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm hay cười nhạo, cô liền cảm thấy bực bội.
Tuy rằng khi đến đó rồi, cô phát hiện ra mọi người đều rất bình thường, đến nỗi cô cũng không đoán được là do bọn họ giả vờ quá giỏi hay do bọn họ chưa biết gì cả, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Vì vậy nên sau khi lấy được vòng tay, cũng hiểu được cách sử dụng, thấy không còn chuyện gì nữa cô liền rời đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần lễ Quốc Khánh, nếu giống như mấy năm trước thì lúc này cô đã vui vẻ ăn diện rồi cùng hai kẻ kia đi đến quảng trường ăn chơi vui đùa rồi.

Sau khi rời khỏi học viện, cô vẫn theo thói quen mà đi đến đó.

Nhưng khi thấy sự nhộn nhịp sôi động ở nơi đó, Liêu Huệ Lan lại cảm thấy bản thân không thể nào hòa nhập được với bầu không khí ấy, bèn chuyển gót chân rời khỏi quảng trường.
Cách quảng trường hai con phố là một con sông.

Ngày thường nơi này chỉ đến chiều mới có nhiều người một chút ra ngoài đi dạo, bây giờ đang là buổi trưa, tại quảng trường còn đang diễn ra lễ hội, nơi này liền vắng không còn bóng người.
Liêu Huệ Lan tìm một chỗ ngồi xuống ghế đá đặt ven đường bờ sông.

Nhìn về phía xa nơi con sông đang êm ả trôi, ánh mặt trời chiếu xuống mặt sông tạo nên ngàn vạn mảnh ánh sáng nhỏ vụn, Liêu Huệ Lan dần thả hồn theo gió, để cho tinh thần mình thư thả đôi chút, đầu óc trống rỗng, không thật sự suy nghĩ về cái gì, không hề biết rằng nguy hiểm đang rình rập đến gần..

Bình Luận (0)
Comment