Bé Câm

Chương 13

+

Cuối cùng Lâm Vãn cũng bị Chu Độ thuyết phục đi cùng.

Thừa dịp Chu Ngưng đi mua đồ ăn sáng, Chu Độ nói với cậu: "Cho anh xin lỗi chuyện lần trước, mong chú em đừng để bụng lời nói của anh. "

Lâm Vãn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhận những lời nói mỉa mai từ hắn, nhưng không ngờ Chu Độ lại nói nhỏ nhẹ như vậy.

Người nhà Chu Ngưng đã chấp nhận cậu, cậu vui đến sắp khóc, chưa kịp trả lời lại thì Chu Độ đã nói tiếp, "Nếu chú em đã coi anh là anh trai, vậy thì lát nữa chú em đến bệnh viện với bọn anh đi, chú em và Tiểu Ngưng đều khỏe mạnh thì anh mới yên tâm. "

Lâm Vãn có hơi do dự, nhưng đây là việc đầu tiên mà anh trai yêu cầu cậu làm, cậu không cách nào từ chối được nên chỉ có thể đi cùng hai anh em nhà này.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Cậu sợ không phải là bệnh viện, mà là cậu sợ cái áo blouse màu trắng.

Mà trong bệnh viện có rất nhiều người mặc áo blouse màu trắng, chỉ cần thấy thôi là Lâm Vãn đã cảm thấy khó thở rồi.

"Đừng sợ bé cưng, anh sẽ ở bên em."

Chu Ngưng vẫn luôn nắm chặt lấy tay cậu, Lâm Vãn dứt khoát nhắm mắt lạ. Thỉnh thoảng cậu sẽ hé mắt ra nhìn trộm, mỗi lần cậu nhìn cậu đều thấy Chu Ngưng nở một nụ cười với cậu, anh dịu dàng dỗ dành cậu: "Xem chân của em thôi, không sao cả. "

Lâm Vãn cảm thấy hình như mình không còn sợ nữa.

Sau khi xem chân của cậu xong, cậu với Chu Ngưng đi gặp chuyên gia về Alpha.

Chu Ngưng: "Bác sĩ! Tại sao đến kỳ phát tì.nh tôi lại cáu kỉnh đến như vậy, tôi không thể kiểm soát được bản thân mình, tôi sợ làm tổn thương vợ tôi. "

"Có phải kỳ phát tì.nh tới sau khi đánh dấu tạm thời không?"

"Đúng vậy."

Bác sĩ kiểm tra xong thì đưa ra một câu trả lời vừa ý, chính là không được kiềm chế ham muốn tình d.ục quá lâu, phải giữ cho cơ thể và tinh thần được thoải mái.

"Ra là do nghẹn quá lâu à? Đúng là làm mất mặt nhà họ Chu." Chu Độ nghiêng người liếc anh một cái, "Hai đứa kết hôn cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa làm chính sự à? "

"Làm sao có thể..." Dường như là anh đang cảm ơn kỳ phát tìn.h của mình, vì nhờ có nó mà anh mới chén sạch vợ mình được.

Trong lòng Chu Độ vốn đã có sự nghi ngờ, sau khi thấy Lâm Vãn hồn vía lên mây thì hắn luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ khó nói thành lời, "Dù sao cũng đã tới đây rồi, hai đứa đi làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân* luôn đi. "

*là một gói dịch vụ khám xét nghiệm cần thiết, để biết chính xác tình trạng sức khỏe tổng quát và sức khỏe sinh sản của cả nam và nữ giới

"Anh đừng quậy nữa..." Chu Ngưng nhận điện thoại, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, "Em có một cuộc họp gấp, anh đưa Tiểu Vãn về hộ em. Được chứ, Tiểu Vãn? "

Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, dù sao Chu Độ cũng đối xử với cậu khá tốt, cậu coi hắn như anh ruột mình. Bởi vì cậu thích Chu Ngưng nên cũng phải thích luôn gia đình của Chu Ngưng.

Chu Độ cũng đồng ý, nhưng khi Chu Ngưng đi rồi, hắn đăm chiêu mà nhìn Lâm Vãn, "Sắc mặt của chú em không được tốt cho lắm, vừa hay anh có quen một người bạn ở đây, để anh đưa chú em đi kiểm tra. "

Lâm Vãn vừa nghe như vậy thì hoảng hốt, cậu lo lắng mà xua tay: Không cần, em không sao.

Vừa rồi sợ Chu Ngưng lo lắng nên cậu luôn cố chịu đựng, nhưng mỗi khi nhìn thấy các bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng chạy tới chạy lui là cậu lại cảm thấy khó thở.

Cậu càng như vậy thì Chu Độ càng nghi ngờ: rốt cuộc là thằng nhóc này sợ lộ chuyện gì đây?

"Chú em sợ anh à, hay là chú em đang ghi thù việc anh nói tìm vợ mới cho Chu Ngưng nên không tin anh? "

Lâm Vãn vội vàng lắc đầu, Chu Độ nói tiếp, "Chu Ngưng là người chung thủy, nó chỉ cần một mình chú em thôi. Nếu chú em có chuyện gì, chắc chắn nó sẽ rất đau lòng. "

Chu Độ nhẹ nhàng vuốt ve bả vai cậu, Chu Ngưng cũng thường xuyên làm như vậy với cậu nên cậu cảm thấy an tâm hơn một chút. Cuối cùng vẫn cắn răng mà đồng ý.

"Đưa thằng bé đi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân đi." Chu Độ thấp giọng dặn dò người bạn làm bác sĩ của mình, "À đúng rồi, tiện thể xem luôn cổ họng của thằng bé hộ tôi, xem xem có chữa được không. "

Dặn dò xong thì hắn giao Lâm Vãn cho bác sĩ, mình thì đi xử lý công việc một chút. Chưa đầy một tiếng mà hắn đã nhận được cuộc điện thoại từ bạn mình: "Anh Độ, anh mau quay lại đi... Omega mà anh đưa tới không tốt lắm..."

Tim Chu Độ bỗng nhiên lạc đi một nhịp, "Sao lại không tốt? "

"Lúc đầu còn rất phối hợp, nhưng khi bác sĩ Lý xem cổ họng cho cậu ta thì cậu ta liền mất không chế, vừa mới tiêm thuốc an thần xong..."

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, nếu đọc ở web khác, xin hãy click back!)

"Hồ ly nhỏ... Tiểu... Tiểu Vãn, chú em không sao chứ?"

Chu Độ cũng rất sợ hãi, Lâm Vãn nằm co rúm trên giường bệnh mà khóc nức nở, cậu không thèm trả lời bất kỳ ai. Hoàn toàn không cho người khác đụng vào mình, cả người cậu không ngừng run rẩy, ánh mắt cậu tràn đầy sự tuyệt vọng và đáng thương.

"Xin lỗi, anh đưa chú em về nhà nhé? "

Lâm Vãn không nghe thấy hắn nói gì, cậu cứ như trở lại những ngày đó, ngày đó trước mặt cậu đều là máu, là cậu nôn ra máu.

Cha cậu sợ cậu bị câm nên không gả cậu đi được, nhưng lại tiếc tiền không cho cậu đi bệnh viện, ông ta mời đại một tên bác sĩ dỏm đến khám cho cậu. Tên bác sĩ kia không có bằng cấp gì, những thứ trên người tên đó chỉ là một cái áo blouse và hộp thuốc.

Sau khi tên bác sĩ kê thuốc xong thì tên đó ép cậu uống, Lâm Vãn uống xong liền nôn ra máu, cổ họng cậu bắt đầu sưng vù lên, càng ngày càng đau đớn. Khi đó, tên bác sĩ còn nói là cậu nôn được độc ra ngoài rồi nên sẽ nhanh chóng nói được thôi, nhưng kết quả đương nhiên là càng ngày càng tệ hơn, Lâm Vãn vẫn còn sống là do mạng cậu quá lớn.

Cuối cùng cậu chẳng thể nhớ được mặt tên bác sĩ, chỉ nhớ tên đó mặc một cái áo blouse trắng và một vũng máu trước mặt mình.

Cho nên bây giờ cậu thật sự rất sợ người mặc áo blouse trắng, cho dù là người đó cầm vật dụng y tế chữa bệnh cho cậu nhưng cậu vẫn rất sợ.

Chu Ngưng họp xong mới xem điện thoại di động, xem xong thì anh cấp tốc chạy tới bệnh viện, lúc anh tới, hai mắt của Lâm Vãn đã sưng húp.

Cậu khóc quá nhiều nên cơ thể kiệt sức mà dựa vào đầu giường ngủ gật, dường như chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua thôi là cũng có thể thổi ngã cậu.

Cậu co người ôm chặt đầu gối. Giống như một con thú yếu ớt chỉ có thể bảo vệ bản thân bằng cách cuộn mình lại.

"Tiểu Vãn..."

Chu Ngưng đau lòng đến nói không nên lời, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ thôi nhưng sao Lâm Vãn lại biến thành như vậy?

Mãi đến khi này anh mới biết, Lâm Vãn đã phải dũng cảm tới cỡ nào mới dám đi đến bệnh viện với anh, không biết cậu đã phải trải qua những gì mà lại sợ những người làm công việc cứu người đến như vậy.

"Anh đến rồi đây, chúng ta về nhà nhé?"

Chu Ngưng khựng lại một chút rồi nói tiếp, "Em xem, trời tối rồi, chúng ta về nhà ăn cơm. "

Anh tiến một bước, Lâm Vãn liền lùi lại một bước, cậu đã lùi đến nỗi không thể lùi được nữa, cậu chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh, ánh mắt cậu trống rỗng đến đáng sợ.

Cứ như là Lâm Vãn không muốn cho bất cứ ai đến gần mình vậy.

"Được rồi, anh không lại gần em... Đừng sợ, bé cưng, em đừng sợ. "

Chu Ngưng lùi về phía sau vài bước, để cậu có thể thả lỏng một chút. Anh không chịu được ánh mắt xa lạ của Lâm Vãn bây giờ, anh nhẹ nhàng dỗ dành cậu, "Anh là Chu Ngưng, em đừng... đừng sợ anh..."

Nói đến đây thì anh nghẹn lại, anh đưa tay lên che mặt, anh tự trách mình khi không bảo vệ tốt cho Lâm Vãn.

Lâm Vãn im lặng nhìn anh, một lúc lâu sau cậu mới bình tĩnh lại rồi nhận ra người trước mặt mình là Chu Ngưng, Chu Ngưng đang khóc.

Cậu từ từ lại gần anh, sau đó dang hai tay ra rồi dùng khẩu hình miệng nói với anh: Ôm ôm.
Bình Luận (0)
Comment