Bé Con Của Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 44

Trong một căn phòng tổng thống của một khách sạn lớn 

"" bang chủ "" Người đàn ông khuôn mặt đầy vết sẹo cung kính cúi đầu trước một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh cửa sổ 

"" có chuyện gì? "" người đàn ông kia không quay mặt lại nhưng lại lạnh lùng đáp trả 

"" thuộc hạ đã điều tra được cái chết của em gái ngài năm đó quả thực có liên quan đến Vĩnh Hàn Minh "" 

Người đàn ông trầm mặc không nói gì giống như đã sớm đoán được kết quả, chỉ là ánh mắt hắn càng thêm rét lạnh nhìn về phía thành phố bên ngoài tấm kính trong suốt, hai bàn tay nắm thật chặt lấy nhau từng đường gân trên mặt từng chút một hiện lên một cách dữ tợn 

"" có tin tức gì của hắn hay không? "" sau một lúc hắn cũng khôi phục lại bộ dạng ban đầu lạnh lùng hỏi 

"" theo người điều tra được, năm đó Vĩnh Hàn Minh được cứu về nhưng tính mạng cũng không giữ được mấy tháng sau liền chết "" người mặt sẹo lại cung kính trả lời 

"" hừ, người đã chết rồi... "" người đàn ông hừ lạnh đấm mạnh một cái vào tấm kính kích động nói 

"" nhưng không hiểu sao Kim Ưng sau khi Vĩnh Hàn Minh mất lại càng ngày càng lớn mạnh, nghe nói con trai hắn là Vĩnh Thiên đã lên vị trí bang chủ tiếp quản Kim Ưng "" 

"" Vĩnh Thiên... Vĩnh Thiên... "" người đàn ông lẩm nhẩm tên Vĩnh Thiên lặp đi lặp lại giống như một phương thức khắc sâu trong trí nhớ của mình 

"" hắn rất thần bí, chưa từng ai thấy khuôn mặt thật của hắn mà còn sống sót ngoại trừ hộ vệ bên cạnh hắn, tin tức về người này hoàn toàn trống rỗng "" 

"" ngu dốt, chỉ là tin tức của một người lại không điều tra được "" Người đàn ông kia dường như rất tức giận quay người lại lấy mấy cuốn sách ném vào người tên mặt sẹo, hắn tức dận mắng 

"" xin bang chủ tha mạng, thuộc hạ nhất định sẽ sớm hoàn thành "" tên mặt sẹo sợ hết cả hồn quỳ xuống dưới đất không ngừng xin tha mạng 

"" hừ, Lục Đại ta nói cho ngươi biết nếu như còn không điều tra được lai lịch của hắn ta thì ngươi cũng không cần xuất hiện trước mặt của ta, cứt "" 

Người đàn ông mang tên Lục Đại sợ hãi chạy ra bên ngoài không dám một khắc ở lại bên trong, đối với hắn giống như là địa ngục vậy 

Mặc dù là vậy nhưng hắn cũng không dám trái lệnh, năm xưa nếu như không phải ông ta cứu hắn trong cuộc chém giết đó chắc chắn hắn đã không còn sống như ngày hôm nay mặc dù khuôn mặt của mình đã hoàn toàn vị hủy không thể chữa trị được nữa 

Bên trong căn phòng, người đàn ông đó một mình ngồi vào bàn làm việc, lôi trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời, hắn ta nâng niu chiếc hộp rồi từ từ mở nó ra, bên trong là một khung hình một người cô gái tầm 20 tuổi, khuôn mặt cô luôn mỉm cười xinh đẹp về hướng đằng trước cả ngươi đều thoát lên vẻ đẹp động lòng người khiến người khác nhìn rồi không thể không yêu thích. Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt trong khung hình, hốc mắt hắn ta nhiễm những tơ máu mau đỏ đáng sợ bàn tay lại càng nắm chặt khung hình người phụ nữ đó 

"" Vĩnh Hàn Minh không ngờ mày chết rồi nhưng còn con trai mày tao sẽ bắt hắn trả hết mối hận năm đó mày làm ra với em gái tao "" 

-------------

Ở trong rừng bỗng nhiên Vĩnh Thiên hơi khựng người lại tâm trạng có chút lạnh đi nhìn về hướng ngoài thành phố 

"" chuyện gì vậy "" Lưu Diệc đi đằng trước thấy Vĩnh Thiên không theo kịp liền quay lại quan tâm hỏi 

"" đi thôi "" hắn lắc đầu lại đi tiếp lên núi
Bình Luận (0)
Comment