Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 67

Bộ phim Nghiên Vi tham gia sau vài tháng cũng đóng máy, từ sau đó cô càng ngày càng có thêm nhiều tài nguyên.

Mối quan hệ giữa cô và Tư Thịnh cũng chưa công khai, nhưng trong mắt công chúng thì nó lại trở thành một mối quan hệ mập mờ, dù vậy cũng không nổ ra scandal gây tranh cãi gì.

Theo hợp đồng của công ty là trong ba năm đầu tiên không được công khai chuyện tình cảm riêng tư. Đành vậy thôi, đợi thêm ba năm nữa rồi có thể tự do yêu đương rồi.

Khoảng thời gian khó khăn nhất của một người vừa chen chân vào giới giải trí đã qua, bây giờ chỉ cần nỗ lực cố gắng thì sẽ nhanh chóng đạt được những gì mình muốn.

Hôm nay bố mẹ cô trở về Canada, dù bận nhưng cũng phải dành ra một chút thời gian để tiễn họ. Ngôn Tình Tổng Tài

“Các con ở lại sống cho tốt đấy, có chuyện gì phải báo cho bố mẹ, nhất là Nghiên Vi biết không.”

“Vâng.”

“Tư Thịnh, phải nhờ cháu rồi.”

Tư Thịnh đứng bên cạnh vội nắm chuẩn thời cơ mà bắt lấy, anh bước lên một bước chuyển sang thái độ hiếu kính với bố mẹ vợ chỉ trong một giây, “Cô chú yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ không để xảy ra chuyện gì.”

Tốt rồi, có anh bên cạnh cũng an tâm hơn phần nào.

Tiễn người lên máy bay rồi ai nấy cũng đều trở về làm công việc của mình, chẳng còn thời gian để tán gẫu gì nữa. Lúc này mới nhớ tới những khoảnh khắc đẹp đẽ của trước kia.

Nghiên Tử Minh theo lời dặn dò của Nghiên Trì về Nghiên Gia đưa Thư Nghiên đến công ty, sợ cô ở nhà buồn chán nên lâu lâu đưa cô tới vậy. Hắn thì suốt ngày chỉ ở trong phòng ngoại trừ khi đi họp, nếu có cô ở đây thì cũng khá vui.

Đến Nghiên Thị nhiều lần rồi, nên cô dần quen thuộc với nơi này, không còn hay đi lạc nữa.

“Em có thể giúp gì cho anh không?”

Thư Nghiên nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc, ở đây thì được có hắn chứ cũng khác gì ở nhà đâu. Một người thì bận làm việc, còn một người rảnh rỗi không có gì làm, chi bằng đến giúp hắn một tay.

Nghiên Trì ngước nhìn cô, rồi lại đảo nhìn những văn kiện trên bàn. Cô thì có thể làm được gì nhỉ?

“Em đánh lại bài này lên máy tính giúp anh được chứ? Chữ tiếng Anh, em chỉ cần gõ lại y hệt như vậy là được.”

“Vâng.”

Hắn để cô ngồi vào chỗ của mình rồi đi tìm thêm chiếc ghế khác, cuối cùng cũng có thể nghiêm túc làm chung một công việc rồi.

Tiến độ đánh máy của Thư Nghiên hơi chậm là điều hiển nhiên, nhưng tài liệu này chưa dùng gấp lắm nên không ảnh hưởng gì nhiều.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy cô nghiêm túc làm việc gì đó mà rất hăng say. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc hắn sẽ tham lam mỗi khi đi làm đều đưa cô theo và bắt cô gõ chữ mãi mất.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự yên tĩnh ngọt ngào, Nghiên Trì liếc sơ qua đồng hồ chợt nhận ra đã tới trưa.

“Được rồi, làm tới đây thôi, em ngồi nghỉ chút đi, anh sang phòng Tư Thịnh một lát rồi quay lại chúng ta về nhà.”

Cô thu hai bàn tay sắp bị tê cứng lại song gật đầu, “Vậy em đi vệ sinh chút nhé.”

Coi bộ cũng đồng điệu ghê ấy chứ!

Cả hai cùng rời khỏi phòng một lượt, Nghiên Trì tìm Tư Thịnh, còn Thư Nghiên thì đi vệ sinh. Lần này thì dễ rồi, không cần phải luống cuống đi tìm nhà vệ sinh nữa.

Giải quyết xong rồi ra ngoài rửa tay, bỗng thứ chất lỏng màu đỏ từ đâu từng giọt nhỏ xuống đôi tay trắng nõn. Cô nhìn vào gương bất giác ngây người một lúc, sao lại chảy máu mũi nữa rồi?

Dường như chuyện này xảy ra cũng không còn xa lạ, vì vậy cô không hốt hoảng như lần đầu. Thư Nghiên đứng lặng một hồi rồi mới rửa mặt, trạng thái rõ ràng vẫn tốt như ban đầu.

Xong hết việc, Nghiên Trì đưa cô về nhà, ăn trưa xong cả rồi nghỉ ngơi.

“Sắc mặt em sao nhợt nhạt quá vậy, có không khoẻ chỗ nào sao?”

“Em không sao, chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là được.”

Hắn nhìn cô chậm chạp nằm xuống giường nghỉ, trong lòng hơi tự trách. Có phải lúc sáng vì để cô làm việc nên mới khiến cô bị mệt như vậy không?

Canh cô ngủ một lúc rồi hắn mới trở lại công ti, vì chiều còn cuộc họp nên không nghỉ lâu được. Trước khi đi còn chu đáo dặn dò quản gia chuẩn bị canh tẩm bổ cho cô sau khi tỉnh dậy.

Chỉ là công việc dạo này quá bận, không có thời gian ở cạnh bé con nhiều nên không nhận ra những thay đổi bất thường ấy...

Mọi thứ cho dù thế nào đều cũng sẽ bị thời gian làm cho thay đổi, có tốt, cũng có xấu.

Thư Nghiên bị đánh thức bởi cơn đau âm ỉ của vùng bụng, cô thẩn thờ vào nhà vệ sinh rồi lại ra. Sức đề kháng yếu quá rồi, phiền thật đấy!

Uống canh của bác quản gia nấu cho, quả thực có hiệu quả, êm ấm hơn nhiều rồi.

Lịch trình làm việc có biến đổi, Nghiên Trì thông báo về nhà rằng có lẽ đêm nay tới khuya hắn mới về, dặn dò cô ăn uống đầy đủ và ngủ trước. Hắn cũng không hiểu nổi, công việc của Nghiên Thị sao càng ngày càng chất đống thế này, ban quản lý công ty cũng không kịp xử lý, nhân viên thì ở lại tăng ca ngày càng nhiều.

Màn đêm bao phủ cả thành phố, Nghiên Trì lái xe thật nhanh để kịp về nhà khi vẫn còn tỉnh táo. Thân già này sắp không sử dụng được nữa rồi, mới giờ này đã chịu không nổi!

Nhìn bé con đã yên giấc ngủ, lòng hắn mới nhẹ nhõm hơn, mọi mệt nhọc buồn phiền đều tan biến mỗi khi nhìn thấy cô.

Khẽ bước đến cạnh giường, hắn kéo chăn đắp chỉnh chu lại cho Thư Nghiên nhưng cảm nhận được điều gì đó buộc hắn phải khựng lại.

Nhiệt độ quanh cô sao lại cao như thế?

Hắn sờ thử trán cô rồi lại sờ trán mình, nhiệt độ cả hai chênh lệch rõ ràng. Hình như là cô bị sốt rồi, thân người khá nóng.

“Thư Nghiên, nghe anh nói gì không?”

“Tỉnh dậy nhìn anh này.”

Nghiên Trì lay lay đỡ cô dậy, vẫn không ngừng kiểm tra lại thân nhiệt của cô.

“Em bị sốt rồi, cảm thấy trong người thế nào?”

Thư Nghiên cựa nhẹ người khó khăn mở miệng, cổ họng lúc này đã khô khan cả. “Em khát nước...”

Cốc nước lọc nhanh chóng đã đưa đến trước mặt, cô cầm lấy uống một ngụm bỗng nhiên cơn ho dội ngược làm cô ho sặc sụa.

Cảm giác này thật sự khó chịu chết mất, rõ là có đau gì đó, nhưng không biết là đau chỗ nào?

Cốc nước lọc tinh khiết giờ đây bỗng chốc đã bị pha loãng bởi màu đỏ tươi của máu...

“Thư Nghiên...”
Bình Luận (0)
Comment