Chỉ còn lại một bộ xương?
Nếu đúng như cậu đoán thì Phương Huyền thật sự sẽ không còn lại cả một bộ xương...
"Ừ." Phương Huyền trả lời.
Sáu giờ rưỡi, sau khi ăn xong bữa thì họ tranh thủ khi trời chưa sáng hẳn, chuyển đến khu dân cư ở rìa phía Tây Bắc của thành phố. Ở đây, dân cư thưa thớt, không đông đúc lắm.
Khi trời sáng, họ bắt được mười mấy con chim hoang để thí nghiệm, mọi thứ đã sẵn sàng, cùng chờ đêm đến.
Bốn giờ rưỡi chiều, bóng tối đến đúng giờ.
Phương Huyền bảo Kỷ Dịch Duy ẩn thân cho cậu, sau đó thả ra hơn ba trăm con quái vật để chúng hái hoa bỉ ngạn.
Quái vật nhận lệnh, mò mẫm trong bóng tối chạy ra ngoài thành phố. Mắt quái vật bám theo chúng từ trên cao, giám sát từng động tác.
Cách thành phố hai cây số mọc đầy hoa bỉ ngạn, những bông hoa được bao phủ bởi một màu đỏ tươi thẫm.
"Nhổ." Phương Huyền nói.
Quái vật nghe lệnh, cúi thân thể to lớn xuống, hai tay nắm lấy rễ cây mà nhổ, ngạc nhiên là rễ cây dường như cắm rất sâu, không dễ nhổ lên.
Chúng dùng hết sức, cuối cùng dùng sức mạnh thô bạo xé đứt rễ cây phía dưới. Từng giọt máu từ rễ cây trào ra, Phương Huyền chú ý đến hiện tượng này, vội vàng bảo chúng quay lại.
Hơn ba trăm con quái vật mỗi con cầm một bó hoa đỏ, bò đến trước mặt Phương Huyền, vui vẻ trao hoa cho cậu.
Phương Huyền vừa nhận, trên tay đã đầy máu. Cậu quan sát kỹ bông hoa, rễ của hoa bỉ ngạn rất dài, phần chôn dưới đất đầy mạch máu.
Cậu chọc vỡ một mạch, máu đen hôi thối từ lỗ hổng chảy ra.
Đó chắc là máu của thây ma.
Khi ngày tận thế mới đến, họ đã phát hiện ra điều này. Sau một tháng rưỡi, hoa bỉ ngạn không biết đã hấp thụ bao nhiêu máu và dưỡng chất. Họ có thực sự kịp lúc không?
Phương Huyền lại đặt câu hỏi, mạch máu này có tác dụng gì? Nó cung cấp nguồn sống và thay đổi quy tắc quái vật có thể xuất hiện vào ban ngày?
Kỷ Dịch Duy tựa lưng vào cửa, răng cắn điếu thuốc, nhìn quái vật bên ngoài với vẻ mong đợi, hắn ngạc nhiên nói: "Đội trưởng Phương, đạo cụ của em sẽ khiến người ta có cảm giác như em rất quen thuộc với quái vật."
Phương Huyền quay lưng lại với hắn, chỉ đáp một chữ, "Ừ."
Cậu đặt hoa bỉ ngạn xuống, rồi gọi quái vật quay lại, sau đó bước đến cửa bảo Tiểu Anh mang chim hoang vào.
"Ồ ồ." Các thành viên bên ngoài nhanh chóng nhấc mấy túi lưới lớn, đưa chim, gà hoang vào phòng ngủ của Phương Huyền. Vừa đến cửa, họ kinh ngạc nói: "Chết tiệt, toàn là hoa bỉ ngạn. Phương Huyền, đạo cụ của cậu rốt cuộc có tác dụng gì? Thật đáng kinh ngạc!"
Kỷ Dịch Duy rút ra một lưỡi dao sắc bén, liếc nhìn Hạ Tri, "Im lặng, làm việc đi."
"Được rồi, được rồi, chúng ta thử nghiệm thế nào?"
Phương Huyền đeo đôi găng tay trắng, bắt một con gà hoang, nói: "Trước tiên, thử nghiệm xem nó có thể sống lại không." Nói rồi, cậu giết chết con vật trong tay, sau khi xác nhận nó đã tắt thở, mới cắm rễ hoa bỉ ngạn vào vết thương.
Mọi người chăm chú chờ kết quả.
Một phút sau, con gà đập cánh vài lần, vết thương lành lại, hoa bỉ ngạn trên cơ thể nó dần dần khô héo.
Phương Huyền lại giết con gà này, thử nghiệm lại với rễ hoa bỉ ngạn. Họ chờ mười phút, con gà cũng không sống lại.
"Tại sao... không sống lại?"
Kỷ Dịch Duy cũng nhanh chóng làm thí nghiệm, kết quả cho thấy, động vật bị giết lần thứ hai không thể hồi sinh.
Hạ Tri và Tiểu Anh cũng thử lại một lần, "Kết quả giống nhau, vậy hoa bỉ ngạn chỉ có thể hồi sinh một lần."
"Ừ." Phương Huyền tiếp tục giết mấy con gà khác, tiến hành thí nghiệm với khoảng thời gian khác nhau khi động vật chết, từ một phút, ba phút, sáu phút.
Cậu kết luận, "Quá mười phút là chết vĩnh viễn."
"Bây giờ mỗi người có một cơ hội hồi sinh, nhưng nó vẫn không giải quyết được tình trạng hiện tại. Nhiều người không đủ điểm, không thể vào tầng bốn, cũng không ai giúp họ cắm hoa bỉ ngạn." Tiểu Anh nói, "Nhưng mỗi người thêm một mạng, tức là có thêm vô vàn khả năng."
"Tại sao rễ hoa bỉ ngạn lại đầy mạch máu? Nó giống mạch máu sinh vật, cây cối sao có thể mọc thứ này?" Tô Tử Ngang xé rễ cây, thấy bên trong đầy mạch máu cong queo, nổi cả da gà.
"Đồ trong trò chơi... không thể yêu cầu nó theo thực tế."
"Haiz."
"Trương An Lệ, thu vào không gian."
"Được." Trương An Lệ nhìn những bông hoa đang rỉ máu, sợ làm bẩn vật phẩm, liền lấy vài cái hộp lớn, cất chúng vào không gian chứa xác.
Sau khi hoàn tất, Phương Huyền công khai thông tin.
Mọi người đều hoảng loạn.
Hoa bỉ ngạn đúng là nguồn gốc của sự sống!
Nó còn có nghĩa là con người sẽ có thêm một mạng sống! Từ nay không còn lo lắng sợ hãi nữa, trong tay ít nhất vẫn còn một quân bài tẩy.
"Chúng ta phải có được nó!" Họ trở nên điên cuồng, hô hào lập đội trên diễn đàn, bàn bạc cách tiếp cận hoa bỉ ngạn vào ban đêm.
Có người nói ở ngoại ô, chỉ cần lấy vài tấm sắt hoặc tấm gỗ dựng thành không gian kín, sàn không cần xử lý, ban đêm hoa bỉ ngạn sẽ mọc lên trong không gian kín. Hiện tại không còn thây ma nữa, quái vật căn bản không thể phá hoại.
Ý tưởng này được nhiều người đồng tình, sáng sớm hôm sau vào lúc sáu giờ, đám đông ùn ùn kéo đến ngoại ô, tranh giành nhau từng mảnh đất gần thành phố nhất, ai chiếm được khu vực này sẽ an toàn hơn một chút.
"Hoa bỉ ngạn biến mất rồi?" Trên đường về, Phương Huyền hỏi.
Trương An Lệ kiểm tra hoa Bỉ Ngạn trong không gian, gật đầu, "Chúng đã biến mất."
"Ừ."
Họ về đến khu dân cư cũ chưa đầy bảy giờ, vừa bước lên cầu thang thì một đám người hối hả chạy xuống.
"Mau chiếm lấy chỗ tốt, đến muộn thì không còn đâu."
"Anh Đặng!" Tiểu Anh thấy Đặng Thu Lâm và Hà Bình trong đám đông, nhân cơ hội này hỏi liệu đạo cụ cấp S trong tay hắn ta có thể giúp đa số người chơi thoát khỏi khốn cảnh hay không?
Đặng Thu Lâm tiếc nuối nói, "Tôi đã thử rồi, nhưng tiếc là không có tác dụng với quái vật. Phương Huyền, Tiểu Anh, chúng tôi đi trước, lát nữa nói chuyện sau."
"Được, anh Đặng." Tiểu Anh quay lại lắc đầu với Phương Huyền.
Phương Huyền đón ánh mắt của Đặng Thu Lâm, không phản ứng. Họ về đến phòng, thấy diễn đàn ngập tràn khói lửa, có người đánh nhau vì tranh chỗ tốt, có người nói ban đêm ở ngoại ô không an toàn, chỉ cần một sơ suất nhỏ đối với người chơi dùng đạo cụ cấp thấp là chết.
[Phương Huyền chắc chắn đã thu hoạch nhiều, cậu ấy không có nhiều đạo cụ lợi hại sao?]
Một người đăng bình luận này trên diễn đàn.
[Dù sao hoa bỉ ngạn chỉ hồi sinh một lần, mỗi người một hoa là vừa đủ.]
Một số người không thể ngồi yên, nghĩ rằng đúng vậy, họ không giành được chỗ, còn ba ngày nữa là đến trăng tròn, nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ, họ sẽ làm sao đây? Chắc chắn Phương Huyền có nhiều hoa bỉ ngạn, cho họ mười sáu bông, chắc cũng không ảnh hưởng gì.
Thế là bọn họ mang tâm trạng này đến chỗ Phương Huyền ở, phát hiện nơi này xếp hàng dài, không thấy điểm cuối.
Họ đứng trước cửa nhà Phương Huyền, gõ cửa, "Phương Huyền, Phương Huyền, cứu chúng tôi với, cậu có thể dễ dàng lấy được hoa bỉ ngạn, chuyện này rất đơn giản với cậu, nhưng chúng tôi thì khác, chúng tôi không thể có được, chẳng lẽ cậu muốn nhìn chúng tôi mất đi cơ hội hồi sinh quý giá sao?"
"Chỉ một bông thôi, đội chúng tôi mỗi người chỉ cần một bông là được."
"Gì chứ, chúng tôi gõ cửa hơn một giờ mà không thấy trả lời, thật nhẫn tâm."
"Ước gì Phương Huyền không lạnh lùng như vậy, chúng ta sẽ đỡ khổ biết bao."
Bên ngoài đủ loại tiếng kêu than, tiếng hét chói tai, tiếng chửi bới, tất cả trộn lẫn vào nhau, khiến người trong nhà không khỏi nổi giận.
Phương Huyền ngồi trên ghế sofa, đối mặt với những lời cầu xin ngoài cửa, trong mắt không chút dao động.
"Họ muốn không tốn sức mà vẫn có được, muốn an toàn cho bản thân lại muốn có hoa bỉ ngạn, còn không cần tranh chấp giành chỗ với người khác. Những người lấy được hoa bỉ ngạn vào buổi tối sẽ nhường chỗ cho họ, chẳng phải sau đó họ sẽ vào dễ dàng sao?" Hạ Tri tức giận nói.
"Hôm nay là 29, còn hai ngày nữa. Không biết sau trăng tròn hoa bỉ ngạn có thay đổi gì không? Nếu tác dụng của hoa bỉ ngạn thay đổi, nó sẽ trở thành bảo vật hiếm có." Triệu Đại Dũng nói thêm, "Trên diễn đàn có nhiều người bán chỗ của mình, đổi lấy các vật dụng y tế."
Những người bên ngoài xem diễn đàn, biết rằng hiện tại để có được một chỗ rất khó, họ càng mạnh tay gõ cửa.
Kỷ Dịch Duy nói, "Không cần cho, cho rồi sẽ thành tiền lệ, sau đó họ sẽ càng tự tin yêu cầu chúng ta vô điều kiện cho họ."
"Các người thấy tình hình hiện tại rồi chứ? Chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu cứu các người. Các người vẫn là lãnh đạo của chúng tôi, từ xưa đến nay lãnh đạo không phải là để nghĩ cho cả đội sao?"
Hạ Tri tức giận đến bốc khói, chạy ra cửa, chửi mắng, "Ai là lãnh đạo, anh xác định lại vị trí đi, chúng tôi chỉ là cộng sự. Ai thích làm lãnh đạo thì làm đi, anh không có tay chân sao? Muốn cha anh đút cơm vào miệng anh nữa à? Không phải họ nói sẽ đổi vật tư hả? Tôi thấy điều kiện trao đổi cũng là những vật tư y tế thực dụng, các người không có sao?!"
"Những người trước vất vả xây nhà tạm bợ, bắt các người trả phí sử dụng thì sao? Tôi thấy các người muốn ngồi mát ăn bát vàng, nghĩ mình yếu đuối vô dụng, lấy vị thế kẻ yếu để đòi hỏi người khác, tính toán giỏi quá ha!"
"Cậu!" Người đàn ông bên ngoài tức giận đến mức muốn nổ tung, nhưng đành phải kiềm chế, giọng hạ xuống, "Lỗi của tôi, chúng tôi chỉ quá lo lắng, còn ba ngày nữa là trăng tròn, thật sự rất sợ hãi."
"Vậy thì đi giao dịch với họ đi, cũng chẳng tốn bao nhiêu." Hạ Tri thấy đối phương xuống nước, cũng tự nhiên nhượng bộ.
"... Được rồi." Người đàn ông cười gượng, thấy tính toán không thành, cùng đội ngũ chửi mắng rời đi.
"Họ thấy chết mà không cứu, rõ ràng chỉ là vài bông hoa, dễ dàng có được nhưng lại không làm gì cả. Nếu chúng ta không lấy được hoa bỉ ngạn, không sống sót nổi thì bọn họ cũng đừng hòng sống. Chúng ta chết, cũng sẽ kéo bọn họ chết cùng!"
"Đúng vậy, một đám ích kỷ."
Họ rời khỏi khu dân cư, vô tình gặp Đặng Thu Lâm.
Nghe thấy lời này, Đặng Thu Lâm đút tay vào túi, rút ra hai con dao cong, hắn ta cười nói với đồng đội, "Các cậu lên trước đi, tôi sẽ tới ngay."
Hà Bình gọi lớn, "Đặng Thu Lâm, họ có thể lấy được hoa bỉ ngạn đấy."
Đặng Thu Lâm cười tươi, "Chỉ là có thể thôi. Anh lên trước đi, bác sĩ Hà." Hắn ta quay người lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Nhóm người kia đi qua nhiều ngã rẽ, đến một con hẻm nhỏ, miệng liên tục chửi rủa Phương Huyền và những người chơi đạo cụ cấp S, trách ông trời bất công, vận may tệ hại.
Đặng Thu Lâm xuất hiện sau lưng họ, không nói một lời, chém đầu giết chết mười sáu người, rồi hắn ta gọi ra một bông hoa xanh, bông hoa mọc lên trong tuyết che giấu xác chết.
Hai giây sau, Đặng Thu Lâm thu hồi đạo cụ, dưới đất chỉ còn lại một vũng máu.
[Vật phẩm: Hoa Tử Vong (Truyền thuyết kể rằng thần trồng một cánh đồng hoa trước cổng, nhờ hoa mà dần dần phá vỡ những ràng buộc để bừng nở dưới ánh mặt trời.)
Nghề nghiệp: Sát thủ
Chất lượng: Cấp A
Chi tiết sử dụng không đầy đủ: Bạn có thể triệu hồi một cánh đồng hoa xanh, hoa có thể phát tán độc tố, ăn mòn cơ thể mục tiêu.
Thời gian hồi chiêu: 5 tiếng
Thời gian duy trì: 1 giờ.]
"Đồ vô dụng, sống chỉ thêm phiền phức, chết đi là tốt nhất." Đặng Thu Lâm rải một nắm tuyết che giấu vết máu, rồi bỏ đi.
Khi Phương Huyền mở cửa, vừa kịp thấy Đặng Thu Lâm đi lên cầu thang.
"Phương Huyền, các cậu định đi ngoại ô à?" Đặng Thu Lâm hỏi nhẹ nhàng.
Tiểu Anh hỏi, "Anh Đặng, các anh về nhanh vậy? Đã chiếm được chỗ chưa?"
"Có, chúng tôi để lại vài người canh chừng, những người khác về trước thu xếp đồ đạc."
"Ừm, vậy chúng tôi đi đến ngoại ô trước, có chút việc." Tiểu Anh vẫy tay chào hắn ta.
Phương Huyền quay đầu lại, phớt lờ ánh nhìn nóng bỏng của Đặng Thu Lâm.
"Tạm biệt, đội trưởng Đặng." Kỷ Dịch Duy thân thiện chào.
"Tạm biệt." Đặng Thu Lâm nheo mắt cười tươi.
Khi Phương Huyền đến rìa phía nam, vẻ mặt Đường Lị Lị nặng nề bước tới, "Phương Huyền, vừa rồi có người đánh nhau, chết mấy người."
Phương Huyền ừ một tiếng, nhìn qua xác chết bị ném sang một bên, "Chết bao lâu rồi?"
"Nửa giờ."
"Ừ."
Đường Lị Lị tiếp tục, "Một trong số họ sử dụng đạo cụ tạo ra một khe nứt rộng hơn một mét trên mặt đất, sâu bao nhiêu thì tôi không rõ. Nhưng tôi đột nhiên cảm nhận được từ khe nứt đó có khí tức của quái vật. Tôi sử dụng đạo cụ, không kiểm tra được gì."
"Sự việc lần trước khiến tôi nghĩ tốt hơn là tin vào trực giác của mình."
"Ở đâu?" Phương Huyền hỏi.
Đường Lị Lị chỉ vào khe nứt.
Phương Huyền tiến đến trước khe nứt, thả Mắt quái vật xuống dưới thăm dò. Khe nứt rất sâu, Mắt quái vật bay được hơn một trăm mét, trong tầm nhìn tối đen cuối cùng cũng thấy một chút ánh sáng xanh.
Đó là gì?
Con mắt máu đỏ dừng lại trên ánh sáng xanh, đảo qua đảo lại.
Nó là một vật giống như tấm kính màu xanh, trên kính có vô số mạch máu đan xen, mạch máu co giãn, dường như có máu chảy qua bên trong.
Mắt quái vật tìm thấy một khe hở, bám vào kính nhìn xuống dưới — toàn là quái vật!
Quái vật nằm dưới kính, chìm vào giấc ngủ.
Phương Huyền đã hiểu quái vật biến mất ban đêm đi đâu rồi.
Chúng ngủ sâu dưới đất một trăm mét, được tấm kính màu xanh bảo vệ.
Phương Huyền nhìn chằm chằm vào mạng lưới mạch máu, tại sao hoa bỉ ngạn tầng ba có thể ảnh hưởng đến tầng bốn, năm, sáu, bảy?
Câu trả lời đã có.
Chúng thiết lập một mạng lưới liên lạc khổng lồ dưới lòng đất, dựa vào các mạch máu trên kính để vận chuyển "nguồn sống" và "dinh dưỡng" mà chúng cần.
Giống như mạch máu trong cơ thể, máu sẽ được vận chuyển đến khắp nơi. Rễ hoa bỉ ngạn cũng có mạch máu, những mạch máu này ắt hẳn kết nối với hoa bỉ ngạn.
Muốn ngăn chặn việc này cần phải giết quái vật dưới lòng đất, hoặc cắt đứt sự vận chuyển của máu.
Phương Huyền bắn một mũi tên về phía kính, tấm kính không hề hấn gì.
Cậu nói với mọi người, "Phía dưới một trăm mét có quái vật, ai có vũ khí phá được kính?"
Mọi người nghe vậy kinh ngạc, rối rít nằm bò bên khe nứt thăm dò, "Chúng ẩn nấp sâu thế này dưới lòng đất vào ban ngày? Phải rồi, đây là chỗ ẩn nấp tốt, dưới lòng đất tương đương với đêm đen, tránh được mọi sự can thiệp."
Một người dùng kim quang đánh mạnh vài lần, khe nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành một hố tròn rộng hai mươi mét vuông.
"Tôi có sức tấn công cao, để tôi thử. Đưa dây thừng đây." Kỷ Dịch Duy ném điếu thuốc.
"Được." Trương An Lệ tìm vài sợi dây thừng, buộc chúng lại với nhau.
Kỷ Dịch Duy cố định dây thừng vào thắt lưng rồi nhảy xuống từ trong hố tròn. Phương Huyền nhìn dây thừng tuột xuống rất nhanh, đưa tay giữ lấy nó.
Mắt quái vật bám sát bên cạnh Kỷ Dịch Duy. Kỷ Dịch Duy cảm thấy dưới chân có điểm tựa, đứng trên tấm kính màu xanh, giơ lưỡi kiếm lên chém xuống.
Kính vẫn nguyên vẹn, chỉ có các mạch máu bị chém đứt, máu tuôn ra thành một vũng lớn.
Hắn thử lại vài lần, nhưng kính vẫn không có vết nứt nào.
"Không được, nó quá cứng." Hắn thu lưỡi kiếm lại, ngẩng đầu lên, nói: "Đội trưởng Phương, tôi sắp ngạt thở rồi, kéo tôi lên."
"Kéo lên đi," Phương Huyền nói.
"Được."
Sau khi Kỷ Dịch Duy lên, những người khác cũng xuống thử, nhưng không ai có thể phá vỡ.
"Nó giống như lớp khiên của bảo hộ, rất khó bị phá vỡ bằng đạo cụ. Đây có lẽ là sản phẩm của hệ thống trò chơi, mà hệ thống trò chơi lại ở vị trí cao nhất trong trò chơi. Hiện tại chúng ta không thể phá vỡ rào chắn do nó tạo ra."
"Đúng vậy, tôi tưởng mình đã có một phát hiện lớn! Nếu có thể giết quái vật vào ban ngày, chúng ta có thể nhận được điểm số và đạo cụ. Không ngờ lại vui mừng hão."
Trong lúc mọi người đang náo nhiệt, Phương Huyền đã gửi thông tin lên diễn đàn.
Các người chơi trên diễn đàn há hốc mồm kinh ngạc, cảm thấy thật khó tin. Họ bán tín bán nghi, tập hợp những người có đạo cụ liên quan trong thành phố, cố gắng phá vỡ một lỗ lớn.
Dưới đó quả thật có quái vật, nhưng họ không thể phá vỡ kính.
Phương Huyền nói:
[Phá hủy mạch máu, phá vỡ sự cân bằng.]
[Tôi cũng nghĩ như vậy. Toàn thế giới đã thử và không thành công. Con đường quái vật này không khả thi. Hiện tại cách duy nhất là phá hủy mạch máu, phá hủy được bao nhiêu thì phá hủy. Chúng thu thập tim, đầu để tạo cơ thể. Tim và đầu quan trọng, nhưng không có mạch máu cung cấp dưỡng chất, chúng cũng vô dụng.]
Phương Huyền: [Thời gian gấp rút, mỗi người hãy tự lo liệu.]
[Nhận được, Phương Huyền.]
[May mắn là không phải tất cả mọi người đều vào khu vực sâu, vẫn còn nhiều người ở khu vực trung tâm và một số ở vùng rìa.]
Phương Huyền nhanh chóng triệu tập lại mười hai đội trước đó, bảo họ nỗ lực hết sức để phá hủy mạch máu.
Mọi người không thể đào hết lớp đất dày một trăm mét, chỉ có thể mỗi vài trăm mét đào một hố sâu, chém nát hết mạch máu dưới lòng đất.
Ban ngày mọi người căng thẳng thực hiện công việc này, đến tối cũng không nghỉ ngơi, co lại trong căn lều dựng sẵn, nhìn thấy đất bị lật lại mọc lên hoa bỉ ngạn.
"Những bông hoa này thật kiên cường."
Họ dùng đạo cụ để đào một hố trong đất, dùng dao chém đứt rễ hoa ẩn sâu trong đất, máu đỏ sẫm từ dưới trào ra không ngừng.
"Hãy thu thập hoa bỉ ngạn, hái nhiều một chút."
"Đây là bông hoa có thể cứu mạng chúng ta, thật đẹp."
Họ coi hoa như báu vật, cẩn thận thu thập; trong khi quái vật bên ngoài cũng biết chuyện này, nhưng chỉ có thể tức tối nhìn kế hoạch bị phá hỏng mà không làm gì được.
"Đáng ghét, con mồi đáng ghét." Chúng hận không thể đạp nát căn lều bên cạnh. "Thứ rách nát này, chỉ cần một cú đá là tan tành, nếu không phải..."
Một chàng trai tóc xoăn đứng giữa đám quái vật, cầm một gói khoai tây chiên, im lặng nhìn tất cả, sau một lúc, hắn ta ném gói khoai tây xuống đất, nghiến răng nói: "Phương Huyền, lại là hắn làm chuyện này! Hết lần này đến lần khác phá hủy kế hoạch của chúng ta, rồi sẽ có ngày ta ăn thịt hắn, để hắn tận mắt chứng kiến mình bị ăn sống như thế nào!"
Hắn ta tức tối trở về khu dân cư, lơ lửng trên không, đôi mắt xoáy đen tức giận nhìn ánh sáng mờ sau lớp kính, một chiếc lưỡi rắn thò ra lắc lư vài cái.
Mắt quái vật từ trước mặt chàng trai tóc xoăn bay qua, trở lại trong tay Phương Huyền.
Trước khi đi ngủ, Phương Huyền thấy trên diễn đàn có rất nhiều bài viết giao dịch hoa bỉ ngạn.
[Năm bông hoa bỉ ngạn đổi lấy hai cân thịt, hai cân trái cây và ba thùng sữa. Không quá đáng chứ? Tin tôi thì nhắn tin riêng, chúng ta giao dịch vào buổi tối. Tôi còn dư rất nhiều.]
[Ồ, anh còn chút lương tâm đấy. Tôi thấy có người còn muốn đổi lấy đạo cụ cấp S, đúng là ngốc. Hoa bỉ ngạn thì đầy rẫy, đạo cụ cấp S thì không.]
[Mẹ kiếp, sao các người không đi cướp đi. Nếu tôi mà không có hoa bỉ ngạn, thì vào khoảng ba rưỡi chiều tôi sẽ giết một đám người, biến họ thành thây ma, các người cứ chiến đấu với quái vật đi.]
[... Sao tư tưởng của anh lại tối tăm và bẩn thỉu như vậy?]
[Các người còn muốn kiếm lời trong ngày tận thế à, mơ đi! Cút đi! Nếu chúng tôi không sống nổi, các người cũng phải chết.]
Nhiều người rùng mình, đừng nói, một số người thật sự có thể làm chuyện này.
Thôi được, mỗi người nhượng bộ một bước.
"Ngủ thôi, ngày mai còn phải tiếp tục bận rộn." Kỷ Dịch Duy nhắc nhở.
"Ừ." Phương Huyền nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, mọi người dậy sớm, bắt đầu một ngày bận rộn, ban ngày họ vừa làm việc vừa bàn chuyện giao dịch hoa Bỉ Ngạn.
Tận thế rồi, thứ có thể đổi không nhiều, chỉ có đồ ăn, quần áo và vật dụng, không thể tạo ra trò gì mới.
Nhiều người cũng biết nếu không có hoa bỉ ngạn, có thể bị cản trở, tạo ra thây ma thì mất nhiều hơn được, nên đành hạ thấp yêu cầu.
[Huyền]: Các thành phố khác thế nào?
[Chung Sơ Kỳ]: Không nhiều đạo cụ có thể đào sâu một trăm mét. Chúng tôi cứ mỗi nghìn mét đào một hố. Không biết có được không, chỉ có thể làm vậy.
[Rùa Tôi Có Vỏ Cứng Nhất]: Thành phố tôi cũng tương tự, mỗi hai nghìn mét làm một lần, không biết hiệu quả ra sao?
[Mãn Giang Hồng]: Chúng tôi cũng vậy. Đào hai mét thì dễ, hơn trăm mét thì rất khó.
[Huyền]: Ừ.
Ba ngày này, Phương Huyền cứ nửa ngày lại hỏi tiến độ của các khu vực khác, may mắn là vào lúc cuối cùng, tất cả các thành phố đều hoàn thành cơ bản.
Ngày 1 tháng 11, trong nước tuyên bố đã hoàn thành cơ bản, đa số người chơi cũng nhận được hoa bỉ ngạn. Những nơi đã nhổ lên lại mọc ra hoa bỉ ngạn mới, cảnh tượng như trong trò chơi với đạo cụ luôn xuất hiện lại.
Về các châu lục khác, có nơi đã hoàn thành theo bước của Phương Huyền, có nơi mới diệt xong thây ma, có nơi chỉ mới loại bỏ một phần mạch máu. Trước kết quả này, mọi người chỉ thở dài, biết nói gì đây?
Mỗi lục địa có tình huống khác nhau, có nơi vô cùng phức tạp khó xử lý, có nơi lại đơn giản thậm chí không có nhiều dân cư và hoa bỉ ngạn.
[Là sống hay chết, phải chờ xem trăng tròn tối nay, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Quái vật sẽ có thay đổi gì không?]
[Những gì cần làm chúng ta đã làm rồi, đa phần mọi người còn hai ba ngày nữa sẽ đến tầng thứ tư, nhưng điểm số và đạo cụ vẫn chưa giải quyết được sao? Chẳng lẽ chúng ta phải giết người để có được chúng?]
[Làm thế nào để phá vỡ lớp kính bảo vệ của quái vật phía dưới?]
Các quốc gia khác thất vọng nói:
[Mọi thứ đều kết thúc rồi, chúng ta cũng không còn thời gian để rời khỏi lục địa này.]
Vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, trời đã tối.
Mọi người đều buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm tuyết trắng bên ngoài.
Lần này thật bất ngờ, quái vật không nằm trên kính mà đứng dưới đất, hoặc có lẽ là trên mái nhà, chúng đều ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng tròn phía trên.
Ánh trăng sáng gần như chiếu sáng toàn thành phố, Phương Huyền thấy ánh trăng, đứng bất động trước cửa sổ lớn, sau đó dưới ánh mắt của mọi người trở về phòng. Rèm cửa trong phòng đã kéo sang một bên, cậu quay lại kéo rèm lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ.
Kỷ Dịch Duy bước vào rồi đóng cửa, nhìn thấy hành động kỳ lạ của Phương Huyền, hỏi: "Đội trưởng Phương, sao em lại kéo rèm lại?"
Tay Phương Huyền nắm chặt góc rèm, trong lòng như có thứ gì đó nóng bỏng muốn trào ra, cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc kỳ lạ và xa lạ này.
"Ừ." Cậu chớp mắt không quay đầu lại, gần đến nửa đêm, cậu thả con mắt của quái vật ra để kiểm tra hoa bỉ ngạn ngoài ngoại ô. Hôm nay ban ngày họ đã chuyển đến khu dân cư ở rìa thành phố.
Khi thời gian gần kề, hoa bỉ ngạn rung rinh theo gió, ánh sáng đỏ dần tách khỏi hoa bỉ ngạn, tụ lại phía trên, bầu trời nhanh chóng trở nên đỏ rực.
Những tia sáng đỏ từ từ leo lên, đột nhiên dừng lại mà mắt thường có thể nhìn thấy.
"Những tia sáng đỏ này định làm gì?" Một người chơi lẩm bẩm.
Ánh trăng sáng lạnh rọi xuống nhân gian, bị ánh sáng đỏ nuốt chửng trong chớp mắt, thế giới dưới chân bỗng nhiên đen kịt trong một lúc. Nếu không có ánh nến bên cạnh, thế giới đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ánh sáng đỏ như một cái miệng khổng lồ đầy máu, từng ngụm nuốt chửng ánh trăng, càng ngày càng đỏ, bầu trời lúc này đỏ như chảy máu. Một phút sau, ánh sáng đỏ lại "phụt" một tiếng như pháo hoa bùng nổ, từ từ rơi xuống nhân gian.
Quái vật dưới đất giang rộng hai tay, tắm mình trong ánh sáng đỏ.
Hoa bỉ ngạn cũng đong đưa thân mình, nhận lấy sự rửa tội.
"Ánh sáng đỏ trên hoa bỉ ngạn..." Kỷ Dịch Duy đi đến sau lưng Phương Huyền, "Kết hợp với ánh trăng, biến thành nguồn sống phiên bản nâng cấp?"
Từng đợt sóng đỏ đánh vào kính, một số tia sáng dừng lại, cuối cùng xuyên qua kính, đến bên trên hai người.
Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ gần trong gang tấc, ánh sáng đỏ nhảy lên vài cái, có chọn lọc rơi xuống đỉnh đầu Phương Huyền.
Kỷ Dịch Duy hơi mở to mắt, ngón tay rút điếu thuốc ra khỏi miệng.
"Ánh sáng đỏ..."
Toàn thân Phương Huyền đột nhiên nóng lên, toàn bộ cơ thể như rơi vào dung nham nóng hàng nghìn độ, tứ chi cậu đang co giật dữ dội.
...Cơ thể bị ảnh hưởng bởi ánh sáng đỏ.
Tay chân Phương Huyền dần dần tê liệt, suýt nữa mất kiểm soát mà ngã xuống.
"Đội trưởng Phương?" Kỷ Dịch Duy kịp thời nắm lấy tay Phương Huyền, nhưng tay hắn không ngừng run rẩy vì tay Phương Huyền nóng bỏng vô cùng, mồ hôi tuôn ra như suối.
Kỷ Dịch Duy lập tức sờ trán Phương Huyền, nhiệt độ cũng cao đáng sợ, "Em bị cảm từ khi nào? Tại sao tôi không nhận ra."
Mắt Phương Huyền mờ dần, toàn thân đau nhức, đặc biệt là hai xương chân như bị đập nát, cậu gần như đứng không vững.
Kỷ Dịch Duy nhíu mày, không nhận được câu trả lời, đỡ Phương Huyền ngồi lên giường. Hắn đứng thẳng dậy, ngay sau đó định lao ra khỏi phòng tìm Trương An Lệ lấy thuốc và nước.
Tuy nhiên, áo của hắn bị thứ gì đó kéo lại, Kỷ Dịch Duy quay lại nhìn, Phương Huyền đã ngăn cản hành động của hắn.
"Đội trưởng Phương, bị cảm phải uống thuốc." Kỷ Dịch Duy nắm lấy tay Phương Huyền, định gỡ nó ra.
Phương Huyền vẫn kiên quyết nắm chặt áo hắn, giọng khàn khàn vì đau đớn, cậu nói: "Không cần."
Lòng Kỷ Dịch Duy như lửa đốt, trầm giọng nói: "Em bị sốt cao như vậy còn không muốn uống thuốc? Muốn chết sao?" Đây là lần đầu tiên hắn có giọng điệu nặng nề như vậy.
Toàn thân quá đau, mỗi tấc da thịt như đang nứt ra, nhưng khi Phương Huyền nhìn thoáng qua, mu bàn tay cậu vẫn bình thường. Tuy nhiên, cơn đau đã kích thích cơ thể, nước mắt không tự chủ trào ra, sắp tuôn rơi.
Kỷ Dịch Duy ngạc nhiên khi thấy Phương Huyền rơi nước mắt lần nữa, biểu cảm của cậu vẫn lạnh lùng vô tình, ngay cả đôi mắt đang rơi lệ cũng không có cảm xúc gì.
"Tại sao em lại khóc?" Hắn vừa hỏi câu hỏi từng hỏi trước đây, thì nhìn thấy xoáy đen trong mắt Phương Huyền dần hiện ra.
Ngay sau đó, tóc cậu bắt đầu dài ra, những sợi tóc đen gợn sóng cho đến khi dài đến thắt lưng thì dừng lại.
Đầu óc Kỷ Dịch Duy ong ong.
"Tôi—" Hình bóng Kỷ Dịch Duy trước mắt bị nước mắt làm mờ, cậu mở miệng nhưng không biết nói gì.
Nhưng ngay khi cậu vừa mở miệng, Kỷ Dịch Duy nhận ra trong đôi môi nhợt nhạt của Phương Huyền đang mọc ra hai chiếc răng nanh dài và nhọn.
Kỷ Dịch Duy lặng lẽ nhìn xuống, bàn tay đang nắm lấy áo hắn cũng thay đổi.
Bàn tay gầy guộc, trắng bệch vốn đã có vẻ suy nhược, nhưng móng tay dài nhọn lại mang đến cảm giác sắc bén nguy hiểm.
Điếu thuốc trong tay Kỷ Dịch Duy dần rơi xuống, hắn cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục nhìn cậu.
Phần quần dưới của Phương Huyền rách nát, hai chân đã biến mất, thay vào đó là một cái đuôi rắn đen bóng dài hơn hai mét. Lúc này đuôi rắn rũ xuống giường, không chịu sự điều khiển của chủ nhân.
Không gian chật hẹp im lặng như tờ, chỉ có hai trái tim đang đập dữ dội.
Phương Huyền buông tay, mở to mắt, quan sát bàn tay xa lạ và đôi "chân" đáng sợ.
...Quả nhiên cậu là quái vật, không phải con người.
Cậu ăn mất Phương Huyền và chiếm đoạt toàn bộ ký ức của cậu ấy khi nào?
Có phải là khi cậu 18 tuổi, vào ngày hệ thống thoát ly, lúc đó người thi hành nhiệm vụ này đã chết, vì vậy hệ thống không ở trong cơ thể?
Sau đó cậu trở thành Phương Huyền, thừa kế tất cả của Phương Huyền, hệ thống lại quay lại?
Những lời nói đã từng vang lên trong đầu.
"Tại sao em khóc?"
"Chói quá, chói quá..."
Lúc đó tại sao cậu lại khóc?
Tại sao lại nói chói mắt trước hoàng hôn?
Là vì cậu đã nhìn thấy ban ngày lâu lắm rồi, nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ chưa từng thấy, nhìn thấy những con chim tự do bay lượn, hay là trốn thoát khỏi đêm đen và được tự do?
Cậu không biết.
"Phương Huyền, anh Kỷ, quái vật bên ngoài hình như có gì đó không ổn." Trương An Lệ mang theo một chiếc gương, trong gương hiện rõ hình ảnh quái vật co ro.
"Chúng hình như rất đau đớn."
"Đúng vậy." Hạ Tri đến trước cửa, gõ cửa, "Ông chủ, Phương Huyền, các anh ra xem thử. Sao không có động tĩnh gì, ngủ rồi à?"
Kỷ Dịch Duy cảm giác như cổ họng bị nghẹn lại, hắn nuốt xuống, cố nén giọng, "Đợi chút, đang mặc quần áo."
"Được thôi, ông chủ." Hạ Tri nhận được câu trả lời, cười nói, "Chúng tôi đợi chút vậy." Cậu ta kéo Trương An Lệ và một vài người ngồi xuống phòng khách, bàn luận về những sự kiện trên diễn đàn.
Tiếng nói chuyện bên ngoài truyền qua khe cửa vào trong, Kỷ Dịch Duy cúi đầu nhìn đuôi rắn đen, móng tay nhọn, sau đó kéo chăn bên cạnh đắp lên chân, nhưng móng tay sắc bén vô tình cắt rách chăn, bông gòn bên trong rơi ra.
Cả hai đều im lặng nhìn vết rách.
Ánh nến trong phòng lung linh, đuôi rắn khẽ di chuyển, phát ra tiếng xào xạc khi các vảy cọ vào nhau.
Cậu ngẩng đầu, Kỷ Dịch Duy đứng trước mặt không nhúc nhích, mắt tối sầm, gương mặt dưới vẻ ngoài bình tĩnh như đang có sóng lớn cuộn trào.
Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu nói:
"Tôi không phải cậu ấy."
Sắc mặt Kỷ Dịch Duy nghiêm trọng, điếu thuốc từ tay rơi xuống, vài tia lửa bắn ra, nhanh chóng tắt lịm trên sàn nhà lạnh lẽo.