Sau khi vào tầng thứ tư, họ đi đến đường chính dẫn vào thành phố, sau khoảng mười mấy phút lái xe, tất cả đã thực sự đến thành phố.
Trước mắt họ là một khung cảnh mới, nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng với mái vòm tròn trịa được trang trí lấp lánh, nội thất bên trong rực rỡ, sáng lấp lánh.
Mọi người đều rút vũ khí ra, đối mặt với một đất nước xa lạ đột nhiên cảm thấy bâng khuâng và mất mát, họ đã đặt chân lên đất nước khác, rời xa quê hương.
Đất nước này rộng lớn, phía Nam giáp nhiều quốc gia có diện tích rộng lớn, tức là người từ các nước khác cũng tập trung ở đây. Tất cả đều hiểu rõ, tương lai sẽ không còn yên bình như bây giờ.
"Giết thây ma thôi, bây giờ là tám giờ sáng, tầng thứ tư sẽ tối vào ba giờ rưỡi chiều, phải nhanh lên." Mọi người cảm thán một lúc rồi nhanh chóng xử lý thây ma.
Tầng thứ tư không có hoa bỉ ngạn, vì vậy họ chỉ cần giết xong thây ma và xếp chúng lại với nhau, chuyện này tiết kiệm được khá nhiều việc.
Phương Huyền giết xong thây ma cũng vừa đúng lúc là mười hai giờ trưa.
Mọi người tập trung trên con đường đầy tuyết, ném thây ma ra lề đường rồi vỗ tay phủi bụi bẩn.
"Tất cả đã được giải quyết xong, giờ chúng ta tìm chỗ ở thôi. Chúng ta cứ theo sát Phương Huyền, xem họ ở khu vực nào, chúng ta cũng ở đó. Nếu có chuyện xảy ra, ít ra cũng có người hỗ trợ. Những người chơi có đạo cụ cấp S này, toàn là kẻ điếc không nghe, mù không thấy, không thèm quan tâm đến tình hình khó khăn hiện tại." Không ít người đầy oán giận trong lòng.
Lúc này, một luồng gió lạnh buốt từ phía Bắc thổi đến, mọi người cảm thấy như có một tảng băng dán lên da, lạnh đến run rẩy, "Gió mạnh quá vậy! Hắt xì!"
Phương Huyền điều chỉnh lại khẩu trang, ngón tay run rẩy mở diễn đàn, trong đó thông báo đội thiết lập mật mã của ngày hôm nay. Sau đó, cậu thiết lập mật mã trong nhóm, mỗi mật mã tương ứng với một người.
Mọi người lần lượt nói ra mật mã, thấy ai cũng trả lời đúng, Phương Huyền gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ở." Kỷ Dịch Duy nói.
"Phương Huyền!" Đường Lị Lị đột nhiên từ đám đông chen lên, "Các cậu định ở đâu?"
"Chưa biết, Lị Lị, chúng tôi đang tìm." Tiểu Anh trả lời thay Phương Huyền.
Ngay sau đó có không ít người đến hỏi thăm, Hạ Tri đành ra mặt ứng phó.
Đặng Thu Lâm và đội của hắn ta ở gần đó, hắn ta đi đến chào hỏi, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, vừa ho vừa cười nói: "Ở đây lạnh quá, tôi bị cảm rồi, Phương Huyền và các cậu phải chú ý sức khỏe."
"Anh Đặng, anh giữ ấm, uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều chút, ít ra gió." Tiểu Anh quan tâm nói.
Hà Bình đáp lại, "Cậu ấy đã uống thuốc rồi."
Phương Huyền không trả lời, đôi mắt đen láy chỉ liếc nhìn Đặng Thu Lâm và Hà Bình. Hôm nay cậu mặc một bộ đồ đen, mũ và khẩu trang như hai mảnh đất màu đen sâu thẳm, ở giữa nứt ra một khe hở sâu không thấy đáy. Đôi mắt cậu ẩn nấp dưới khe hở sâu thẳm đó khiến người khác dù cố gắng nhìn thấy hai con ngươi đen cũng không thể thấy được chút cảm xúc nào.
Đặng Thu Lâm bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt như gió đó, như vô tình chú ý đến Kỷ Dịch Duy, miệng cười mỉm. Xung quanh ồn ào như cái chợ, hắn ta nói với giọng chỉ mình hắn ta nghe được: "Em ấy vẫn như xưa, dù có gần thêm nữa thì người khác vẫn không thể thay đổi được."
Kỷ Dịch Duy nghiêng đầu, nhướng mày, hít một hơi dài.
"Anh Đặng, anh Hà, chỉ còn hai anh chưa nói mật mã thôi!" Đằng sau Đàm Thu Tâm chen lên, gật đầu với Phương Huyền và mọi người.
Đặng Thu Lâm và Hà Bình mở nhóm, nói ra mật mã đã được phân công.
"Hôm nay là Tôn Trường Vũ phụ trách mật mã phải không?" Hà Bình hỏi.
"Ừ, đúng rồi, sao thế?"
Hà Bình nói: "Sao lại đặt là một hai ba bốn năm."
"À cái này à, cậu ấy nói vậy là đủ dùng, hơn nữa mỗi người đều đáp theo thứ tự khác nhau." Đàm Thu Tâm lại nói, "Mọi người đều đối ứng xong rồi, chúng ta mau lên xe đi, theo sát anh Phương tìm chỗ ở thôi."
"Ừ."
Đặng Thu Lâm và Hà Bình đi về phía đội.
"Họ thay phiên nhau sao, không phải chỉ đội trưởng mới thiết lập mật mã à?" Trương An Lệ thắc mắc.
Phương Huyền nhìn chằm chằm vào tuyết đang rơi, đáp lời: "Luân phiên thiết lập, tránh việc người nắm quyền bị thay thế."
Kỷ Dịch Duy nhìn Phương Huyền với ánh mắt sáng rực, từ từ thở ra làn khói trắng: "Đi thôi, trời lạnh rồi, mau về nhà."
Họ vừa định bước đi thì một tiếng kêu cứu thu hút sự chú ý của mọi người.
"Có ai là bác sĩ không? Cứu anh ấy với, anh ấy đột nhiên ngã quỵ! Trên người không có vết thương do thây ma, trước đó anh ấy còn nói với chúng tôi luôn cảm thấy ngực khó chịu, khó thở. Làm ơn, có bác sĩ nào ở gần đây không!"
Một người quỳ xuống đất tuyết, bắt chước các động tác cấp cứu đã nhớ nhưng không làm đúng, lúng túng như kiến trên chảo nóng.
Phương Huyền dừng bước, nhìn thấy Hà Bình chạy nửa đường rồi quay lại, chạy đến chỗ người đó, kiểm tra tình trạng hô hấp trước, rồi bắt đầu làm ép ngực.
Anh ta cứu chữa trong mười lăm phút, mồ hôi đầm đìa, thở dốc, cuối cùng bất đắc dĩ buông tay, đứng dậy, thông báo tin tử vong.
"Anh ấy đã chết, hãy giết xác đi." Hà Bình cúi đầu, tay áo lau kính mắt trắng xóa.
"A a a!" Một người hét lên trong đau đớn.
Đường Tín nghe thấy sự việc, vội vàng trở về từ nơi khác, miệng ngậm một cây kẹo, nhìn thành viên không nhúc nhích, rút một con dao kết liễu cái đầu: "Anh ấy đã offline."
"Đội trưởng... Chúng tôi đều nghĩ anh ấy chỉ không thích ứng với thời tiết này, chỉ là tạm thời thôi. Sao lại chết vào ban ngày chứ, nếu anh ấy ngừng thở vào ban đêm, chúng tôi còn có thể dùng hoa bỉ ngạn cứu sống."
Đường Tín vặn cổ vài lần, nói: "Thiêu đi, thu thập tro cốt, chôn anh ấy dưới đất."
"Vâng." Các đội viên luyến tiếc tiễn biệt đồng đội, một ngọn lửa thiêu sạch, họ lấy một cái chai nhỏ để đựng tro cốt.
Hà Bình đeo lại kính, đi ngang qua một người, định rời khỏi nơi này.
Đường Tín rút cây kẹo ra khỏi miệng, nheo mắt hỏi: "Anh là bác sĩ Hà phải không? Tôi nghe mọi người gọi anh như vậy."
Hà Bình quay lại: "Ừ."
"Bác sĩ Hà, cảm ơn anh đã ra mặt cứu đội viên của tôi."
"Tôi không cứu được, không cần cảm ơn." Giọng Hà Bình thản nhiên.
Đường Tín ngậm lại cây kẹo: "Vẫn phải cảm ơn bác sĩ Hà, dù anh không cứu được."
Hà Bình siết chặt tay, bước đi trong tuyết.
Đường Tín nhìn về phía rào chắn màu xanh cao chót vót và bầu trời xanh biếc phía xa: "Hừ, ngạt thở, đi đâu cũng bị cái màn xanh này bao quanh, giống như bị nhốt trong lồng. Ban ngày chúng ta được thả ra khỏi lồng, ban đêm lại ngoan ngoãn quay về lồng, giống như con chó vậy. Họ chết rồi, có vẻ cũng được tự do."
Phương Huyền nhận ra Đường Tín là người chơi sở hữu đạo cụ cấp S, vậy nên thả Mắt quái vật theo dõi cậu ta một lúc.
"Mùa đông càng khắc nghiệt, cơ thể càng không chịu nổi, bác sĩ cũng không cứu được." Triệu Đại Dũng nói.
Đoàn Nguyệt Vi kéo áo lên, thấy con gái ngủ yên, cô nhẹ nhàng thở phào.
"Ừ." Phương Huyền khi quay lại xe, bất ngờ thấy ánh mắt Đường Lị Lị dừng ở đội của Đặng Thu Lâm. Cậu nghĩ đến việc Đường Lị Lị sở hữu đạo cụ khác thường nên hỏi cô: "Có gì bất thường sao?"
Đường Lị Lị nghe tiếng Phương Huyền quay lại: "Không phải. Tôi luôn cảm thấy anh ấy rất quen, tôi vừa nhớ ra rồi, anh ấy là bác sĩ Hà Bình, trước đây cùng bệnh viện với tôi. Anh ấy vừa vào bệnh viện không lâu, sau đó không biết vì sao từ chức. Nếu anh ấy tiếp tục ở lại, với năng lực của mình tương lai không thể đoán được."
Cô suy nghĩ một lúc: "Lần cuối cùng tôi phối hợp với anh ấy trong ca phẫu thuật, bệnh nhân qua đời, anh ấy tuyệt vọng bật khóc. Sau việc đó thì anh ấy cũng từ chức."
Phương Huyền nói: "Thuốc ngủ."
Đường Lị Lị mở to mắt: "Đúng rồi, cậu ấy uống rất nhiều thuốc ngủ, khi được đưa đến bệnh viện đã rơi vào hôn mê sâu. Tôi nhớ rất rõ vì cậu ấy rất đẹp trai, tôi chưa từng thấy ai đẹp như vậy, đáng tiếc kết thúc cuộc đời bằng thuốc ngủ. Nhưng nghe người khác kể về cậu ấy, tôi có thể hiểu được. Những người thân yêu nhất của cậu ấy hầu như đều đã chết..."
"Sau tận thế, tôi thường tự hỏi, ý nghĩa của việc tiến về phía trước là gì? Dù có thoát khỏi trò chơi, thế giới cũng đã tan vỡ, chúng ta đã không còn gì cả. Chúng ta luôn mất mát, thỉnh thoảng nhặt được mảnh vụn đẹp đẽ trong sự mất mát, nhưng mảnh vụn đó cũng sớm tan vỡ. Nếu sau này những người tôi quen biết cũng rời xa tôi, có lẽ tôi sẽ không đủ mạnh mẽ và sẽ tự kết liễu đời mình."
"Ừ." Phương Huyền đi về phía trước, từng bước đạp vào tuyết dày, để lại hai hàng dấu chân rõ ràng.
Kỷ Dịch Duy bình thản nói: "Câu trả lời sẽ xuất hiện, bây giờ không tìm thấy ý nghĩa, không có nghĩa là sau này không khám phá được."
Đường Lị Lị nhìn hai người vai kề vai, dưới chân là bốn dấu chân, trên mặt cô từ từ nở một nụ cười nhẹ: "Phải, hy vọng tôi có thể sống đến ngày tìm thấy câu trả lời."
Cô quay lại nhìn Hà Bình đang cách mình vài chục mét.
"Tôn Trường Vũ, mật mã của cậu rất dễ đoán, nếu người khác đã nói hết thì người còn lại sẽ chỉ còn một số đó thôi?" Đàm Thu Tâm đùa.
Tôn Trường Vũ đỏ mặt, người đàn ông trung niên bên cạnh thúc nhẹ khủyu tay vào tay cậu ta.
"Thu... Thu Tâm." Tôn Trường Vũ lắp bắp, mặt đỏ bừng: "Lát nữa cậu có rảnh không? Tôi muốn nói với cậu một chuyện."
Đàm Thu Tâm chớp chớp mắt: "Được."
"Lị Lị, đi thôi, mau đi tìm chỗ ở." Tiếng gọi của Tiểu Anh kéo Đường Lị Lị về thực tại, cô nhìn Tôn Trường Vũ và Đàm Thu Tâm lần cuối, rồi chạy nhanh về đội của mình.
Dòng người đông đúc trên đường nhanh chóng tan đi, Phương Huyền tìm được một căn hộ khép kín, quyết định đóng quân tại đó.
Cậu lên diễn đàn hỏi xem có ai không khớp mật mã không?
Người trong nước đều nói mọi thứ bình thường, tất cả đều khớp.
Trong diễn đàn có người khóc nói:
[Bên ngoài toàn là quái vật, chúng tôi không thể ra ngoài, có người đã bị hệ thống giết chết vì hết thời gian sinh tồn. Ngày mai tôi cũng sẽ chết.
Chúng hóa thành hình dạng con người đứng ngoài cửa gõ cửa, từng tiếng gọi mở cửa, cảm giác này thật kinh khủng ghê tởm. Chúng dùng hình dạng con người giết chúng tôi.]
[Tôi sắp chết rồi, biết vậy tôi cũng như họ, sớm chuyển chiến địa, sớm đến lục địa khác. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng, thây ma trong nước mình chưa giết hết, sau khi thoát khỏi trò chơi chúng ta sẽ làm thế nào? Kết quả là mạng mình cũng không giữ được, nên chửi mình ngu ngốc hay quá khờ dại đây...]
[Tạm biệt, tạm biệt, cái trò chơi chết tiệt này! Hahahahaha, tôi chịu đựng đủ rồi! Chết sớm siêu sinh sớm, chúc tôi tái sinh vào một kiếp tốt. Mẹ kiếp sống, sống cái con khỉ gì! Chúa ơi, tôi đến gặp ngài đây.]
Tiểu Anh và những người khác nhìn những lời nói trên diễn đàn, cúi đầu im lặng.
Phương Huyền tắt diễn đàn, đối với tình hình bình thường, bắt đầu suy nghĩ.
"Đồng ý, đồng ý!" Dưới kia bỗng vang lên tiếng hô hào.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Họ mở cửa sổ ra, bên dưới có một đám người đang đứng xung quanh, ở giữa đám đông là một nam một nữ, nhìn kỹ lại, đó chính là Tôn Trường Vũ và Đàm Thu Tâm.
"Là tỏ tình đấy!" Tiểu Anh lên tiếng trước, mỉm cười nói, "Thật tốt. Trước đây ở trên đảo nhỏ, ngày nào Thu Tâm cũng khóc, bây giờ không thấy cô ấy khóc nữa rồi. Cô ấy là hỗ trợ, không có nhiều khả năng tự vệ, giờ có người làm khiên chắn cho cô ấy rồi."
"Tiểu Anh, cô cũng vậy mà." Trương An Lệ dựa vào cửa sổ, giọng nói rất nhỏ.
"Đúng, Trương An Lệ, tôi cũng vậy, cậu cũng vậy, chúng ta đều như vậy."
Cuộc trò chuyện của họ vang lên bên tai, Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy đều im lặng, ánh mắt họ đều hướng xuống quảng trường phủ đầy tuyết.
Trên nền tuyết có vài người tuyết, họ đứng giữa đám người tuyết, Tôn Trường Vũ cầm trong tay một bó hoa không biết kiếm từ đâu, quỳ một chân xuống, lo lắng tỏ tình với Đàm Thu Tâm.
"Được." Đàm Thu Tâm mỉm cười nhận lấy bó hoa.
Tôn Trường Vũ vui mừng quá đỗi, ôm cô vào lòng, chân thành nói: "Chỉ cần anh còn hơi thở, anh sẽ luôn bảo vệ em, tuyệt đối không để em bị thương."
Cậu ta lại cười ngốc nghếch: "Anh sẽ không bao giờ lừa dối em."
"Được."
Những người xung quanh đều huýt sáo, khuôn mặt họ cũng tự nhiên nở nụ cười. Trong thế giới đầy đen tối và chết chóc này, việc nhìn thấy những điều quen thuộc từ trước khi tận thế, dù chỉ là một lời tỏ tình đơn giản cũng có thể khơi dậy trong họ những ký ức tươi đẹp về quá khứ. Những ký ức ấm áp này ít nhiều cũng có thể làm dịu đi một phần nỗi sợ hãi trong thời kỳ tận thế.
Phương Huyền nhìn chằm chằm vào nụ cười của Đàm Thu Tâm khi cô nhận lời tỏ tình, ngón tay cậu dần dần co lại. Vì cậu đứng rất gần Kỷ Dịch Duy, tay của cả hai đều thả xuống bên cạnh đùi, cánh tay họ khẽ chạm nhau, động tác nhỏ này khiến mu bàn tay của cậu nhẹ nhàng chạm vào tay Kỷ Dịch Duy.
Kỷ Dịch Duy cúi đầu, nhìn hai tay chạm nhau, tay kia lặng lẽ lấy ra một viên kẹo màu đỏ, bỏ vào miệng, sau đó im lặng nhìn cặp đôi dưới kia ôm nhau.
Sau đó, hắn giả vờ không có chuyện gì, cầm lấy một tấm sắt, gia cố lại cửa sổ.
Phương Huyền đứng phía sau, quan sát mọi hành động của hắn.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt, ba giờ rưỡi chiều đã đến. Quái vật cấp bốn xuất hiện, chúng đều dưới hình dạng quái vật nằm bên ngoài cửa sổ, cười ha ha: "Cuối cùng các ngươi cũng đến đủ, ta đã chờ các ngươi rất lâu rồi."
"Mở cửa đi, mở cửa ra."
Phương Huyền dùng Mắt quái vật quan sát xung quanh, trong bán kính ba cây số gần đó không thấy quái vật nào có thây ma trong tay, nhưng không chắc chắn liệu chúng có lấy từ nơi xa hơn hay không, vẫn không thể lơ là.
"Tính đến hiện tại, người chơi trong nước của chúng ta dường như không có vấn đề gì. Những nơi khác thì loạn cào cào... Nhưng điều khiến tôi thấy kỳ lạ là, thật sự không có con quái vật nào xuất hiện vào ban ngày sao? Theo lý mà nói, dù chúng có lẫn vào đám người, nhưng vì không thấy được thông tin chúng ta giao tiếp, đáng lẽ chúng sẽ không thể nhận được mật khẩu chứ."
"Quái vật tầng thứ tư đã nâng cấp khả năng, không biết chúng còn có chiêu trò gì nữa."
"Bây giờ thật đáng sợ, từ ba giờ rưỡi chiều đến bảy giờ rưỡi sáng hôm sau trời mới sáng. Thời gian ban ngày và khí hậu bị hệ thống trò chơi thay đổi loạn xạ, toàn cầu dùng chung một thời gian ngày và đêm, chuyện này trước đây đúng là viển vông."
Bảy giờ tối, mọi người ngồi trên ghế, trước mặt là hai máy sưởi, xua tan cái lạnh bám trên người từ ban ngày, lúc này Phương Huyền mới cảm thấy cơ thể như sống lại.
Lúc này, Đoàn Nguyệt Vi đột nhiên có vẻ lo lắng, cô sờ trán Cao Tư Vũ, "Tư Vũ, trán con sao lại nóng thế này?"
"Chị Nguyệt Vi, có phải do máy sưởi không?"
Đoàn Nguyệt Vi lùi lại vài mét, lo lắng kiểm tra tình trạng của con gái. Ba phút sau, nhiệt lượng từ máy sưởi tan biến, cô đặt tay lên trán Cao Tư Vũ, rồi hốt hoảng.
"Con bé thực sự bị sốt rồi, chắc là do ban ngày gió quá lớn nên bị lạnh rồi, tôi, tôi..." Đoàn Nguyệt Vi lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, "Lỗi tại tôi đã không chăm sóc tốt cho con bé."
Tiểu Anh và những người khác bảo cô đừng lo lắng.
Phương Huyền ở trong nhóm nói với Hàn Ngôn về tình trạng này, đối phương lập tức trả lời, hướng dẫn nên cho trẻ sơ sinh uống loại thuốc nào và dặn dò đừng để em bé bị lạnh thêm.
Trương An Lệ lập tức lấy thuốc ra.
Lúc này, Cao Tư Vũ bị bệnh nhưng không khóc lóc, chỉ nhắm mắt như đang ngủ. Đoàn Nguyệt Vi đành phải đánh thức em dậy, khi tỉnh dậy cô bé cảm thấy cơ thể không thoải mái, bé con tủi thân lập tức rơi nước mắt.
"Con ngoan, uống thuốc rồi con sẽ khỏe thôi." Mắt Đoàn Nguyệt Vi đỏ hoe, vừa dỗ vừa lừa để bé nuốt thuốc, cuối cùng cô bé vừa khóc to vừa uống hết.
Đoàn Nguyệt Vi thấy con đã uống thuốc, gương mặt tái nhợt hiện lên chút nhẹ nhõm, vài sợi tóc xõa trên vai, sau đó cô luống cuống tìm Trương An Lệ xin thêm một chiếc chăn, quấn thêm cho bé một lớp.
Cô hoảng loạn nói: "Tôi luôn lo sợ ngày này sẽ đến, con bé mới mười một tháng tuổi, cơ thể yếu đuối, chịu không nổi sự hành hạ, vậy mà ngày này đã đến."
Tiểu Anh giúp cô vén tóc ra sau tai, "Chị Nguyệt Vi, đừng lo lắng quá, Tư Vũ sẽ khỏe lại thôi."
Đoàn Nguyệt Vi áp mặt lên trán Cao Tư Vũ, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, "Được rồi, được rồi... con sẽ khỏe lại."
Tiểu Anh nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người, lắc đầu, "Chị Nguyệt Vi, chúng ta vào phòng đi, nằm trên giường đắp chăn, Tư Vũ sẽ không bị lạnh nữa."
"Được, chúng ta vào phòng, trong chăn ấm hơn." Đoàn Nguyệt Vi lặp lại, rồi họ vào phòng và đóng cửa lại.
Hạ Tri và Tô Tử Ngang lo lắng, "Nói thật, lúc trước tôi cũng nghĩ rằng trẻ chưa đầy một tuổi rất khó sống sót trong tận thế, mùa hè còn đỡ, nhưng mùa đông này quá dài, con bé không thể vượt qua được."
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tư Vũ không qua khỏi, nhưng tại sao khi thật sự đối mặt, lòng lại đau đến vậy."
Hạ Tri nhìn mọi người, "Nếu Tư Vũ chết, chị Nguyệt Vi sẽ..."
Triệu Đại Dũng, Tô Tử Ngang và Trương An Lệ cúi đầu, một lát sau họ nói: "Đừng nghĩ nhiều, đứa trẻ chỉ bị cảm nhẹ thôi, chưa đến mức nghiêm trọng đâu, đừng vội nghĩ đến hậu sự khi chỉ mới bị cảm."
Hạ Tri tát vào trán mình, khó chịu nói: "A a a, thật sự Tư Vũ quá nhỏ, khó tránh khỏi suy nghĩ như vậy. Hy vọng con bé uống thuốc xong sẽ hạ sốt."
Phương Huyền quay đầu lại, đôi mắt đen phản chiếu cánh cửa trắng kia.
Kỷ Dịch Duy theo dõi động tác của cậu, lại hút thêm điếu thuốc.
Nửa giờ sau, Cao Tư Vũ bên trong phòng khóc lớn vì khó chịu.
Nghe thấy tiếng khóc, mọi người càng thêm buồn bã.
Đoàn Nguyệt Vi cố dỗ con ngủ, hát ru.
"Ngủ đi, ngủ đi, con yêu của mẹ."
"Đêm đã yên tĩnh, trong chăn thật ấm áp."
"Một bó hoa ly, một bó hoa hồng."
"Đợi con tỉnh giấc, mẹ sẽ tặng con."
Đồng thời, Kỷ Dịch Duy cũng ngân nga theo giai điệu của Đoàn Nguyệt Vi.
Phương Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Kỷ Dịch Duy, hình ảnh của hắn ngày càng rõ ràng trong mắt cậu, dù khuôn mặt mờ nhạt nhưng vẫn thấy rõ đôi môi mở ra khép lại.
Đêm đó, bên ngoài căn nhà, đêm đen vô tận, quái vật lan tỏa ác ý, nhưng bên trong phòng lại được tiếng hát dịu dàng bao phủ.
Mọi người nghe tiếng hát liên tục không nói gì, phân chia thời gian canh gác rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Phương Huyền nằm trên giường, tiếng hát từ bức tường bên kia văng vẳng đến, Kỷ Dịch Duy ôm chặt cơ thể cậu, dưới giai điệu của bài hát, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
"Phương Huyền."
"Phương Huyền." Giọng nữ dịu dàng gọi cậu, Phương Huyền lại trở về cảnh tượng bị nước biển nhấn chìm. Cảm giác ngạt thở, chân bị chuột rút quen thuộc tái hiện.
Cậu giãy giụa vô ích, cơ thể đến giới hạn không thể cử động, cậu chìm vào đáy biển sâu, trôi dạt theo sóng.
"Phương Huyền." Giọng nữ vẫn gọi cậu.
Phương Huyền chịu đựng nỗi đau bị sóng đánh, mở to mắt. Cậu thở nặng nhọc, lau mồ hôi trên trán, sờ chân, chân lại biến thành đuôi rắn.
Kỷ Dịch Duy có vẻ bị động tác nhỏ của Phương Huyền đánh thức, hắn đứng dậy lấy vài tờ giấy, đưa cho Phương Huyền. Phương Huyền nhận lấy, lau mồ hôi.
"Đuôi rắn xuất hiện rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt." Kỷ Dịch Duy ngồi dậy, chăm chú nhìn đuôi rắn quấn quanh bắp chân hắn, "Nếu có chuyện xảy ra trong đêm, em sẽ làm thế nào?"
Lời vừa dứt, cửa phòng ngủ bị gõ mạnh.
Tô Tử Ngang thông báo khẩn cấp cho mọi người, "Dậy đi, mọi người xem trên diễn đàn này, kỳ lạ lắm! Tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật như vậy!"
Vẻ mặt Kỷ Dịch Duy nghiêm trọng.
Phương Huyền ngay lập tức mở diễn đàn.
Diễn đàn trò chơi:
[Sau mười hai giờ, tại sao tất cả bọn chúng đều biến thành người, tại sao không biến thành người ngay khi trời tối, mà lại chọn lúc mười hai giờ đêm? Đây là thời điểm mọi người đang mơ màng nhất?]
[Thật sự khiến người ta rùng mình, từng người một đứng trước cửa sổ, cười, khóc không thì cũng van xin thương cảm, tôi dựng hết cả tóc gáy rồi đây.]
Mọi người dụi mắt, mơ màng đi đến cửa sổ, dưới ánh trăng, họ thấy vô số bóng người lay động.
"Trời ơi..." Họ sợ đến mức hồn bay phách lạc, một thành phố đầy quái vật đã quen cũng không đáng sợ bằng việc con người đi lại trong đêm tối.
Tất cả con người đều ở trong nhà, đường phố vắng tanh, thành phố lạnh lẽo lập tức bị lấp đầy bởi những bóng người.
Chúng đang thay thế chúng ta!
Thay thế chúng ta!
Nhiều người bỗng nhiên có cảm giác này trong lòng.
Một vài con quái vật nhận ra ánh mắt dõi theo, chúng lao lên, dán mắt vào kính, mở miệng đầy răng nanh, "Ta và các ngươi chẳng phải giống nhau sao? Sao các ngươi không thương xót bọn ta, ngoài này gió tuyết lớn lắm, bọn ta sắp chết cóng rồi, mở cửa ra đi."
"Bây giờ ta giống hệt các người rồi, sao các người không mở cửa."
"Đồ quái vật xảo quyệt! Tụi bây cố tình biến thành hình dáng con người để khiến chúng tao động lòng!"
Nhìn những con quái vật giống hệt mình, lòng họ lạnh toát.
Một số quái vật thậm chí còn biến thành những bé gái vài tuổi, bám trên bệ cửa sổ tìm mẹ, "Mẹ ơi, mẹ ở đâu?" Tiếng khóc của nó không dứt.
"Nó không phải con của em, con gái chúng ta đã chết từ đầu tận thế rồi!" Một người đàn ông ngăn người phụ nữ đang định mở cửa sổ.
Người phụ nữ mơ màng, ngây ngẩn nói: "Nhưng con bé giống con gái chúng ta lắm, anh xem, mắt cũng tròn, có hai mí, còn có hai chiếc răng nanh nhỏ, con bé gọi mẹ kìa, chắc chắn là con gái chúng ta trở về, không nỡ rời xa bố mẹ."
"Cô bé" bên ngoài nghe thấy tiếng nói bên trong, nở nụ cười ngây thơ, "Mẹ ơi, mở cửa cho con vào đi, ngoài này lạnh lắm."
"Được, được, vào trong nhà sẽ không lạnh nữa."
Người đàn ông tức giận nói: "Em mở mắt ra mà xem! Nó không phải!"
Người phụ nữ lắc đầu, "Nó giống con gái chúng ta quá..."
Người đàn ông quay lại nhìn bạn đồng hành, nghiến răng, bóp mạnh tay người phụ nữ, "Xin em, tỉnh lại đi, con gái đã chết rồi, không thể sống lại được."
Người phụ nữ bị cơn đau trong tay làm tỉnh ngộ, nhận thức bỗng chốc trở lại, cô ta ngã quỵ xuống đất, "Tại sao các ngươi lại biến thành hình dáng con người, xuất hiện trước mặt chúng ta..."
Những cảnh tương tự hiện ra trong mắt Phương Huyền, con mắt quái vật lướt qua từng nơi, tất cả quái vật đều mang hình dáng con người. Chúng học ngôn ngữ, biểu cảm và hành động của con người một cách sống động, nếu không phải còn hai chiếc răng nanh, chắc chắn khi cửa mở, chúng sẽ trà trộn vào, người chơi cũng khó phát hiện.
Diễn đàn trò chơi:
[Tôi thấy ông nội tôi, ông đã bảy mươi tuổi rồi, bình thường rất thương tôi.]
[Có khi nào bạn nhìn nhầm không, có thể người đó giống ông bạn thôi.]
[Không đâu, giống hệt, như đúc từ một khuôn, ngay cả nốt ruồi trên mặt cũng giống. Đó là ông nội tôi, ông đang kêu lạnh, trông như sắp chết cóng.]
[Đừng mở cửa! Đây chắc chắn là một khả năng của quái vật! Đừng tin chúng! Để sống sót, chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn!]
"Sao có thể?" Kỷ Dịch Duy chống tay lên tường, chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, "Người chết xuất hiện, chúng dùng cách gì vậy?"
Phương Huyền đứng thẳng lưng, nén chặt cái đuôi đang động đậy, Mắt quái vật bay đến phòng Đặng Thu Lâm.
Một chàng trai đứng trước cửa sổ, run rẩy nói, "Lạnh quá, anh ơi. Em sắp chết ngoài tuyết rồi. Sao anh không xuất hiện kịp thời, nếu anh đến sớm em đã không phải chết."
Hà Bình thấy gương mặt quen thuộc, đồng tử co rút lại, nước mắt lập tức trào ra.
Người bên ngoài khẽ nói: "Anh ơi, đừng khóc, em không muốn thấy anh khóc."
Đặng Thu Lâm bước đến sau lưng Hà Bình, mặt không thay đổi nói: "Bác sĩ Hà, đó không phải là người anh yêu, người anh yêu đã chết rồi." Câu nói này như xé toang vết thương đã lành, vết sẹo cứng bị bóc, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Thu Lâm..." Không lâu sau, một bà cụ gầy gò đến trước mặt hắn ta, đưa tay đầy đốm tuổi, nói giọng địa phương nặng nề, "Mẹ đã nằm trên giường mười năm rồi, có phải con đã mong mẹ chết từ lâu không? Con giống như bố con vậy, vô tình vô nghĩa."
Gương mặt vốn không đổi của Đặng Thu Lâm bỗng thay đổi, như một tấm kính nứt ra vài đường, vết nứt ngày càng lớn, ngày càng rộng, rồi "ầm" một tiếng, hoàn toàn vỡ nát.
"Bà chết rồi thì chết đi, sao còn xuất hiện trước mặt tôi. Đồ quái vật này."
Đáp lại hắn ta là ánh mắt vừa khóc vừa dò xét của bà cụ.
Một số người trong nhà đau khổ, "Tại sao chúng có thể biến thành hình dạng người thân nhất của mình? Chúng biết bằng cách nào? Có phải người chết thật sự trở về không?"
Phương Huyền ngẩng đầu lên định trả lời họ, nhưng ngoài cửa sổ bỗng vang lên giọng phụ nữ, "Phương Huyền."
Ánh mắt cậu dừng lại, Mắt quái vật nhanh chóng đến phía trước.
Người phụ nữ ngoài cửa sổ mặc chiếc váy mỏng, tay lau những bông tuyết trên kính, nước mắt chảy dài, nói: "Phương Huyền, mẹ rất nhớ con."
"Mẹ luôn tự hỏi lựa chọn lúc đó là đúng hay sai? Nước biển lạnh quá, mẹ định giữ chặt con, nhưng sau đó sóng dữ dội, mẹ không giữ được con, không biết con trôi dạt đi đâu."
Giọng của người phụ nữ vẫn như xưa, như đang hát bài ru, dịu dàng, đầy tình cảm.
Bà nói: "Con sống sót bảy năm, cuộc sống sau đó có tốt không? Con có vui không? Có thấy cô đơn không?"
Phương Huyền khẽ quay đầu, ánh đèn bàn bên cạnh có màu vàng sẫm gần như tối đen lại.