Bé Công Xinh Đẹp Ốm Yếu Khuẩy Đảo Sân Khấu

Chương 60

Cậu bé đã chết.

Trương Tiểu Linh ôm con trai lên sân thượng và thiêu xác. Tro cốt sau khi thiêu được chị bỏ vào lọ thủy tinh, đạo cụ rơi ra được chị chia cho đội ngũ, Phương Huyền không nhận những đạo cụ này.

Thấy mọi việc yên ổn, Phương Huyền tung một tin chấn động trên diễn đàn và trong nhóm khiến mọi người đều bùng nổ.

"Sức mạnh tinh thần có thể lặng lẽ kiểm soát não người, thông qua góc nhìn của họ để thu thập mọi thông tin, người chơi một khi bị kiểm soát não sẽ tan vỡ?!"

"Chết tiệt?! Mùa đông dễ bệnh là có khả năng bị kiểm soát cao? Thế thì làm sao phân biệt được là do thời tiết lạnh gây ra hay là bị kiểm soát? Mọi động tĩnh của chúng ta đều bị chúng nắm rõ rồi?"

"Sao Phương Huyền lại biết được điều này. Không phải cậu ta cùng ở tầng bốn với chúng ta sao? Mọi người có thấy cậu ta có hành động gì khác không?"

"Trừ việc cậu ta ở trong lều không thấy rõ, còn lại tôi không phát hiện điều gì bất thường."

Mọi người trong trung tâm thương mại bàn tán xôn xao, một số người nghe thấy tiếng ho thì cơ thể cứng đờ, họ lo lắng hỏi: "Anh bị cảm à, vừa mới ho đó?!"

"Chết tiệt, nghi ngờ vớ vẩn, tôi chỉ bị ngứa họng thôi!"

Phương Huyền nói vài câu với Hạ Tri, Hạ Tri cầm loa đến hành lang, "Alo alo, nghe rõ không? Đề nghị đội ngũ kiểm tra xem có ai bị bệnh không, tập trung họ lại một chỗ để tiện quản lý."

Bên dưới mọi người lục đục làm theo chỉ dẫn của Phương Huyền.

"Anh Đặng..." Đàm Thu Tâm lo lắng gọi.

Đặng Thu Lâm ho vài tiếng, nói: "Bác sĩ Hà, anh coi sóc họ, cả đội đừng di chuyển lung tung, ở lại một chỗ."

"Ừ." Hà Bình gật đầu.

"Tin tức này mà cậu ta cũng dám công bố." Đường Tín ngồi đối diện đội Đặng Thu Lâm nói, "Sau này có thể biến thành, hễ ai bị cảm sẽ bị giết không lý do, để trừ hậu hoạn."

"Phương Huyền này... rốt cuộc làm sao mà biết được?"

Phương Huyền chỉ huy Mắt quái vật quét qua mọi góc của trung tâm thương mại, quan sát biểu cảm của mọi người, đặc biệt chú ý đến đội ngũ xung quanh mình, nhưng không thu được kết quả gì.

"Chị không cần."

Đoạn Nguyệt Vi vừa định đứng lên, nhưng bị Phương Huyền gọi dừng lại.

"Con bé còn nhỏ chẳng hiểu gì, sao có tinh thần yếu ớt được. Hơn nữa, kiểm soát con bé, quái vật cũng không làm được gì." Kỷ Dịch Duy bổ sung.

"Được." Đoạn Nguyệt Vi nhẹ nhõm, vừa ngồi xuống thì thấy các thành viên khác của đội tiến vào.

Tiểu Anh và những người khác báo cáo tình hình với Phương Huyền, tổng cộng có hơn năm trăm người bị bệnh, những người này sẽ được tập trung vào hành lang, có người canh giữ suốt ngày đêm.

"Cách này có hiệu quả không?" Kỷ Dịch Duy đến bên Phương Huyền.

"Không."

"Chỉ là giảm thiểu thiệt hại tối đa?"

"Ừ."

"Có thể những người đó thực sự chỉ bị bệnh, nhưng họ đã bị đánh dấu là "quái vật" trong mắt những người này, ánh mắt họ nhìn những người đó như gặp phải thú dữ, tránh xa không kịp." Kỷ Dịch Duy thản nhiên nói.

Phương Huyền chỉ nói một câu: "Hai cái hại, chọn cái nhẹ hơn, hai cái lợi, chọn cái lớn hơn."

"Đội trưởng Phương." Kỷ Dịch Duy nhai câu này, "Em có nhận ra mình đang bước đi trên xác chết không? Xác chết chất thành núi, xây lên những bậc thang cho loài người, mỗi bước em đi, máu dính trên chân càng nhiều."

Phương Huyền nhìn mọi người trong hành lang, "Ừ."

Đặng Thu Lâm chợt nhận ra ánh nhìn của Phương Huyền, hắn ta gật đầu mỉm cười với Phương Huyền, Phương Huyền liền dời mắt, nhưng Kỷ Dịch Duy bên cạnh lại có vẻ rất vui, chào hỏi hắn ta.

"Kỷ Dịch Duy." Đặng Thu Lâm nghiến răng ken két.

Hôm nay ban ngày, cửa trung tâm thương mại không mở, người bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài lượn lờ vài vòng cũng rời đi.

Ba giờ rưỡi chiều, đêm tối buông xuống. Trung tâm thương mại bị quái vật bao phủ chặt chẽ, không chút ánh trăng nào lọt vào.

Phương Huyền nhờ Kỷ Dịch Duy giúp cậu ẩn thân, cậu thả năm con quái vật ra tiếp tục tìm kiếm thông tin.

Sáu giờ tối, hoa bỉ ngạn xuất hiện.

Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy tìm thấy vài người bị thương nặng, hỏi họ có muốn chấp nhận thử nghiệm không, nếu Phương Huyền đoán đúng, họ có thể hoàn toàn hồi phục.

Những người này thấy mình đang cố gắng chịu đựng, ước tính chỉ sống thêm vài ngày, quyết định liều một phen.

Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy thử nghiệm ba người, hai người vết thương rõ ràng, sau khi họ chết, cắm bỉ hoa vào vết thương, tim cùng các bộ phận khác của cơ thể được hồi phục. Người còn lại do xuất huyết nội tạng, vết thương không rõ ràng, thử nghiệm cuối cùng thất bại.

"Cảm ơn cậu, Phương Huyền!" Hai người được cứu sống rơi nước mắt, cơ thể tàn tật của họ được tái sinh.

"Ừ." Phương Huyền không quay đầu lại, trở về nơi trú, thông báo thông tin mới về hoa bỉ ngạn cho tất cả người chơi.

[Trước đây tôi cũng phát hiện hoa bỉ ngạn có vấn đề, tại sao không cứu được?]

[Sao cậu không nói?]

[Tôi đã nói trên diễn đàn rồi, nhưng các cậu đang cãi nhau, tôi lại không nổi tiếng như Phương Huyền nên các cậu chẳng thèm để ý tới tôi. Vậy nên tôi không nói thêm nữa. Phiền các cậu cũng để ý đến chúng tôi chút nhé? Đôi khi chúng tôi cũng phát hiện ra một số thông tin quan trọng mà.]

[.. Xin lỗi, thói quen rồi.]

"Phương Huyền, của cậu đây, sữa, bánh mì, trái cây." Trương An Lệ đưa bữa tối cho cậu.

"Ừ." Phương Huyền tắt diễn đàn, tiện thể yêu cầu thêm một chiếc quần từ cậu ta.

"Được." Trương An Lệ lẩm bẩm ngạc nhiên, "Trời lạnh thế này không cần phải thay quần mỗi ngày mà..."

Sau bữa ăn, mọi người hẹn nhau xếp hàng đi vệ sinh, không ai muốn rời khỏi chăn ấm vào nửa đêm lạnh giá để giải quyết, sau đó còn phải rửa tay bằng nước đá.

Thật là khổ sở!

Tất cả cố gắng giải quyết mọi việc trước 12 giờ, không để đám đông tràn vào nhà vệ sinh sau đó.

Đúng 12 giờ, quần của Phương Huyền bị đuôi rắn làm rách thành từng mảnh vụn, chiếc đuôi đen có lẽ đã quên mất nỗi đau trước đó, lại nhảy nhót trên giường.

"Yên lặng." Phương Huyền cảnh cáo nó.

Đuôi rắn lập tức đứng yên, có lẽ nhớ lại bài học vài ngày trước mà Phương Huyền đã dạy, nó ngoan ngoãn cuộn tròn lại. Sau một thời gian dài, thấy Phương Huyền không để ý đến mình nữa, nó lặng lẽ trườn dọc theo eo Phương Huyền, bò lên đầu, đuôi rắn chui vào giữa hai người và dừng lại.

Phương Huyền mở mắt, ném đuôi rắn xuống dưới.

Kỷ Dịch Duy cười khẽ.

Phương Huyền sử dụng Mắt quái vật, thấy bên ngoài hành lang những người bị bệnh đã nằm ngủ, một số khác đang trò chuyện.

Mỗi bảy tầng lầu có bốn đến năm mươi người tuần tra qua lại.

Bên ngoài trung tâm thương mại, trong bán kính ba cây số, quái vật đông nghịt mọi ngóc ngách.

Phương Huyền khẽ hỏi quái vật bên ngoài, "Có thông tin gì không?"

Năm con quái vật thì thầm, "Chúng đang bàn tán liệu có kẻ phản bội trong bọn chúng hay không? Nếu không, tại sao chủ nhân lại biết được tác dụng của tinh thần lực? Nhưng chúng cũng rất băn khoăn, vì nếu tiết lộ thông tin cho con mồi, sẽ bị hệ thống trò chơi giết chết, thậm chí liên lụy đến tầng của quái vật."

"Chúng đoán rằng có thể đạo cụ của con mồi đã nghe trộm chúng, nên từ giờ sẽ liên lạc trực tuyến."

"Còn gì nữa không?"

Chúng gãi đầu, "Ta nghe một số quái vật nói rằng hệ thống trò chơi đã truyền một số ký ức cho chúng. Nếu chúng không tuân thủ, kết cục chỉ có cái chết. Chúng bị con mồi giết chết vẫn có thể sống lại ở tầng này, nhưng điểm kinh nghiệm sẽ giảm xuống còn 400."

Giống như Phương Huyền đã đoán, ánh sáng xanh lam biểu thị quái vật có thể hồi sinh, ánh sáng đỏ biểu thị quái vật bị hệ thống trò chơi tiêu diệt.

Hệ thống trò chơi đang can thiệp vào trò chơi, con người và quái vật đều là đối tượng thí nghiệm của nó.

"Ừ."

Quái vật tiếp tục, "Còn nữa, chúng nói chúng đã bị lừa."

"Bị lừa?"

"Đúng vậy. Thế giới của chúng đã bị hủy diệt, có người hứa sẽ tìm cho chúng một môi trường tốt hơn để sống. Chúng đồng ý, nhưng khi đến đây, lời hứa không được thực hiện, bây giờ cách duy nhất có lẽ là nâng cấp lên cấp cao nhất để thoát khỏi sự kiểm soát."

"Bị ai lừa?"

"Chúng gọi hắn là Thần, là người đã cứu chúng, nhưng Thần cũng lừa dối chúng. Bây giờ chúng không còn gọi hắn là Thần nữa mà ngầm gọi hắn là tên lừa đảo!"

"Hệ thống trò chơi có liên quan gì đến hắn?" Phương Huyền hỏi.

Hệ thống trò chơi có lẽ là sản phẩm của nền văn minh cao cấp, chẳng lẽ tên đó là người tạo ra hệ thống trò chơi?

Điều này giống như hệ thống mà cậu mang theo trong người...

Nhưng lại đang ở trong thế giới tiểu thuyết...

"Không biết, chúng không nói." Năm con quái vật ngồi ở cửa một tòa nhà, bắt chước một số quái vật khác đập vào kính.

"Chúng có biết ai có thể xuất hiện ban ngày không?"

"Không, chúng không nói, chúng cứ điên điên khùng khùng."

"Ừ."

Phương Huyền nhận được thông tin, định triệu hồi chúng về, nhưng năm con quái vật lại ngồi trong một góc tò mò nặn tuyết, nên cậu bỏ ý định.

"Ngủ một chút đi, đội trưởng Phương, sắp muộn rồi."

"Ừ." Phương Huyền nhìn vào màn đen trong lều, khép mắt lại.

Ba giờ sáng.

Phần lớn mọi người không chịu nổi cơn buồn ngủ đã ngủ thiếp đi, người gác đêm cũng mơ màng.

Một vài người bất ngờ bước ra từ hai ba cửa hàng.

"Này, các cậu đi đâu đấy!" Một người gọi họ lại.

"Trời ơi, tôi không chịu nổi nữa! Sắp tiểu ra rồi." Vài người co ro, mặt mày khổ sở.

"Chậc, sao không đi sớm hơn, đi, tôi sẽ canh chừng các cậu bên ngoài."

"Được rồi."

Họ đi vào nhà vệ sinh dưới sự giám sát của người gác đêm.

Người gác đêm dựa vào tường, nhân lúc ít người, rút ra một điếu thuốc để thưởng thức.

"Xong chưa?" Anh ta phả ra hai làn khói trắng từ mũi, tiện miệng hỏi.

"Sắp xong, lạnh quá, tôi sắp chết cóng rồi." Người bên trong răng va lập cập.

Cơn lạnh xâm nhập vào cơ thể, người gác đêm rùng mình, "Khoảng thời gian này lạnh nhất, dậy đi vệ sinh là khổ nhất, không có máy sưởi, không có nước nóng."

"Đúng vậy." Người trong nhà vệ sinh đẩy cửa bước ra, đi ngang qua anh ta.

Làn gió lạnh đánh vào gáy người gác đêm, lạ thật, sao lại có gió lớn thế này. Anh ta dập tắt thuốc, nhìn vào cửa nhà vệ sinh, chưa kịp thấy gì, đã có từng người một bước ra, che khuất tầm nhìn của anh ta.

Người gác đêm dụi mắt mệt mỏi, "Chết tiệt, sao không đi vệ sinh sớm hơn..."

Anh ta vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Có nhiều người vừa đến vậy sao?

Có bao nhiêu người đã đi ra ngoài...

Hai mươi người?

Ba mươi người?

Anh ta trợn mắt, một cảm giác không lành đột nhiên xuất hiện, "Quái-"

Anh ta vừa mở miệng, âm thanh còn đang vang trong miệng, thì một móng vuốt sắc nhọn chộp lấy cổ anh ta, sống sờ sờ kéo đứt đầu anh ta.

"Ah, thức ăn ngon quá." Vài người xé xác, nhét vào miệng.

"Chúng ta phải ăn no nê, tấn công đi!"

Tầng nào cũng xuất hiện những cái bóng đen liên tiếp, tiếng bước chân loạn xạ đánh thức mọi người.

"Mấy người chạy cái gì vậy?! Ồn chết được, nửa đêm nửa hôm không để ai ngủ à?" Một vài người không chịu nổi, lớn tiếng chửi. Họ ngồi dậy nhìn quanh, căn phòng hơi tối khó mà nhìn rõ người.

"Tỏng." Một giọt nước nóng rơi xuống đầu anh ta.

Người này ngẩng đầu lên, thấy một người với đôi mắt to như chuông đồng, khóe miệng kéo dài đến mang tai, răng nhọn hoắt kẹp cái gì đó đỏ đỏ.

"Thức ăn." Nó nói, "Lâu rồi không gặp, ngươi tưởng ở trong không gian kín là an toàn sao?"

Vừa nói nó vừa trở lại hình dạng quái vật.

"Ahhh!!" Hàng chục tiếng hét vang lên, "Quái vật!"

Tất cả mọi người đều tỉnh dậy, chưa kịp ngồi lên, vô số lưỡi dao bay tới, đập vỡ kính của toàn bộ trung tâm thương mại.

Hơn ba trăm người bệnh trên bảy tầng đứng lên, khi quái vật xuất hiện, những người khác bị phân tâm, nhân cơ hội này phá vỡ không gian kín.

Không gian của trung tâm thương mại đã bị phá vỡ, quái vật bên ngoài nắm lấy cơ hội, bám vào mép cửa sổ trèo vào.

"Thức..." Chúng còn chưa kịp đặt chân xuống sàn, vài mũi tên lao vút qua giết chết chúng, đồng thời trên tường ngoài trung tâm thương mại mọc đầy hoa xanh, hoa tiết ra chất độc ăn mòn thân thể quái vật.

Phương Huyền chỉ huy hàng trăm mũi tên, chia thành bảy đội, lần lượt tiến đến từng tầng.

Mắt quái vật nhanh chóng khảo sát tình hình, tình hình vô cùng tồi tệ.

Hơn mười ngàn người chơi sử dụng đạo cụ, phát hiện đạo cụ không thể xuyên thủng da quái vật nên bỏ chạy tán loạn, chen lấn xô đẩy nhau. Vì quá đông người lại xảy ra tai nạn giẫm đạp, rất nhiều người đã chết dưới chân người khác.

"Kéo tôi dậy, đừng đạp lên tôi!"

"Chạy mau, trung tâm thương mại toàn là quái vật! Đi lên tầng bốn!"

Trong chốc lát, sương máu gần như làm mờ mắt người.

"Phương Huyền, kính đã vỡ hết rồi, chúng ta chỉ có thể ở lại đây bảo vệ người trên tầng này, quái vật quá nhiều!" Hạ Tri ném vài quả cầu lửa, lại phóng vài tia sét. Đạo cụ hệ phong cấp S của cậu ta quá mạnh, sợ rằng một khi sử dụng sẽ phá hủy toàn bộ trung tâm thương mại.

Tiểu Anh gọi ra một thanh kiếm dài, chém đôi vài con quái vật. Triệu Đại Dũng gọi ra một tấm khiên, che phủ một không gian rộng một trăm mét vuông.

Đoạn Nguyệt Vi giao đứa trẻ cho Trương An Lệ, "Giúp tôi bế con bé, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu."

Trương An Lệ luống cuống tay chân nhận lấy Cao Tư Vũ, lui về phía sau nhóm. Tô Tử Ngang với đạo cụ lưỡi dao cấp A chỉ có thể đứng chung với Trương An Lệ.

"Huhu." Hai chân Từ Hạc mềm nhũn, ôm lấy eo Trương An Lệ, "Chúng vào bằng cách nào vậy? May mà các cậu có khiên, vẫn còn giữ được một ít thời gian, nhưng bây giờ mới ba giờ hơn... Ahhh, chúng ta có phải xong rồi không."

Trương An Lệ ôm chặt đứa trẻ, cổ họng nghẹn lại.

Đường Lị Lị, Hàn Ngôn và Chu Thiên Thạch biểu cảm đau đớn tột cùng, bên ngoài đầy tiếng la hét, tiếng gầm gừ như thú dữ, xen lẫn tiếng nhai thịt và xương, họ vì đạo cụ không có tác dụng mà đành đứng yên, nhìn những người kia bị ăn thịt.

Họ toàn là những con cừu non chờ bị làm thịt...

Một cô gái nữa bật khóc.

Bạch Trạch Lan vung tay, nghe tiếng khóc càng thêm phiền, "Khóc cái gì! Khóc lóc có ích lợi gì không!"

Quái vật phía trước bị cô ta đóng băng không nhúc nhích. Lâu Thanh Liệt thử lấy ra đạo cụ cấp A, "Đội trưởng Bạch, phối hợp với băng của cô, đạo cụ cấp A của tôi có tác dụng!"

"Phương Huyền... cậu sao vậy? Sao còn ở trong lều?" Tiểu Anh thở hổn hển hỏi.

Phương Huyền lật chăn, đuôi rắn của cậu vẫn chưa biến mất. Cậu lại phái một Mắt quái vật ra, tìm kiếm năm con quái vật, năm con này theo sau những con quái vật khác, tụ tập ở cửa không vào, nhưng miệng đầy nước dãi.

Quái vật dễ bị bản năng điều khiển... trong tình huống này, chúng vẫn có thể tuân theo lệnh của cậu.

Phương Huyền thu hồi quái vật.

Mắt quái vật tiếp tục bay ra, trong phạm vi hai km xung quanh đều xảy ra những chuyện tương tự.

Chúng cùng lúc tấn công trung tâm thương mại và khu vực xung quanh, những nơi khác thì bình yên vô sự...

Phương Huyền thấy cảnh tượng hỗn loạn xung quanh cũng không làm gì được, cậu chỉ có thể đảm bảo an toàn cho mình và đội của mình trước, sau đó là những người trong trung tâm thương mại...

Kỷ Dịch Duy kịp thời bước ra, "Đợi chút, em ấy đang dùng đạo cụ."

"Ồ ồ." Hạ Tri ném những quả cầu lửa, đập vào người quái vật, "May mà hoa xanh ngoài cửa sổ đã chặn được không ít quái vật, đây là đạo cụ của Đặng Thu Lâm phải không?"

"Ừ." Phương Huyền nói.

"Vút-" vài chiếc phi tiêu bay về phía khiên chắn, những người chơi bị quái vật điều khiển cùng chúng săn lùng người.

"Giết họ." Kỷ Dịch Duy nói, "Họ đã bị điều khiển, nếu để họ như vậy người bị thương sẽ chỉ là chúng ta."

Hắn gọi ra hai lưỡi dao, khói trắng lan tỏa khắp trung tâm thương mại.

Tất cả quái vật và con người mất đi cảm giác, không phân biệt được phương hướng. Kỷ Dịch Duy dễ dàng di chuyển trong sương mù, cùng Phương Huyền giết chết những người tấn công người chơi, sau đó giải quyết quái vật đầu tiên xâm nhập vào trung tâm thương mại.

Sương mù tan đi, tiếp theo hắn sử dụng ẩn thân toàn thể.

"Sao đột nhiên chúng không nhìn thấy chúng ta?" Một số người chơi sắp bị ăn thịt chân co rút, mồ hôi đầm đìa.

Kỷ Dịch Duy nói: "Tôi đã cho các người ẩn thân."

Phương Huyền bước ra khỏi lều, trong khi mọi người ở trung tâm thương mại đã mất đi một nửa. Cậu để những người còn lại di chuyển có trật tự vào tầng ba và tầng bốn, những người có đạo cụ kiểm soát đứng ra dẫn đầu.

Họ vừa khóc vừa tránh xa quái vật, tuân theo chỉ dẫn của Phương Huyền.

Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy đến tầng ba, những người khác trong đội ở lại tầng bốn. Ở tầng bốn còn có Đường Tín và Đặng Thu Lâm, bổ sung thêm bảo vệ.

Mọi người dính sát vào nhau, như những chú chim cánh cụt, "Chắc chết rồi, giờ mới bốn giờ, họ làm sao bảo vệ chúng ta đây. Đạo cụ hồi chiêu, năng lượng, thể lực, tất cả đều không đủ..."

"Thời gian ẩn thân đã hết," Kỷ Dịch Duy nói.

"Ừ."

Một hàng dài quái vật dù không nhìn thấy thức ăn cũng biết là do đạo cụ, chúng chỉ đứng chờ hết thời gian. Quả nhiên, con mồi lại hiện ra trước mắt chúng.

"Không thể kiểm soát, vậy thì ăn chúng." Tất cả quái vật xông lên, tấn công vào tầng ba và tầng bốn.

Hàng trăm mũi tên dễ dàng xuyên qua tim chúng, ánh sáng xanh tràn ngập cả căn phòng. Kỷ Dịch Duy đứng cạnh Phương Huyền, xử lý những con quái vật sót lại.

Ở tầng bốn, Đường Tín sử dụng khói đen dễ dàng giải quyết quái vật.

Mọi thứ dường như đang tiến triển tốt, chỉ cần cầm cự đến sáu giờ, năm ngàn người sẽ được an toàn.

Tuy nhiên, như mọi người đã dự đoán, đến khoảng năm giờ, Tiểu Anh và mọi người không thể sử dụng đạo cụ nữa, ngay cả những bông hoa xanh bên cửa sổ cũng biến mất mười phút trước, chỉ còn lại Đường Tín có thể chiến đấu.

"Phương Huyền! Chúng tôi không thể sử dụng đạo cụ!" Hạ Tri lo lắng hét lên.

"Tôi sẽ lên trên, cậu cẩn thận."

"Ừ."

Kỷ Dịch Duy đến tầng bốn, hắn cầm lưỡi dao, bay vút qua, nhanh như chớp giải quyết từng con quái vật.

Một con quái vật tiến đến sau lưng Triệu Tiểu Linh, vừa định bắt chị ta thì một lưỡi kiếm xuyên qua đầu nó.

Triệu Tiểu Linh quay lại nhìn, sợ hãi tột độ.

Họ giết chết từng đợt quái vật, nhưng vẫn còn rất nhiều người chết dưới móng vuốt của quái vật.

Vài con quái vật xuất hiện bên cạnh Bạch Trạch Lan, cắn đứt những người khác trong đội.

"Đội trưởng, cứu tôi..." Họ đưa tay về phía Bạch Trạch Lan.

Bạch Trạch Lan vô thức dùng băng, nhưng năng lượng đã cạn kiệt.

Các thành viên bị quái vật ăn sống, một chiếc túi giữ ấm màu hồng rơi xuống chân Bạch Trạch Lan.

Bạch Trạch Lan nhìn xuống chiếc túi màu hồng, lùi lại một bước.

Quái vật vừa ăn xong, định bắt Bạch Trạch Lan và Lâu Thanh Liệt, thì Kỷ Dịch Duy đi đến giết chết chúng.

"Chúng ta phải làm sao đây..." Họ nói trong vô vọng, liệu có thể chỉ chờ Phương Huyền cứu họ không? Làm sao vài người có thể cứu hàng tỷ người?

Hết rồi, tất cả đều hết rồi.

Một số người ngã xuống, nằm lẫn với những mảnh xác.

Không ai biết bây giờ là mấy giờ, họ nhìn từng người từng người bị ăn trước mắt, đầu óc trống rỗng.

Một giờ còn lại như cả thế kỷ.

Lúc 5:59, Phương Huyền sử dụng Trái tim quái vật, ẩn thân mười giây, giết chết một trăm quái vật, cậu kiểm tra kinh nghiệm, cao nhất là 410 điểm.

"Tích tắc." Đồng hồ từng giây từng giây trôi qua, cuối cùng chỉ đến sáu giờ.

Quái vật biến mất.

Tất cả mọi người không thể tin vào mắt mình, cơ thể họ đã bị gió làm cho cứng đờ, họ quỳ xuống, mắt mở to nhìn vũng máu dưới đất, trong đó còn có cả mắt và ngón tay.

Phương Huyền bước đi nặng nề lên tầng bốn.

Tiểu Anh và mọi người trên người đầy máu, mệt mỏi gọi một tiếng: "Phương Huyền..."

Gió tuyết bên ngoài tạt vào, Phương Huyền thu lại mũi tên, dựa vào bức tường ngồi xuống. Mũi tên đẫm máu, cậu dùng tay áo lau sạch từng chút một.

Mọi người nhẹ nhàng bước đến trước mặt Phương Huyền, tất cả đều im lặng. Họ nên nói gì đây? Nói rằng họ đã sống sót, thật tuyệt vời sao?

Biểu cảm của Phương Huyền vẫn như trước, trên gương mặt cậu chưa từng xuất hiện sự sợ hãi hay đau buồn.

Mọi người đều âm thầm khóc, đôi mắt trống rỗng, mãi sau họ mới nhận ra mình đã sống sót, và rồi bật khóc nức nở.

Một người nhìn Phương Huyền ngồi đó lau mũi tên, không biểu cảm, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, "Phương Huyền gặp chuyện như thế này, sao cậu không có biểu cảm gì? Tại sao cậu không cảm thấy đau khổ, có phải vì đội của cậu vẫn còn sống cho nên cậu thờ ơ với cái chết của những người khác..."

Phương Huyền nhìn chăm chú vào mũi tên, máu đã khô trên đó rất khó lau sạch, cậu vô tình dùng lực mạnh, mũi tên đâm vào ngón tay khiến máu chảy ra.

"Câm miệng." Kỷ Dịch Duy nghiêm giọng nói.

Trương An Lệ và những người khác lau nước mắt, "Chính Phương Huyền đã cứu các người mà."

Người này túm lấy tóc, thất vọng nói: "Tôi lại đột nhiên cảm thấy rất ghen tị. Nếu tôi giống như cậu ấy, trong tận thế sẽ không phải cảm thấy đau khổ."

"Anh Phương Huyền..." Từ Hạc nhìn Phương Huyền im lặng một lúc, rồi quay lại nhìn Bạch Trạch Lan.

Bạch Trạch Lan đang ngồi trên mặt đất, tay cầm hai chiếc túi ấm màu hồng, giọng cô bất ngờ bình tĩnh: "Trong đội còn lại bao nhiêu người?"

Lâu Thanh Liệt trả lời: "Ba người chúng ta."

Bạch Trạch Lan giơ tay, lòng bàn tay che mặt: "Đội hai mươi mấy người, còn sống ba người... quản lý dễ hơn rồi..."

Từ Hạc nén nước mắt, không để mình khóc ra. Cậu ta cúi xuống, thu gom vài ngón tay và nội tạng của các thành viên trong đội.

Cậu ta bước từng bước về phía trước, đến trước mặt Bạch Trạch Lan, tay vừa vươn ra thì một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cậu ta, rồi sau đó là những giọt nước mắt tuôn trào.

"Chị khóc rồi..." Từ Hạc thấy nước mắt, không thể kiềm chế được, nước mắt cũng rơi xuống.

Bạch Trạch Lan cố nở một nụ cười gượng gạo: "Ai khóc chứ? Chỉ có những kẻ vô dụng mới khóc suốt ngày."

"Em, em không nói chuyện với chị nữa, anh Phương Huyền..." Từ Hạc đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Huyền, thấy Phương Huyền không đáp lại, cậu ta cũng cùng Tiểu Anh và mọi người vừa khóc vừa giúp cậu lau sạch mũi tên.

Phương Huyền hoàn tất việc lau mũi tên, cậu nói với mọi người: "Xác nhận số người sống sót."

Tiểu Anh và Hạ Tri lau nước mắt: "Được."

Sau khi thống kê, còn sống sót bốn nghìn một trăm người.

"Ừ."

Phương Huyền cất mũi tên vào túi, vừa cất xong thì phát hiện hai vật hình tròn. Cậu cầm lên xem, đó là hai chiếc nhẫn bồ công anh mà Kỷ Dịch Duy đưa trước đó.

Bây giờ hai chiếc nhẫn đã khô héo, không còn tròn trịa mà méo mó, sau đó cậu cất nhẫn vào một ngăn khác.

Phương Huyền xử lý xong vũ khí, đứng lên nhìn ra ngoài.

Đặng Thu Lâm và đội của Hà Bình đang ở gần đó, ngoài Đàm Thu Tâm và Tôn Trường Vũ, còn hai người khác sống sót.

Đội của Đường Tín cũng còn lại năm người.

Phương Huyền bước ra ngoài, nói: "Tự sắp xếp lại đội hình."

Mọi người ngước lên nhìn Phương Huyền.

Kỷ Dịch Duy nói: "Chúng ta không thể, đông người khó quản lý."

Ánh mắt của những người khác tối sầm: "Chúng ta thật sự có thể tiếp tục sao..."

Kèm theo những tiếng nghi ngờ, Phương Huyền bước ra khỏi trung tâm thương mại. Trời lúc này mới hửng sáng, những tòa nhà xung quanh đều không còn cửa sổ, các con đường bên ngoài đầy vết máu, nơi nào cũng nồng nặc mùi máu.

Đôi mắt của quái vật đang trong thời gian chờ, Phương Huyền chỉ có thể dùng đôi chân bước đi, dọc đường kiểm tra tình hình bên ngoài.

Tĩnh lặng, chết chóc.

Càng đi xa, tiếng khóc mới lờ mờ vọng lại.

Kỷ Dịch Duy hút thuốc lặng lẽ đi sau cậu, khói bị gió tuyết thổi tan.

Phương Huyền bước đi trên máu, đi hai cây số, dọc đường là cảnh hoang tàn, cho đến khi cách hai cây số, phía trước kính cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn, những người khác cũng từ từ đến đây.

"Trời ơi..." Họ nhìn thấy một khu vực rộng lớn đầy vết máu, sinh ra nỗi sợ hãi.

"Chết là chết thôi, lại còn ở gần Phương Huyền nữa, ngay cả Phương Huyền cũng không thể cứu được tình hình này sao? Vậy những người bình thường như chúng ta phải làm sao..."

Các thành phố khác nghe tin này đều vô cùng kinh ngạc, họ vẫn ổn, sao chỉ có thành phố của Phương Huyền lại xảy ra chuyện này?

Phương Huyền mở diễn đàn, thấy các cuộc thảo luận đang sôi nổi.

Một người nói: [Tại sao lần này chuyện lại xảy ra quanh Phương Huyền?]

[Có phải anh ta đã bị quái vật nhắm đến rồi, nên quái vật bắt đầu gây sự với anh ta. Vậy thì ở gần anh ta không phải là lựa chọn khôn ngoan, có lẽ nên tránh xa anh ta, tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên nhiều!]

[Nói có lý. Cậu ta chắc chắn bị quái vật nhắm đến, chuyên tìm người quanh cậu ta để gây sự. Thật đáng sợ, ai ở bên cậu ta cũng sẽ bị liên lụy, tốt hơn là chạy đi.]

Chung Sơ Kỳ: [Mấy người, ai trước đây bám dính vào cậu ấy, đến khi cậu ấy gặp nạn thì lại nhanh chóng bỏ chạy. Nếu không phải cậu ấy cung cấp thông tin cho các người, các người có sống sót đến hôm nay không? Người đưa ra ý tưởng này rốt cuộc là người hay quái vật? Đang gây chia rẽ à? Các người càng ngày càng thông minh rồi.]

[Nhưng anh ta nói cũng không sai mà... Ai mà chẳng ích kỷ, đó là lẽ thường tình của con người.]

Hạ Tri: [Giỏi dữ ha, đúng là lẽ thường tình của con người, vậy mau chết đi cho rồi. Đồ gió chiều nào theo chiều ấy. Đồ nhát gan.]

[Vốn dĩ chúng tôi cũng không phải là đồng đội của Phương Huyền, cũng không quen biết gì nhiều với cậu ta, cậu ta cũng chẳng có tình cảm gì với chúng tôi. Rời đi chẳng phải là điều bình thường sao?]

Nghe thấy vậy, một số người trong trung tâm thương mại lặng lẽ đứng dậy và rời đi, một số người trong thành phố này cũng nhanh chóng rời khỏi.

Từng người một đi lướt qua Phương Huyền, cậu vẫn thờ ơ, tiếp tục đi về phía trước.

Tuyết bắt đầu rơi.

Cậu bỗng dừng lại, ngước lên nhìn bầu trời xanh.

Bầu trời xanh giống hệt như màn hình xanh không xa, như thể họ đang bị mắc kẹt trong một cái lồng được thiết lập sẵn.

Làm thế nào để phá vỡ lồng và đi ra ngoài đây?

"Đội trưởng Phương." Kỷ Dịch Duy bỗng gọi cậu, nói: "Muốn hút thuốc thử không?"

Phương Huyền nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay hắn.

Kỷ Dịch Duy mỉm cười, tay phải chầm chậm đưa đến gần cậu.

Phương Huyền ngửi thấy mùi thuốc, có lẽ vì đã quen với mùi của Kỷ Dịch Duy nên không cảm thấy khó chịu.

Điếu thuốc chạm vào môi cậu, một lúc sau, Phương Huyền hơi hé môi, dưới ánh mắt nóng bỏng của Kỷ Dịch Duy, cậu nhẹ nhàng hút một hơi.

"Khụ khụ." Phương Huyền ho hai tiếng. Nó có chút kích thích cổ họng, vị hơi đắng và có cảm giác khó tả, không phải là khó hút.

Kỷ Dịch Duy cười một tiếng, rút điếu thuốc ra. Hắn nhìn chằm chằm vào đầu thuốc, đưa nó vào miệng rồi hút một hơi dài.

"Hút thuốc có thể giảm bớt căng thẳng." Hắn nói.

Phương Huyền bước tới một bước, "Ừ."

Hai người quay lại trung tâm thương mại.

Khi Phương Huyền trở lại, mọi người đã sắp xếp lại đội hình.

Đặng Thu Lâm và Đường Tín hợp tác cùng nhau.

Từ Hạc, Đường Lị Lị và những người khác vì trước đây ở cùng nhau nên cũng lập thành đội.

Còn các đạo cụ trên đất đã bị người khác chọn nhặt lên, dù nhiều đạo cụ như vậy nhưng vẫn không có một đạo cụ cấp S nào.

"Đi thôi, những người chơi bị quái vật điều khiển đều đã bị giết, nhưng vẫn không được lơ là cảnh giác." Mọi người rời khỏi trung tâm thương mại.

Ban ngày không ít người đã rời khỏi thành phố này, nên Phương Huyền và đồng đội tiến vào những ngôi nhà trống.

"Đường phố vắng vẻ, họ không dám ra ngoài nữa. Rất nhiều người quanh trung tâm thương mại đã chết, những con quái vật có thể đã lên cấp năm?" Tiểu Anh lau sạch kính cửa sổ.

"Có thể. Chúng ta còn không chống đỡ nổi sức mạnh tinh thần cấp bốn, huống chi là cấp năm..." Tô Tử Ngang thất vọng nói.

Phương Huyền ngồi trên ghế sofa, nói với họ: "Sáng mai tiếp tục đi."

"Mau vậy sao?!" Hạ Tri ngạc nhiên.

"Đất nước này quá lớn, thời gian chỉ có mười lăm ngày, nên dừng lại hai ba ngày là phải lên đường."

"Ừ." Phương Huyền tiện tay đăng lên diễn đàn.

Một số người kiên quyết sẽ đi theo Phương Huyền, một số người khác sợ hãi, chọn đến thành phố của Chung Sơ Kỳ.

"Hừ! Những kẻ nhát gan!" Hạ Tri không nhịn được, lại cãi nhau trên diễn đàn.

Thời gian nhanh chóng đến tối, Phương Huyền ăn xong, bảo Trương An Lệ lấy máu từ không gian ra. Cậu phải tiếp tục nâng cấp kinh nghiệm cho quái vật, còn phải nuôi thêm vài con nữa.

Lần này máu rất nhiều, Phương Huyền không chỉ nâng cấp năm con quái vật lên cấp 480, mà còn nâng mười lăm con quái vật lên cấp 430.

"Năng lực gì?"

Quái vật quay vòng vòng nói: "Tinh thần lực có thể phân ra nhiều hơn."

Có vẻ quái vật cấp bốn nâng cao số lượng tinh thần lực.

"Ừ."

Cậu cất quái vật đi, đến trước một thùng máu còn nửa.

Phương Huyền đứng đó rất lâu, cuối cùng cầm một chiếc ly múc máu. Giờ đây cậu đã bị quái vật chú ý, tương lai nguy hiểm khó lường, cậu buộc phải mạo hiểm thử nghiệm vài giả thuyết.

Kỷ Dịch Duy nhanh chóng bước tới, giữ tay cậu lại, không đồng ý nói: "Đội trưởng Phương, em định uống máu sao?"

Ly máu lắc lư tạo ra từng gợn sóng, Phương Huyền bình tĩnh nói ra giả thuyết của mình: "Chúng có thể lên cấp, tôi cũng có thể."

Kỷ Dịch Duy nhíu mày, nắm chặt cổ tay Phương Huyền, giọng trầm thấp: "Máu của tất cả mọi người hòa lẫn với nhau, em biết đấy, máu còn bẩn hơn cả nước tiểu."

"Vả lại em bắt đầu như vậy, có thể kiềm chế được dục vọng ăn thịt người sao?"

Phương Huyền khựng lại một chút, nói: "Ừ."

Cánh tay của Kỷ Dịch Duy không kìm được mà phát lực, vài mạch máu nổi lên, "Em lúc nào cũng không xem trọng cơ thể mình."

"Tôi muốn thí nghiệm."

Kỷ Dịch Duy nhìn ra quyết tâm của Phương Huyền, hít một hơi dài, giữ chặt một lúc rồi buông tay ra.

Phương Huyền đưa tay lên, từng bước tiến gần đến chiếc ly, mùi vị ngọt ngào của máu xộc vào mũi, cơ thể dường như cảm nhận được động tác ăn uống, khao khát hiện rõ.

Đôi mắt của cậu trở thành những xoáy đen, hai chiếc răng nanh nhô ra.

- Uống đi, nó sẽ bổ sung năng lượng.

Não bộ lặp đi lặp lại.

Phương Huyền mở miệng, đôi môi gần chạm vào máu tươi, Kỷ Dịch Duy lần nữa nắm lấy tay cậu, mạnh mẽ đoạt lấy chiếc ly, ném vào thùng nước.

Hắn rút ra một con dao sắc bén, vén tay áo lên, không chút do dự rạch một đường trên cánh tay, máu tươi trào ra.

Đôi mắt xoáy đen của Phương Huyền sáng lên, cơ thể bắt đầu động đậy, mùi máu ngon lành khiến cơ thể cậu nóng lên.

- Thức ăn tuyệt vời! Năng lượng rất mạnh!

Phương Huyền nuốt khan, đưa tay nắm lấy cánh tay của Kỷ Dịch Duy, nhưng vừa chạm vào, ý thức của cậu trở lại rồi buông tay hắn ra.

Kỷ Dịch Duy ngược lại nắm chặt tay cậu, giọng nói nghiêm túc: "Uống đi, không uống cũng lãng phí."

"Không cần." Phương Huyền quay đầu, ánh mắt hướng về phía thùng nước.

Kỷ Dịch Duy nhìn chằm chằm cổ họng cậu đang nhấp nhô, "Phản ứng cơ thể em rất mạnh, nó rất muốn uống phải không?"

"Không cần." Phương Huyền lặp lại, mục tiêu của cậu là máu trong thùng nước.

Kỷ Dịch Duy đưa cánh tay đến gần miệng cậu, "Uống đi."

Cơ thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào, Phương Huyền không chống đỡ nổi cảm giác xao động trong lòng, cúi xuống nhìn vết cắt vài cm.

Tay kia của Kỷ Dịch Duy đặt lên cổ Phương Huyền, ấn nhẹ về phía trước, môi cậu chạm vào máu.

"Cạch!" Sâu trong cơ thể xuất hiện một khe nứt, thứ gì đó muốn trồi lên.

Phương Huyền mở to mắt, xoáy đen bắt đầu quay, cậu không kiểm soát được mà mở môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm một giọt máu, rất ngọt rất ngon.

Cơ thể cậu đã lâu không được ăn, gặp phải loại máu thượng hạng này, cậu như phát điên mà hút máu.

Máu tràn đầy khoang miệng, chảy qua cổ họng, vào thực quản, tiến vào cơ thể.

Máu nóng như biển cả dậy sóng, khuấy động trong cơ thể lạnh giá, mang lại từng đợt cảm giác nóng không thể kiềm chế. Nhiệt bắt đầu xua đuổi cái lạnh, làm ấm cơ thể.

Phương Huyền uống vài ngụm, hai tay thậm chí nắm chặt cánh tay Kỷ Dịch Duy, ngăn không để hắn chạy thoát.

Đầu óc cậu rất rối, rối đến mức không thể tìm thấy một ý thức tỉnh táo, trong đầu chỉ có ý nghĩ uống máu. Tóc ngắn dần dài ra, đuôi rắn dưới thân lại hiện ra.

Kỷ Dịch Duy đứng yên, lặng lẽ chịu đựng Phương Huyền uống máu. Đôi môi hắn mở ra, đồng tử đen tràn đầy hình ảnh của Phương Huyền.

"Đội trưởng Phương, em vừa có đặc điểm của con người, vừa có đặc điểm của quái vật, nửa người nửa rắn, giống như huyết thống lai."

Phương Huyền tập trung vào ăn uống, không nghe thấy lời hắn nói, cậu cử động đầu, một lọn tóc rơi vào cánh tay của Kỷ Dịch Duy.

Kỷ Dịch Duy nhấc lọn tóc lên, nó vẫn tiếp tục dài ra, ban đầu chỉ đến eo, bây giờ đã đến hông.

Đuôi rắn dường như cũng dài ra chút.

Kỷ Dịch Duy nhìn xuống, đột nhiên ánh mắt dừng lại.

Hắn thắc mắc: "Máu có thể làm em có phản ứng?"

Một vảy trên thân Phương Huyền hơi nhô lên, thứ vốn ngủ yên đã thức tỉnh, muốn phá vỡ lớp vảy giam giữ nó.

Kỷ Dịch Duy liếc nhìn Phương Huyền, thấy cậu vẫn toàn tâm toàn ý chìm đắm trong máu, hoàn toàn không để ý đến cơ thể khó chịu của mình.

"Cần giải quyết không?" Kỷ Dịch Duy nhẹ nhàng hỏi.

Phương Huyền không trả lời, hoặc có lẽ là cậu không nghe thấy.

Kỷ Dịch Duy không nhận được câu trả lời, cũng không hành động thêm, thỉnh thoảng hai chiếc răng nanh trên cánh tay để lại hai vết đỏ, mang lại chút đau đớn, hắn cũng không lên tiếng, để mặc Phương Huyền hút máu của mình.

Máu đi vào bụng, Phương Huyền cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, cơ thể lạnh giá được máu làm ấm lên, cậu cảm thấy toàn thân nóng rực, trước mắt toàn là màu đỏ.

Kỷ Dịch Duy thấy dáng vẻ khát khao của cậu, không nhịn được nhìn xuống dưới.

Vảy rắn đã bị đẩy hết lên.

Hắn thầm cười: "Rắn, thật đúng là có hai cái."
Bình Luận (0)
Comment