Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 183

Không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng sự kích động.

Cũng không biết qua bao lâu Cận Tri Thận mới buông cô ra, giọng nói khàn đặc: “Em muốn dằn vặt anh đến chết đấy à!”

Sau đó anh xông vào phòng tắm, dù thế nào đi nữa anh cũng nhất quyết không đi quá giới hạn với Giang Tiêu Tiêu trước khi kết hôn.

Giang Tiêu Tiêu nhìn theo bóng lưng anh, khóe mắt ngấn lệ.

Cô thích anh nhưng chỉ có thể âm thầm thích mà thôi…Vì mãi mãi bọn họ không thể đến được với nhau.

Tối hôm ấy, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo ngủ trong phòng, còn Cận Tri Thận vẫn ngủ ở số pha.

Giang Tiêu Tiêu trằn trọc cả đêm, cô nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo, biết bao cảm xúc đau lòng, không nỡ trào dâng trong lòng.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy và nhớ lại chuyện tối qua, Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Không phải nói là khoảng thời gian này giống như một giấc mơ, nhưng bây giờ cô đã tỉnh mộng. Đã đến lúc bọn họ phải kết thúc rồi.

Tiểu Bảo nằm cạnh cũng từ từ tỉnh ngủ, cậu nhóc lười biếng nằm trong lòng cô cười nũng nịu: “Chào buổi sáng cô Tiêu Tiêu.”

Lúc này bé đang cảm thấy rất hạnh phúc, nếu sau này ngày nào cũng được tỉnh dậy như thế này thì còn gì bằng! Nhất định phải bảo ba nhanh chóng cưới cô Tiêu Tiêu về nhà, vậy thì ngày nào mình cũng được ở cạnh cô rồi.

“Chào buổi sáng Tiểu Bảo.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười.

Sau đó cô bế Tiểu Bảo đi tắm, tắm xong hai cô cháu đi ra phòng khách thì thấy trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng phong phú rồi. Đó đều là đồ ăn mà Cận Tri Thận nhờ trợ lý mua.

Tiểu Bảo vừa ăn sáng vừa hỏi cô: “Cô Tiêu Tiêu ơi, hôm nay mình sẽ đi đâu chơi ạ? Hay là vẫn ở nhà ạ?”

Dù được ra ngoài chơi hay phải ở nhà, chỉ cần được ở bên cô Tiêu Tiêu thì Tiểu Bảo cũng thấy rất vui.

Giang Tiêu Tiêu thoáng khựng lại, bởi vì trán bị thương nên cô đã xin nghỉ hai ngày, nhưng bây giờ..

“Cô xin lỗi Tiểu Bảo, hôm nay cô có việc phải đến công ty, một lát nữa ba sẽ đưa con đến trường nhé!”

“Dạ? Vâng ạ!”

Tiểu Bảo hơi thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn chứ không khóc nháo.

Cận Tri Thận hơi nhíu mày, Tô San là người của mình, mà bây giờ Giang Tiêu Tiêu đang bị thương, đáng lẽ dù công ty có chuyện gì cô ấy cũng không thể làm phiền Giang Tiêu Tiêu mới đúng chứ, sao bây giờ Giang Tiêu Tiêu lại nói công ty có việc?

Cận Tri Thận bỗng thấy hơi kỳ lạ nhưng không nói ra mà chỉ hỏi han: “Vết thương còn đau không?”

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Đã ổn rồi.”

Cuối cùng Cận Tri Thận không ngăn cản Giang Tiêu Tiêu đến công ty. Sau khi ăn sáng xong, anh đưa Tiểu Bảo đến trường rồi cũng đưa Giang Tiêu Tiêu đi làm.

Khi đến cửa công ty anh nói: “Chiều về tôi đón em.”

“Không cần đâu, tối tôi còn có việc, anh đi làm đi!” Giang Tiêu Tiêu đáp, giọng nói không bộc lộ cảm xúc.

Cận Tri Thận quan sát Giang Tiêu Tiêu, cái cảm giác kì lạ đó lại trỗi dậy trong lòng nhưng anh không thể nói rõ được là có điều gì bất thường.

“Thôi được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé.”

“Ừm.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, đứng đó nhìn Cận Tri Thận lên xe rời đi xa dần. Cô thở dài, tâm trạng ngổn ngang.

“Hi, chị Tiêu Tiêu, người ta đã đi xa thế rồi chị còn nhìn gì vậy?”

Từ Na vỗ vai Giang Tiểu Tiêu làm cô giật thót, lúc này mới lấy lại tinh thần.

“Đấy là xe của sếp Cận đúng không? Hi hi, chị Tiêu Tiêu mau nói cho em biết là anh chị đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?”

Từ Na bắt đầu bật chế độ hóng chuyện. Giang Tiêu Tiêu liếc cô ấy nhưng không trả lời mà đi vào công ty luôn.

Thấy cô không muốn nói về chủ đề này, Từ Na chỉ đành nói lảng sang chuyện khác.

“Đúng rồi, Chị Tiêu Tiêu ơi, vết thương của chị đã đỡ chưa?”

“Cũng đỡ nhiều rồi.”

Từ Na khoác tay Giang Tiêu Tiêu nói tiếp: “À, em nói cho chị chuyện này, Hàn Tĩnh bị sa thải rồi, sau này chị không phải gặp kẻ đáng ghét đó ở công ty nữa đâu. Chị vui không?”

Nghe cô ấy nói xong, Giang Tiêu Tiêu ngớ người.

“Là do chị à?”

“Đúng vậy!” Từ Na gật đầu: “Dám động tay động chân với đồng nghiệp, đương nhiên là bị đuổi việc rồi.”

Giang Tiêu Tiêu giật mình, tuy cách làm của Hàn Tĩnh là sai nhưng dù sao cô ta cũng là nhân viên lâu năm của công ty, nếu như năn nỉ Tô San thì cũng làm gì tới mức bị đuổi việc?

Thấy Giang Tiêu Tiêu nghi hoặc, Từ Na giải thích: “Nghe nói sếp tổng cũng biết chuyện này, là anh ấy muốn đuổi việc Hàn Tĩnh. Nội quy của công ty Cẩm Sắt luôn rất nghiêm khắc, đương nhiên là Hàn Tĩnh bị đuổi việc rồi.”

Nghe xong Giang Tiêu Tiêu gật đầu nhưng không để ý tới chuyện này.

Vấn đề làm cô đau đầu bây giờ là quan hệ giữa cô và Cận Tri Thận…

Giang Tiêu Tiêu biết rõ nếu cô đòi cắt đứt quan hệ với Cận Tri Thận thì chắc chắn anh vẫn không đồng ý giống như lần trước thôi. Nhưng nếu như cứ dây dưa với anh thì sớm muộn gì Tô Uyển Ương cũng sẽ nói chuyện đó cho anh.

Cô không muốn để Cận Tri Thận biết chuyện cô đã từng sinh con, không muốn chút nào…

Cả ngày nay đầu óc Giang Tiêu Tiêu đều ngổn ngang trăm điều, mãi đến lúc tan làm cô mới quyết định sẽ đi xem mắt để nhanh chóng tìm cho mình một người bạn trai.

Chỉ cần có thể cắt đứt tình cảm của Cận Tri Thận, cắt đứt niềm nhớ thương của cô thì cho dù là bạn trai giả, cô cũng chấp nhận hết…

Nghĩ là làm, Giang Tiêu Tiêu lập tức lên trang web hẹn hò điền thông tin cá nhân của bản thân. Những trang web hẹn hò bây giờ đều dựa vào thông tin này để tìm ra đối tượng phù hợp với người dùng.

Đến chiều muộn, cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì nhận được hai cuộc điện thoại. Cả hai đều là người cùng thành phố, có thể hẹn gặp trực tiếp.

Giang Tiêu Tiêu đồng ý, hẹn lát nữa sẽ gặp mặt.

Thực ra cô khá sợ hãi, dù sao cũng là đi gặp người lạ, lỡ đi một mình không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cô không chỉ sợ hãi mà còn hối hận nữa, nhưng không thể bỏ cuộc được. Suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân, cô đành rủ Từ Na đi cùng.

Từ sáng đến giờ Từ Na vẫn đang say sưa ngưỡng mộ mối tình của Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận. Một người là ông chủ lớn quyền cao chức trọng, một người là …Tuy chị Tiêu Tiêu rất xuất sắc, nhưng cô ấy vẫn có cảm giác hai người họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Nhưng hai người họ đã ở bên nhau rồi!

Nói thế nào nhỉ? Từ Na cảm thấy chuyện tình yêu của họ giống như truyện cổ tích vậy.

Cô ấy ngưỡng mộ vô cùng nhưng bây giờ lại nghe thấy chị Tiêu Tiêu nói muốn đi xem mắt, tức thì cô ấy ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.

“Gì ạ? Chị ơi em không nghe nhầm chứ? Chị muốn đi xem mắt á?”

Thấy trong văn phòng vẫn còn vài đồng nghiệp, Giang Tiêu Tiêu vội vàng bịt miệng Từ Na rồi ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh lại.

“Ừ, em không nghe nhầm đâu, chị muốn đi xem mắt. Thế tóm lại em đi cùng chị được không?”

“Ơ, nhưng chẳng phải chị đang yêu Chủ tịch Cận sao? Thế mà bây giờ chị lại nói với em là chị muốn đi xem mắt.”

“Quan hệ giữa chị và Chủ tịch Cận không phải như em nghĩ đâu, trước giờ bọn chị không có quan hệ gì cả.” Giang Tiêu Tiêu giải thích.
Bình Luận (0)
Comment