Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 207

Tô Uyển Ương giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy mẹ mình liền nhào vào lòng mẹ khóc nức nở.

“Mę ơi…”

Đã bao giờ bà Tô thấy con gái mình ra nông nỗi này đâu! Bà ta vô cùng hoảng hốt, ngay cả ông Tô ở trên tầng cũng nghe thấy động tĩnh.

Sau khi khóc xong, Tô Uyển Ương kể lại đầu đuôi sự việc cho ba mẹ mình nghe.

“Ba mẹ… con thật sự không cố ý đâu.”

“Khóc thì có ích gì. Được rồi, mau đi chỉnh trang lại bản thân đi, sớm muộn gì con cũng phải đối mặt với chuyện này.” Ông Tô quát to.

Sau đó ông ta đứng dậy gọi điện cho ông bà Cận. Hiện giờ Cận Tri Thận đang thích Giang Tiêu Tiêu, nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện không may thì nói không chừng Cận Tri Thận sẽ truy cứu trách nhiệm của Tô Uyển Ương. Nhưng ông bà Cận thì khác, dù sao bọn họ cũng phải suy xét đến tình cảm giữa hai nhà mà khuyên nhủ Cận Tri Thận.

Người nhà họ Tô và người nhà họ Cận gặp nhau ở cổng bệnh viện. Bà Cận thấy sắc mặt Tô Uyển Ương tiều tụy lo âu thì vội vàng an ủi: “Uyển Ương đừng lo, bác vừa hỏi Tri Thận rồi, Giang Tiêu Tiêu không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da và chấn động não nhẹ thôi.”

Tô Uyển Ương nghe bà nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Bác gái, cháu xin lỗi, tại cháu uống say mà suýt gây ra chuyện lớn. Thật sự là hôm qua

Mẹ Tô khẽ nhíu mày rồi vội vàng an ủi: “Con đừng khóc, chắc là Giang Tiêu Tiêu không sao đâu! Hay chúng ta đến bệnh viện xem tình hình thế nào nhé!”

“Mẹ ơi, nhưng nếu như Giang Tiêu Tiêu có mệnh hệ gì thì phải làm sao đây? Liệu Tri Thận có…”

Liệu Cận Tri Thận có truy cứu trách nhiệm của mình không, liệu anh có tránh mặt mình cả đời không? Nghĩ đến đây, Tô Uyển Ương không kìm được mà bật khóc.

“Khóc thì có ích gì. Được rồi, mau đi chỉnh trang lại bản thân đi, sớm muộn gì con cũng phải đối mặt với chuyện này.” Ông Tô quát to. net

Sau đó ông ta đứng dậy gọi điện cho ông bà Cận. Hiện giờ Cận Tri Thận đang thích Giang Tiêu Tiêu, nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện không may thì nói không chừng Cận Tri Thận sẽ truy cứu trách nhiệm của Tô Uyển Ương. Nhưng ông bà Cận thì khác, dù sao bọn họ cũng phải suy xét đến tình cảm giữa hai nhà mà khuyên nhủ Cận Tri Thận.

Người nhà họ Tô và người nhà họ Cận gặp nhau ở cổng bệnh viện. Bà Cận thấy sắc mặt Tô Uyển Ương tiều tụy lo âu thì vội vàng an ủi: “Uyển Ương đừng lo, bác vừa hỏi Tri Thận rồi, Giang Tiêu Tiêu không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da và chấn động não nhẹ thôi.”

Tô Uyển Ương nghe bà nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Bác gái, cháu xin lỗi, tại cháu uống say mà suýt gây ra chuyện lớn. Thật sự là hôm qua cháu không cố ý đâu..”

“Được rồi được rồi, bác biết là cháu không cố ý.” Tần Mộ Lan vỗ nhẹ lên tay Tô Uyển Ương tỏ ý an ủi.

Mọi người đi vào bệnh viện hỏi y tá phòng bệnh của Giang Tiêu Tiêu. Cửa phòng không đóng, bởi vì tay Giang Tiêu Tiêu bị trầy da nhiều chỗ, không tiện cử động nên lúc này Cận Tri Thận đang đút bữa sáng cho cô. Tiểu Bảo ngồi bên cạnh vừa cười tủm tỉm vừa nói gì đó.

Ba người giống như một gia đình. Hình ảnh này khiến Tần Mộ Lan phải nhíu mày, Tô Uyển Ương thì siết chặt hai tay.

Cô ta ghen tị muốn phát điên, vào khoảnh khắc này cô ta chỉ ước gì hôm qua Giang Tiêu Tiêu bị xe đâm chết, như vậy thì đối phương sẽ không xuất hiện trong thế giới của Cận Tri Thận nữa.

Tần Mộ Lan gõ cửa rồi đi vào phòng bệnh, Giang Tiêu Tiêu và ba con Cận Tri Thận hơi biến sắc song không có phản ứng quá trớn.

Tô Uyển Ương bước lên trước, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi cô Giang, tối qua tôi không cố ý đâu, tại tôi say rượu lại kích động quá nên mới…”

Nói xong cô ta cúi gắm, nước mắt rưng rưng.

Mặc dù hiện tại Tô Uyển Ương cực kỳ ghét Giang Tiêu Tiêu song cô ta biết chuyện này là lỗi của mình, nếu không xin lỗi thì chỉ khiến Cận Tri Thận càng ghét mình hơn mà thôi.

Bà Tô cũng ra mặt nói đỡ cho con gái mình: “Xin lỗi cô Giang vì tối qua con gái tôi đã gây họa lớn. Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men, hoặc là nếu cô muốn gì chúng tôi cũng cố gắng bù đắp.”

“Không cần đâu, tôi không sao rồi, cô Tô không cần áy náy.”

Nghe Giang Tiêu Tiêu nói vậy, Tô Uyển Ương đang cúi gắm bất giác nhìn sang Cận Tri Thận.

Sắc mặt Cận Tri Thận cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn Tô Uyển Ương cũng rất lạnh lùng.

Viền mắt Tô Uyển Ương bỗng đỏ lên, khuôn mặt trông cực kỳ đáng thương. Tần Mộ Lan quở trách: “Con bày ra sắc mặt gì thế hả?”

Giang Tiêu Tiêu suýt mất mạng vì Tô Uyển Ương, sao Cận Tri Thận có thể hòa nhã với cô ta được.

Giang Tiêu Tiêu sợ mọi người cãi nhau, bèn kéo tay Cận Tri Thận tỏ ý mình không sao, Tô Uyển Ương cũng xin lỗi rồi, không cần phải truy cứu nữa.

Cuối cùng Cận Tri Thận lấy cớ Giang Tiêu Tiêu cần được nghỉ ngơi để đuổi mấy người kia đi.

Trước khi đi, Tô Uyển Ương cứ ngập ngừng mãi, lộ rõ vẻ mặt không cam lòng, thế nhưng lúc này cô ta không tiện nói gì thêm.

Về tới nhà, Tô Uyển Ương thở dài ngồi phịch xuống sô pha.

“Mẹ, phải làm sao đây? Hình như Tri Thận càng ngày càng ghét con…”

Trái lại, anh càng quan tâm Giang Tiêu Tiêu hơn, tình cảm giữa hai người họ ngày càng tốt.

Tô Uyển Ương thật sự sợ rồi. Trước đây cô ta cảm thấy mình là cô chủ nhà họ Tô, chắc chắn sẽ không thua một người phụ nữ như Giang Tiêu Tiêu, thế nhưng bây giờ…

“Chẳng phải con nắm được nhược điểm của cô ta sao? Uyển Ương à, đừng hoảng loạn, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng. Con phải biết là nhà họ Cận không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ đã từng sinh con.”

Nghe mẹ nói vậy Tô Uyển Ương mới bình bĩnh lại, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Nhưng nếu Tri Thận chấp nhận thì sao…”

Hiện giờ Cận Tri Thận yêu Giang Tiêu Tiêu say đắm, Tô Uyển Ương nghi là nếu như anh chấp nhận chuyện Giang Tiêu Tiêu từng sinh con thì dù nhà họ Cận không đồng ý cũng chẳng làm gì được, bọn họ có thể ngăn cản Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ở bên nhau ư? Không thể!

Tô Uyển Ương nhắm mắt lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo: cô ta phải trừ khử Giang Tiêu Tiêu, làm cho Giang Tiêu Tiêu biến mất khỏi thế gian này.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất. Không được! Nếu như Cận Tri Thận biết sẽ hận cô ta cả đời, cô ta không thể làm như vậy. Thế nhưng bây giờ cô ta phải làm gì đây…

Ở bệnh viện.

Sau khi người nhà họ Tô và người nhà họ Cận đi hết, Giang Tiêu Tiêu lại nằm xuống giường bệnh ngủ thiếp đi.

Cận Tri Thận bảo trợ lý mang giấy tờ của ngày hôm nay đến bệnh viện rồi làm việc tại bệnh viện luôn. Tiểu Bảo cũng xin nghỉ học để ở lại bệnh viện với Giang Tiêu Tiêu.

Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu tỉnh dậy vì khát.

Cận Tri Thận nhanh chóng đứng dậy rót nước cho cô, Tiểu Bảo ở bên cạnh hỏi han: “Cô Tiêu Tiêu ngủ có ngon không? Có khó chịu chỗ nào không? Nếu khó chịu thì cô nhất định phải nói ra nhé!”

Giang Tiêu Tiêu được hai ba con chăm sóc từng li từng tí, cô chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.

“Cô không sao thật mà, hai người không cần căng thẳng như vậy đâu.”

Suýt thì Giang Tiêu Tiêu mất mạng, làm sao Cận Tri Thận không căng thẳng cho được.

“À phải rồi, khi nào em có thể xuất viện?” Giang Tiêu Tiêu hỏi Cận Tri Thận.

Nằm viện khiến cô thấy khó chịu cả người.

“Lát nữa anh sẽ hỏi bác sĩ.”

“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.

Sau khi ăn tối xong, Cận Tri Thận hỏi chuyện bác sĩ. Giang Tiêu Tiêu bị thương ngoài da, chỉ cần quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Cận Tri Thận thấy đúng là cô không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa nên đồng ý với bác sĩ, hôm sau anh liền đón Giang Tiêu Tiêu nhà.

Ra viện rồi Giang Tiêu Tiêu thoải mái hơn nhiều, phải nói là gần đây cô xui quá chừng, ba ngày hai bữa vào viện.

Giang Tiêu Tiêu thở dài. Xe dừng lại. Cận Tri Thận bảo đón cô về nhà, trên đường cô cũng không để ý, nào ngờ họ lại đến biệt thự của Cận Tri Thận.

Giang Tiêu Tiêu chợt ngây người trong thoáng chốc.
Bình Luận (0)
Comment