Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 364

Vào khoảnh khắc này, Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên đến không thốt nên lời, cô giơ tay che miệng, im lặng nhìn chăm chăm vào Cận Tri Thận, đôi mắt rơm rơm nước mắt.

Cảm động, hạnh phúc, cùng với kích động hòa vào nhau, giờ phút này biến thành cảm xúc khó diễn tả bằng lời.

Pháo hoa vẫn nở rộ trên đỉnh đầu, mọi âm thanh ồn ã xung quanh dường như bị ngăn cách bên ngoài, bọn họ nhìn nhau.

Dường như, trong khoảnh khắc này, cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Thấy Giang Tiêu Tiêu không nói gì, Cận Tri Thận đành phải nói tiếp: “Có lẽ em cảm thấy lần cầu hôn này rất đột ngột, nhưng chuyện này anh đã suy nghĩ rất lâu, chẳng qua là trì hoãn đến bây giờ mới hoàn thành. Anh nghĩ mãi, cảm giác làm thế nào cũng quá qua loa, thế nhưng anh cũng biết, anh muốn kết hôn với em không phải chuyện ngày một ngày hai. Chọn ngày không bằng gặp ngày, thế nên anh chọn ngày hôm nay để ánh sao trời chứng minh cho tình cảm của đôi ta.”

Nói xong, anh kìm lòng không đặng nhìn bầu trời, tiếp tục nói: “Những vì sao trên bầu trời là hằng tinh ở các tinh hệ khác, trong mắt anh, sở dĩ gọi là hằng tinh bởi vì chúng là vĩnh hằng, và anh hy vọng chúng ta cũng có thể vĩnh hằng như vậy. Tiêu Tiêu, anh yêu em, anh muốn chăm sóc em cả đời, nếu có thể thì dù mấy đời mấy kiếp anh cũng muốn chăm sóc em, được không em?”

Cận Tri Thận trước nay không phải người hay nói nhiều, nhưng hôm nay, trong một ngày như thế này, lần đầu tiên anh nói một tràng dài, cũng không quan tâm Giang Tiêu Tiêu có đáp lại hay không mà cứ nói một cách tự nhiên.

Chiếc nhẫn kim cương lớn trong tay anh sáng lấp lánh dưới bầu trời rực rỡ làm nền, thật ra kim cương chẳng phải đã là tượng trưng cho sự vĩnh hằng rồi hay sao?

Sau khi nghe xong những lời này, Giang Tiêu Tiêu sớm đã cảm động vô cùng, dù là đứng trong rừng hoa nhìn bầu trời lấp lánh hay người đàn ông quỳ trước mặt đều là phong cảnh mà cô cho rằng là đẹp nhất.

Hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời đều gần ngay trước mắt, bảo cô làm sao không cảm động cho được?

Cận Tri Thận nuốt nước bọt, định nói gì đó, cùng lúc đó Giang Tiêu Tiêu bật thốt lên, nước mắt cũng theo đó tràn ra: “Em đồng ý.

Cận Tri Thận nhìn cô bật khóc không chớp mắt, nhất thời quên lấy nhẫn ra đeo cho cô.

Còn Giang Tiêu Tiêu như sợ anh không nghe thấy, ra sức gật đầu, nói liên tục: “Em đồng ý, Tri Thận, em cũng yêu anh."

Cảm xúc của cô lây sang Cận Tri Thận, anh đứng dậy đeo nhẫn lên ngón tay cô, sau đó dùng hết sức ôm ghì cô vào lòng, như thể muốn hòa làm một với đối phương.

Tiếng pháo hoa nổ vang vẫn quanh quẩn bên tai, giống như biến thành những lời chúc phúc dâng tặng đôi tình nhân trước mặt cuối cùng cũng thành người một nhà.

Ánh mắt Cận Tri Thận xoáy chặt vào cô, anh vén tóc mai cô rồi cúi đầu in một nụ hôn lên mỗi cô.

Nụ hôn này ngọt ngào mà đẳng đẳng, mọi hạnh phúc và khổ đau bọn họ trải qua bao lâu nay đều hòa tan trong nụ hôn này.

Không biết qua bao lâu, Cận Tri Thận mới buông Giang Tiêu Tiêu ra, thấp giọng nói: “Chúng ta về thôi, Tri Dực và Tiểu Bảo vẫn đang đợi.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nghĩ đến Tiểu Bảo vẫn còn ở chỗ Cận Tri Dực, cô cũng muốn trông thấy bé.

Không ngờ họ vừa dắt tay đi vài bước thì thấy một người đi ra, thân hình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đó là Cận Tri Dực.

Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra, hỏi: “Tri Dực, sao chủ cũng lại đây?”

Cận Tri Dực cười nửa miệng: “Không chỉ có em mà cả những người khác nữa, chắc hẳn cũng sắp đến rồi. Trước khi họ đến, trước em chúc anh chị bên nhau dài lâu, tâm đầu ý hợp.

Cận Tri Thận nghe thấy anh ta chúc phúc nghiêm túc như thế, không nhịn được trêu: “Sao mà đột nhiên chủ nghiêm túc thế?”

Cận Tri Dực không cảm thấy xấu hổ: “Rất bình thường thôi mà? Anh cảm thấy thế thì em đổi giọng chúc phúc lại lần nữa?” “Được rồi, được rồi, như vậy là được rồi.” Giang Tiêu Tiêu xấu hổ ngắt lời Cận Tri Dực, sợ anh ta chúc phúc lại. Vốn dĩ anh ta chúc phúc một cách nghiêm túc cũng đã làm cô ngượng ngùng lắm rồi, nếu lại thêm lần nữa thì cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Dáng vẻ này của cô quả thật làm người ta thích vô cùng, Cận Tri Thận nhìn cô với vẻ mặt cưng chiều.

Đúng lúc này, những người mà Cận Tri Dực nói cũng xuất hiện, bọn họ cười rạng rỡ chúc mừng hai người.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới chú ý tới những người này đều là khách khứa vừa tham gia bữa tiệc, chắc chắn bọn họ đều được Cận Tri Thận gọi đến góp vui.

Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến việc nhiều người chứng kiến hạnh phúc của mình, cô cảm giác dường như đến cả không khí cũng nhuộm đẫm hương vị ngọt ngào.

Lời chúc phúc của những người kia vẫn còn vang lên... “Chúc chủ tịch và cô nhà bạc đầu đến già, vĩnh viễn bên nhau.” “Chúc mừng chủ tịch cuối cùng cũng rước được người đẹp về dinh. “Đúng là người có tình cuối cùng cũng về bên nhau, chúc mừng, chúc mừng.”

Từng lời chúc phúc chui vào tai, Giang Tiêu Tiêu cảm giác hết thảy đều không chân thật, thậm chí cô ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Dường như Cận Tri Thận nhận ra sự khác thường của cô, anh nhẹ nhàng ôm eo cô, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Tiêu, em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới hoàn hồn, cô lắc đầu nói: “Em không sao, chỉ là em cảm giác giống như đang nằm mơ, mọi thứ không chân thật chút nào.”

Nghe vậy, Cận Tri Thận không dẫn được nụ cười, vợ yêu nhà mình đúng là đáng yêu, dù mới cầu hôn thôi đã cảm động đến mức này rồi, nếu thật sự kết hôn thì trong đám cưới cô sẽ làm thế nào đây.

Nghĩ đến hôn lễ, trong lòng Cận Tri Thận lại cảm thấy nhộn nhạo, bây giờ anh đã cầu hôn thành công, tổ chức đám cưới cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Anh vừa nghĩ đến người phụ nữ trong ngực sắp trở thành vợ chính thức của mình, trái tim anh giống như được ngâm trong mật ngọt.

Thật ra làm gì có nhiều người trời sinh lạnh lùng, chẳng qua toàn bộ sự dịu dàng của Cận Tri Thận chỉ dành cho một mình Giang Tiêu Tiêu mà thôi.

Hai người bọn họ trở lại bữa tiệc, nhưng bây giờ không còn hứng thú tham gia nữa, khách khứa cũng hiểu cho bọn họ, cho nên bữa tiệc lúc này tùy ý hơn, mọi người đều mang suy nghĩ chơi vui vẻ là được.

Thế là Giang Tiêu Tiêu thả lỏng hơn hẳn, làm như thế chỉ ít sự chú ý của mọi người không tập trung lên một mình cô.

Đến khi tan tiệc cũng đã là rạng sáng, Giang Tiêu Tiêu cảm giác hôm nay rất mệt, tuy dường như không hề làm gì nhưng dẫu sao cũng trải qua một sự kiện quan trọng trong đời, tâm trạng thay đổi lên xuống, bây giờ thả lỏng nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vừa vào trong phòng, cô lập tức ngả người xuống giường, nhìn trần nhà bằng gỗ, cô vẫn cảm thấy không quá chân thật.

Cận Tri Thận thấy cô như thế, trong lòng chợt xúc động, không kìm được đè lên người cô rồi nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn.

Trong lúc mơ màng, cô nghe rõ anh nói: “Từ nay em thuộc về anh.

Có lẽ cảm giác hết thảy mọi chuyện kết thúc, tóm lại tối hôm nay hai người bọn họ ngủ rất say.

Một đêm ngon giấc.
Bình Luận (0)
Comment