Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 391

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Bảo, cười xoa đầu bé, rồi ôm lấy bé: “Mẹ biết, Tiểu Bảo là một nam tử hán nhỏ, có thể bảo vệ mẹ rồi, vậy bây giờ chúng ta lên phòng đi ngủ được không nào?”

“Vâng ạ.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp.

Nhưng lúc ở trên tầng, mắt phải của Giang Tiêu Tiêu nháy liên tục, trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt, cảm giác này khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Lẽ nào Tri Thận xảy ra chuyện gì rồi?

Để tránh cho Tiểu Bảo nhìn ra được cái gì, cô vẫn giúp Tiểu Bảo rửa mặt như thường, trên mặt cũng không hiện lên cảm xúc mạnh nào.

Sau khi làm xong mọi việc, Giang Tiêu Tiêu cũng nằm xuống, vỗ lưng Tiểu Bảo dỗ bé ngủ.

Nhưng sau khi nằm xuống, cảm giác lo âu trở nên mãnh liệt hơn, Giang Tiêu Tiêu đành phải ngồi dậy, nhìn ánh trăng rọi xuống mặt đất, cô cảm thấy đêm này u tối đến đáng sợ.

“Mẹ ơi, con sợ..” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Ngay sau đó Tiểu Bảo cũng ngồi dậy, kéo tay Giang Tiêu Tiêu và giữ thật chặt.

Giang Tiêu Tiêu nhận thấy lòng bàn tay Tiểu Bảo ướt đẫm mồ hôi, vội vàng bể bé lên.

“Tiểu Bảo ngoan, mẹ ở đây rồi”

Tiểu Bảo nằm trong lòng cô rồi mới từ từ thiếp đi, nhưng cô vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi Tiểu Bảo ngủ say, Giang Tiêu Tiêu đi đến trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm.

Tri Thận, em rất lo cho anh... Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Cô lại liên tục gọi vài cú điện thoại nữa, nhưng đều không có người nghe máy.

Cô cũng thử gọi cho Cận Tri Dực và Tống Thanh Uyển, cũng chỉ có giọng nữ máy móc trả lời cô.

Đột nhiên, một suy nghĩ hiện ra trong đầu Giang Tiêu Tiêu: Lẽ nào Tống Thanh Uyển bị bắt cóc? Bọn họ đi cứu cô ấy?

Nhưng suy nghĩ ấy bị cô bác bỏ ngay lập tức, Tống Thanh Uyển chỉ là một cô y tá, sẽ không có ai ra tay với cô ấy làm gì.

Nhưng trái tim cô vẫn đập rất nhanh, xem ra tối nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.

một bên khác, Cận Tri Thận đã tỉnh lại, cảm giác sau gáy đau nhói. Cảnh sát xung quanh thấy anh tỉnh lại cũng tự giác cách xa anh ra.

Cận Tri Thận nhìn nhà máy đằng xa giờ đã bị thiêu rụi không còn lại gì, anh chẳng quan tâm gì nữa, lại đi vào trong đó, bước chân anh không vững, thoáng lảo đảo, nhưng vẫn đi về phía đó.

Mọi người nhìn vẻ bước đi loạng choạng của Cận Tri Thận, không ai dám ngăn cản.

Sau khi tiến vào đám cháy, Cận Tri Thận gọi tên Cận Tri Dực liên tục, thế nhưng chỉ có tiếng gỗ cháy đáp lại.

Khói mù hun nhèm hai mắt anh không mở ra được, nhưng anh chẳng hề chùn bước,

Lúc này, trong một tầng hầm u ám, Tống Thanh Uyên lay tỉnh Cận Tri Dực đã hôn mê và liên tục gọi tên anh.

Hóa ra trong khoảnh khắc phát sinh vụ nổ, mặt xuất bỗng sụp xuống, bởi vì nhà máy bỏ hoang này đã lâu không được tu sửa nên hoàn toàn không chống đỡ được sóng xung kích của vụ nổ.

be-cung-tinh-quai--mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh-391-0

Nhưng đáp lại Tống Thanh Uyển chỉ có tiếng nổ bên ngoài, hiện tại nhiệt độ cơ thể của Cận Tri Dực mỗi lúc một cao, cô ấy cố dằn lại nước mắt, bắt đầu sơ cứu cho Cận Trị Dực.

“Đau..” Cận Tri Dực nói mớ.

Tống Thanh Uyển thổi liên tục, hy vọng có thể làm dịu đau đớn trên thân thể anh ta.

Trước đây Tổng Thanh Uyển là người gặp phải chuyện gì cũng sợ hãi, nhưng hiện tại lại vô cùng bình tĩnh, trên mặt cô ấy dính máu và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, thậm chí cả bụi bặm. từ vụ nổ, tóm lại bây giờ trông cô ấy vô cùng nhếch nhác.

Tống Thanh Uyển bắt đầu tiến hành sơ cấp cứu cho Cận Tri Dực, cô ấy vừa cởi quần áo của anh ta ra những vết thương trên người anh ta vẫn chảy máu ròng ròng.

Xung quanh không có dụng cụ gì, thế nên Tống Thanh Uyển đành phải xé quần áo trên người mình để băng bó vết thương, hy vọng cách này có thể cầm máu.

May sao trời không phụ lòng người, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

Tống Thanh Uyển lau mồ hôi ứa ra đẫm trán, bắt đầu ép tim, thổi ngạt cho anh ta, giúp anh ta hít vào không khí mới mẻ, chỉ cần đẩy khói ra khỏi khoang ngực là anh ta có thể sống lại.

Thế nhưng cô ấy sơ cứu rất lâu mà Cận Tri Dực vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trái lại hô hấp càng lúc càng yếu hơn.

“Cận Tri Dực, anh không thể chết được, anh vẫn chưa trả tiền lương cho tôi mà, anh không thể quyt nợ”

“Cận Tri Dực, nếu anh tỉnh lại thì tôi sẽ đồng ý mọi yêu cầu của anh.”

“Cận Tri Dực, anh tỉnh lại đi!!!”

Hiện giờ cảm xúc của Tống Thanh Uyển bắt đầu sụp đổ, cô ấy liên tục đấm mặt đất rồi kêu gào, cô ấy hận bản thân quá vô dụng, làm hại Cận Tri Dực cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm này.

“Khụ, khụ, tôi vẫn chưa chết đâu..” Cận Tri Dực ho sù sụ rồi thều thào nói.

Tổng Thanh Uyển nghe được tiếng nói của anh ta mới dần bình tĩnh lại, rồi lại bật khóc.

“Cô... khóc... sớm quá, tôi vẫn... khỏe lắm” Nói xong Cận Tri Dực muốn lau nước mắt cho cô ấy, nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.

Tống Thanh Uyển nghe vậy, đập nhẹ lên vai anh ta một cái, hơi tức giận mà nói: “Lúc nào rồi mà anh còn đùa như thế, anh bị ngốc à? Đến cứu tôi làm gì, lại còn làm mình trở nên thảm hại như thế này nữa? Huống hồ nếu anh không đến, bọn họ cũng sẽ không làm gì tôi thật đâu, nói cho cùng chúng ta lại chẳng có quan hệ thân thiết gì cả.”

Giọng nói của Tống Thanh Uyển càng ngày càng nhỏ dần, trong lòng cô cũng mong mỏi, nhưng hơn cả là thất vọng mình và đối phương chẳng có quan hệ gì với nhau.

Cận Tri Dực ho vài tiếng, sau đó nói: “Cô đừng khờ thế chứ, nếu tôi không đến thì cô sẽ biến thành thi thể đấy... Cô nghĩ hai người kia là người tốt chắc? Bọn họ là sát thủ cấp thế giới đấy.”

“Khụ, khụ, anh đừng nói nữa, giữ sức đi, chúng ta không biết chỗ mình đang nấp là chỗ nào, hơn nữa chưa chắc mọi người có thể tìm được chúng ta.”

Đúng lúc này một làn khói đặc len vào, Tống Thanh Uyển ho sù sụp đỡ Cận Tri Dực dậy.

Cận Tri Dực vừa mới tỉnh lại mà bây giờ lại bắt đầu mơ màng muốn ngủ, Tống Thanh Uyển sợ lắm, vỗ mà anh ta liên tục.

Càng ngày càng có nhiều khói tràn vào hơn, Tổng Thanh Uyển cũng không nhịn được mà họ dữ dội.

Cận Tri Dực thấy thế, thều thào: “Đừng lãng phí sức lực nữa, cô che miệng mũi lại đi... ít nhất có thể giữ được tính mạng đến khi anh tôi đến cứu..”

Khói mù che phủ tầm mắt của Tổng Thanh Uyển, nhưng cô ấy vẫn giữ vững niềm tin rằng nhất định phải sống sót, phải mang Cận Tri Dực cùng đi ra khỏi đây.
Bình Luận (0)
Comment