Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 400

Giang Tiêu Tiêu thật sự không dám tin tin tức này, tức khắc đứng nghệt ra đó.

Nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, Cận Tri Thận không nhịn được mà bật cười, rồi anh hỏi bác sĩ: “Xin hỏi xác suất bệnh nhân tỉnh lại là bao nhiêu?”

Bác sĩ lật giở bệnh án của Phương Tuyết Mạn, nói: “Hiện nay, cục u trong não bệnh nhân đã nhỏ đi rất nhiều, xác suất tỉnh lại là hơn năm mươi phần trăm”

Giang Tiêu Tiêu nghe mà vừa mừng vừa sợ, đây đã là xác suất lớn rồi.

Vậy chứng tỏ mẹ cô thật sự có thể tỉnh lại một lần nữa, cô vội vàng hỏi: “Vậy tình hình của mẹ tôi bây giờ thế nào?”

Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, nói: “Thật ra lần này bệnh nhân có thể khôi phục nhanh như thể, ít nhiều cũng là nhờ Chủ tịch Cận.

Khoảng thời gian trước, Chủ tịch Cần phải người ra nước ngoài vận chuyển một loạt thiết bị chữa bệnh tân tiến về, có hiệu quả rất tốt cho việc chữa trị bộ phận thương tổn của bệnh nhân.

Hơn nữa chúng tôi có chuyên gia đến kiểm tra cho cô Phương, vì vậy tình hình của bệnh nhân vẫn luôn có chuyển biến tốt, chẳng qua là thông báo cho hai người muộn, dẫu sao chúng tôi cũng phải chắc chắn thành công trên năm mươi phần trăm mới dám nói cho hai người biết.”

Nghe bác sĩ nói xong, Giang Tiêu Tiêu vô cùng xúc động, không nghĩ tới Cận Tri Thận lại yên lặng giúp đỡ cô, bệnh của mẹ vẫn luôn là tâm bệnh của cô.

Nếu lần này mẹ cô có thể tỉnh lại thật thì quả thật là một chuyện hết sức đáng mừng với cô.

Cô không kìm được xúc động, chắc hẳn đời trước cô phải cứu vớt vũ trụ mới có thể gặp được một người đàn ông như Cận Tri Thận.

Nước mắt tràn ra khóe mi, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lau đi, khẽ nói: “Cảm ơn anh Tri Thận”

Cận Tri Thận thấy cô khóc, bèn trêu: “Em là vợ anh, nói cảm ơn gì chứ, mẹ của em chính là mẹ của anh. Mà anh vẫn không biết mẹ vợ tỉnh lại liệu có thích chàng rể này không đây”

Giang Tiêu Tiêu bị anh chọc cười, cô nắm chặt tay anh, nghiêm túc nói: Anh yên tâm, mẹ em nhất định sẽ thích em, nhất định.”

“Nếu hai người không có việc gì khác thì tôi đi làm việc trước, hai người có thể đi vào trò chuyện với bệnh nhân, chắc hẳn bây giờ cô ấy có ý thức rồi.”

Nói xong, bác sĩ rời đi.

Nhìn qua cửa phòng bệnh, Giang Tiêu Tiêu có thể thấy được y tá đang lau người cho mẹ, đợi y tá ra ngoài thì cô mới mang Cận Tri Thận vào.

Giang Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt của mẹ mình, trong lòng lại dâng lên nỗi xúc động. Hiện giờ trên mặt Phương Tuyết Mạn không còn vẻ tái nhợt bệnh trạng nữa, thay vào đó là nét hồng hào của người bình thường, giống như đang ngủ thôi vậy.

Cô ngồi trên giường bà, không kìm được mà nói: “Mẹ, mẹ biết không, bác sĩ nói mẹ có thể tỉnh lại rồi, mẹ ngủ lâu lắm rồi cũng nên tỉnh lại thôi, con nhớ mẹ lắm”

Trước mặt Phương Tuyết Mạn, Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn yếu ớt, không kiên cường chút nào.

Khi ấy, đối mặt với đám người xấu xa nhà họ Giang, cô không mảy may chùn bước. Thế nhưng bây giờ nhìn những thứ máy móc cắm trên người mẹ, cô rất sợ, cô hận sao người nằm đây lúc này không phải là mình, để cô có thể thay mẹ gánh chịu cơn đau khổ này.

“Tiêu Tiêu, em yên tâm, mẹ em nhất định sẽ tỉnh lại” Cận Tri Thận ôm chặt cô.

Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt, rồi cô kéo Cận Tri Thận lại và nói với Phương Tuyết Mạn: “Mẹ ơi, lúc trước mẹ vẫn luôn nghĩ sau này con sẽ tìm một người đàn ông như thế nào mà phải không?

Người đang đứng trước mặt mẹ bây giờ chính là người đáng để con gửi gắm cả đời, anh ấy biết toàn bộ về con, bao gồm cả quá khứ.

Vốn dĩ con cảm thấy mình không toàn vẹn, nhưng tình yêu của anh ấy làm con bùng lên hy vọng một lần nữa. Anh ấy rất tốt với con, khi nào mẹ tỉnh lại, mẹ cũng sẽ thích anh ấy.”

Nhắc đến quá khứ, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà cúi đầu. Thật ra đến bây giờ cô mới thoát ra từ bóng tối tự ti, may mà Cận Tri Thận vẫn luôn quan tâm cô từng li từng tí.

Nghe Giang Tiêu Tiêu nói, Cận Tri Thận hôn lên mặt cô một cái, cười nói: “Tiêu Tiêu, em không hề không toàn vẹn chút nào, trong lòng anh em là hoàn mỹ nhất”

Anh nói xong, nắm tay Phương Tuyết Mạn, rồi nói với giọng nghiêm túc: “Thưa cô, trước tiên cháu phải cảm ơn cô đã sinh ra Tiêu Tiêu, là em ấy khiến cháu cảm nhận được sắc màu giữa cuộc đời u ám.

Ban đầu cháu không có linh hồn, em ấy đã dạy cháu biết yêu là gì, nên yêu như thế nào. Đến khi cô tỉnh lại, cháu mong cô có thể làm chứng cho tình yêu của chúng cháu, nếu như một ngày nào đó cháu làm chuyện có lỗi với Tiêu Tiêu, thì cháu..”

Lời thề chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị một đôi tay mảnh dẻ ngăn lại.

Cận Tri Thận quay đầu sang thì thấy trên mặt Giang Tiêu Tiêu đẫm nước mắt, cô lắc đầu ý bảo anh đừng nói tiếp.

Hai người bọn họ nhìn nhau, mỉm cười, Cận Tri Thận lau nước mắt cho cô.

Lúc này khóe mắt của Phương Tuyết Mạn cũng có một giọt lệ chảy xuống, nhưng Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận không nhìn thấy.

Giang Tiêu Tiêu ở trong phòng bệnh lải nhải với Phương Tuyết Mạn một lúc rồi mới định đi Về.

Khi cô vừa mở cửa ra, thấy ngay một khuôn mặt đáng ghét.

Giang Chấn đứng ngoài cửa, nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ lúng túng.

“Ba nghe nói bệnh tình của mẹ con chuyển biến tốt nên định đến thăm” Giang Chẩn nói với giọng điệu áy náy.

Nhưng mà lý do này đến chính ông ta cũng không tin được chứ nói chi là Giang Tiêu Tiêu.

“Ha, ông bớt giả vờ đi, ông ngại mình hại mẹ tôi chưa đủ thảm à? Chỉ cần ông không đến chính là sự chúc mừng tốt nhất cho mẹ tôi rồi.

Mà bà vợ hiền Thẩm Thục Lan của ông có biết ông đến đây không? Tôi nói rồi, nơi này không hoan nghênh ông, nếu ông không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đuổi ông ra ngoài.”

Giang Chấn không nghĩ tới đã lâu không gặp mặt mà nỗi oán hận của Giang Tiêu Tiêu với ông ta chẳng hề giảm bớt, nhưng ông ta cũng biết mọi chuyện đều là do ông ta gieo gió gặt bão.

Ông ta thở dài, nói: “Tiêu Tiêu, dù gì con cũng là con gái của ba, chúng ta cứ tỏ ra thù địch như thế cũng không ổn lắm. Chỉ cần con muốn, nhà họ Giang sẵn sàng mở rộng cửa chào đón con bất cứ lúc nào.”

Giang Tiêu Tiêu nghe ông ta nói mà cứ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, cô nhìn Giang Chẩn, cười khẩy, lạnh giọng nói: “Ông chú này, phiền ông biết vị trí của mình, đừng nhận người thân bừa bãi như thế?
Bình Luận (0)
Comment