Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 438

Nếu buổi nhậm chức đã kết thúc, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty tiếp đó cũng bàn giao Xong, vậy thì Giang Tiêu Tiêu cũng không cần ở lại nữa, cô đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi.”

Nói xong, cô định ra khỏi chỗ ngồi.

“Khoan đã” Giang Chấn bỗng đứng dậy, ngón tay chỉ vào Giang Tiêu Tiêu ở ghế chủ tọa.

Thật ra, khi vừa vào cửa Giang Tiêu Tiêu cũng đã chú ý đến ông ta, nhưng bởi vì hôm nay

im hơi lặng tiếng nên cô cũng không nhìn nhiều, bây giờ ông ta đột nhiên đứng lên quả thật làm cô sửng sốt.

“Ông có chuyện gì không?” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông ta.

Giang Chẩn nổi giận đùng đùng sải bước tiến lên, đi đến trước mặt cô, mắng to: “Giang Tiêu Tiêu, cô có biết cô họ Giang, là con gái của nhà họ Giang này không?”

Giang Tiêu Tiêu không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông ta.

Thấy cô như thế, Giang Chấn cũng chỉ cho rằng cô ngầm thừa nhận, hơn nữa đuối lý nên không lên tiếng, thế là mắng tiếp: “Cô cũng biết Giang thị là tâm huyết nửa đời của ba cô, vậy sao cô không giao cho tôi chức vị này, trái lại đưa nó cho một người ngoài!”

Mọi người thấy Giang Chẩn đứng ra thì biết tình hình có biến, bây giờ ông ta trách mắng như thế lại càng khiến mọi người lo lắng thay Giang Tiêu Tiêu.

Không phải bọn họ sợ Giang Chẩn làm việc gì khác thường, dù sao Cận Tri Thận ở đây, mà họ sợ ông ta bắt cóc đạo đức làm Giang Tiếu Tiếu lâm vào thế bí, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy.

Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh nghe ông ta nói xong rồi mới cười khẽ, đáp lại: “Giao cho ai là quyền của tôi. Vả lại công ty rơi vào tình cảnh này đều do ba làm hại, tại sao tôi phải để công ty dẫm lên vết xe đổ chứ?”

Dứt lời, cô kéo tay Cận Tri Thận đi luôn.

Mọi người thầm khen một tiếng cho Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc cô nói thể cũng là cho mọi người biết, nếu Giang thị lại rơi vào tay Giang Chấn thì sẽ còn bị người khác cướp đi, đồng thời cũng khiến mọi người gạt phăng suy nghĩ ủng hộ ông ta.

Bởi vậy, hiện tại còn có vài người muốn ủng hộ Giang Chẩn nghe Giang Tiêu Tiêu nói xong đều ngậm miệng, không nói nữa.



Giang Chấn nhìn bóng lưng cô rời đi mà tức giận vô cùng, đến độ không nói nên lời.

Bấy giờ, những người muốn nhìn trò hề của Giang Chẩn đều tỏ rõ sự khinh thường.

Giang Chẩn nhìn bọn họ, hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi!”

Nào ngờ lại bị những người đó xem thường hơn, giống như đang nói: Ông không còn là chủ tịch, có tư cách gì mà lên mặt.

Giang Chẩn cũng biết nếu vẫn tiếp tục ở lại đây sẽ bị người ta khinh khỉnh, thể là dứt khoát về nhà.

Trên đường về, lòng Giang Chấn rối bời, ông ta cảm thấy cảnh dòng người đông nghịt ngoài

cửa xe như là một sự chế nhạo to lớn.

Tất cả mọi người đều có sự huy hoàng của bản thân, chỉ mình ông ta bủa vây trong hiu quạnh.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Thục Lan thấy ông ta trở lại, không kìm được mà thấp giọng hỏi: “Về rồi đấy à, nghe nói Lâm Nguyên bị kéo xuống chức rồi?”

“Ừ, Giang Tiêu Tiêu làm” Giọng Giang Chấn càng thấp hơn.

Thẩm Thục Lan nghe thế, bỗng lên tinh thần, vội hỏi: “Thế chẳng phải ông có thể yên lành ở lại Giang thì sao?”

Nghĩ lại tất cả những gì xảy ra trong mấy ngày qua, Giang Tình Tình rùng mình, cô ta lục lọi một lúc lâu, mò ra được nửa chiếc bánh mì ăn trộm được từ trong túi, từ từ gặm nhấm.

Trong mắt cô ta bỗng hiện lên nét độc ác, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Tiêu Tiêu, tạo nhất định phải tìm mày báo thù, băm vằm mày thành muôn mảnh!”

- -------------------
Bình Luận (0)
Comment