Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 55

Giang Tiêu Tiêu hơi chột dạ, không biết lúc nãy Cận Tri Thận ôm cô trước cửa có bị đồng nghiệp có nhìn thấy hay không.

Tô San gật đầu, nhưng vẫn thấy khó hiểu.

“Thôi được rồi, nếu cô thấy có chỗ nào khó chịu thì nhớ phải nói một tiếng nhé! Đừng làm việc trong lúc bị ốm!”

Dù sao đối phương cũng là người của sếp tổng, Tô San không thể không quan tâm một chút!

“Vâng, cảm ơn giám đốc Tô.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đáp lại.

Sau khi Tô San đi khỏi, Giang Tiêu Tiêu giở tài liệu bên cạnh, cố gắng ép bản thân bình tĩnh làm việc, không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.

Một ngày thấm thoát trôi qua, Giang Tiêu Tiêu tan làm về nhà, tiện đường mua thức ăn. Cô về nhà chưa được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên.

Dĩ nhiên người vừa tới chính là Tiểu Bảo đến ăn chực.

“Chào cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo đến rồi!”

“Mau vào đi!” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nhưng ngay sau đó cô bỗng khựng lại như nhớ ra điều gì, thế rồi cô lại hỏi: “Tiểu Bảo, ai đưa con đến đây vậy?”

Có phải lúc này Cận Tri Thận cũng đang chờ dưới nhà như hôm đó không?

Tiểu Bảo thoáng ngây ra rồi chớp mắt trả lời: “Chú tài xế ạ!”

Giang Tiêu Tiêu vừa nhìn là biết chắc cậu nhóc đang nói dối. Cô cười bất đắc dĩ, thật là bó tay với hai ba con nhà này.

“Sao thế ạ? Cô Tiêu Tiêu, cô hỏi chuyện này làm gì vậy ạ?”

Lẽ nào cô Tiêu Tiêu đã phát hiện ba đưa mình tới đây?

“Muộn thế này chắc chú tài xế vẫn chưa ăn cơm, hay là chúng ta gọi chú ấy lên đây nhé?”

“O?” Tiểu Bảo chớp mắt, dáng vẻ mờ mịt, bé bỗng rơi vào tình thế khó xử.

Phải làm sao đây?

Người dưới nhà không phải chú tài xế mà là ba bé!

Cô Tiêu Tiêu có cho ba ăn cơm không? Thôi thôi, dù có ra sao thì mình vẫn có cơm ăn là được.

Tiểu Bảo không còn cách nào khác đành phải nói: “Vâng ạ!”

Giang Tiêu Tiêu dắt bé đi xuống dưới nhà, gõ cửa xe Maybach.

Không mất bao lâu, Cận Tri Thận mở cửa xe, gương mặt điển trai rất bình tĩnh, không lúng túng chút nào.

“Ba ơi, cô Tiêu Tiêu bảo muốn mời chú tài xế lên nhà ăn cơm.”

Chuyện này không liên quan gì tới bé, bé không hề bán đứng ba mình.

Giang Tiêu Tiêu bật cười, quả nhiên không ngoài dự đoán, cô biết ngay là Cận Tri Thận đưa Tiểu Bảo đến mà.

“Đi thôi! Đừng đợi trong xe nữa!”

Khóe môi Cận Tri Thận khẽ cong lên, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi.

Ba người đi lên nhà, Giang Tiêu Tiêu bảo: “Bây giờ hai người đợi ở phòng khách nhé, tôi vào bếp nấu cơm.”

Cận Tri Thận mím môi nói: “Tôi giúp em.”

Tiểu Bảo cũng hùa theo: “Con cũng muốn giúp cô Tiêu Tiêu!” Giang Tiêu Tiêu không cản được, thế là ba người đi vào bếp.

Cận Tri Thận xắn tay áo, bắt đầu rửa rau.

Đây là lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy anh vào phòng bếp, cô không kìm lòng được mà quan sát người bên cạnh. Chậc chậc, sao người đàn ông này lại đẹp trai đến vậy nhỉ! Hình ảnh này đúng là cảnh đẹp ý vui mà.

Tiểu Bảo cũng đứng một bên giúp đỡ.

Nếu ông bà Cận hoặc Cận Tri Dực trông thấy cảnh này, nhất định bọn họ sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hai ba con nhà này đã vào bếp nấu cơm bao giờ đâu!

Ba người cùng bận bịu, chẳng mấy chốc đã nấu xong. Sau đó, cả ba ngồi quanh bàn cơm.

Trong phòng trọ chật hẹp, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Nhiều năm qua Giang Tiêu Tiêu đã quen sống một mình, lúc này không nhịn được mà dâng lên cảm giác khác thường trong lòng.

Không biết tại sao mấy chữ “gia đình ba người” lại nảy ra trong đầu cô.

Quan hệ giữa cô và Tiểu Bảo, Cận Tri Thận tựa như rất gần gũi nhưng cũng rất đỗi xa xôi..

Tiểu Bảo vừa ăn cơm vừa háo hức nói về hoạt động của nhà trường.

“Cô giáo nói rằng hôm ấy các bạn nhỏ phải cùng bố mẹ lên sân khấu biểu diễn một tiết mục, đến lúc đó còn phải hóa trang nữa ạ.”

Giang Tiêu Tiêu hỏi: “Biểu diễn tiết mục gì vậy con?”

“Tiểu Bảo rút thăm được chuyện cổ tích Cô bé quàng khăn đỏ ạ!”

Tiểu Bảo rất hài lòng với câu chuyện này.

Giang Tiêu Tiêu nghe xong không nhịn được cười.

Cô bé quàng khăn đỏ do Tiểu Bảo đóng vai.

Vậy chẳng phải là có một người phải đóng bà ngoại và một người đóng sói xám sao?

Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn Cận Tri Thận, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ anh hóa trang thành sói xám, cô càng buồn cười hơn.

Sói xám… Sắc mặt Cận Tri Thận lập tức tối sầm.

Tiểu Bảo không hiểu ra sao, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Không được ạ?”

Cô bé quàng khăn đỏ rất hay mà!

Giang Tiêu Tiêu nhịn cười, vội vàng lên tiếng: “Cô thì được thôi, nhưng không biết ba con…”

Hai người cùng ngước mắt nhìn Cận Tri Thận.

Khóe miệng Cận Tri Thận khẽ run lên, bất đắc dĩ trả lời: “Đương nhiên là được!”

Tiểu Bảo lập tức cười vui vẻ.

“Ba và cô Tiêu Tiêu tốt nhất!”

Sau khi ăn tối xong, ba người nói chuyện thêm một lát rồi hai ba con ra về.

Giang Tiêu Tiêu tiễn họ xuống dưới nhà, Tiểu Bảo nhìn cô đầy lưu luyến.

“Cô Tiêu Tiêu ngủ sớm nha, con và ba về đây!”

Haiz… Đến bao giờ bé mới có thể nhìn thấy cô Tiêu Tiêu trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy mỗi ngày đây nhỉ!

“Ừm.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu.

Cô bất giác nhìn sang Cận Tri Thận thì đối diện với ánh mắt của anh. Giọng nói cuốn hút của Cận Tri Thận vang lên: “Em về đi! Chúc ngủ ngon!”

“Chúc.. Chúc ngủ ngon, đi đường cẩn thận.”

Dưới ánh đèn soi rọi, gương mặt Cận Tri Thận vô cùng anh tuấn làm Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ ngắm nhìn. Mặt cô ửng hồng, cô kìm lòng không đậu lại nghĩ đến hình ảnh hồi sáng.

Giang Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, chột dạ nói: “Tôi đi trước đây, Tiểu Bảo về ngủ sớm nhé!”

“Vâng ạ, tạm biệt cô Tiêu Tiêu!”

“Tạm biệt!”

Giang Tiêu Tiêu về nhà, tắm rửa xong xuôi, sau đó lướt mạng trong trạng thái nhàm chán. Cô bất giác nhớ lại lời Tiểu Bảo vừa nói, nếu muốn biểu diễn tiết mục thì phải chuẩn bị đồ từ trước.

Nghĩ thế, Giang Tiêu Tiêu liền tìm kiếm trang phục biểu diễn vở kịch Cô bé quàng khăn đỏ.

Cô xem tới xem lui, đang định đặt hàng thì khựng lại, hình như mình không biết số đo của Cận Tri Thận là bao nhiêu?

Thế là cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Cận Tri Thận.

“Size của anh là bao nhiêu?”

Mà lúc này, trong nhà họ Cận, Cận Tri Thận đang thảo luận với Cận Tri Dực về chuyện trong công ty. Điện thoại trên bàn vang lên, Cận Tri Dực bên cạnh là người đầu tiên đọc được nội dung tin nhắn.

Anh ta lập tức giật mình kinh hãi, thốt lên đầy kích động: “Ôi đệch, anh ơi, anh và chị dâu tiến triển nhanh thế! Đã đến giai đoạn hỏi kích cỡ rồi cơ à!”

Đó đều là công lao tối qua của anh ta đấy! Hai người không chỉ làm lành mà còn tiến triển thần tốc, Cận Tri Thận không nén được tò mò rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nhìn anh mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Cận Tri Thận ôm nỗi nghi ngờ cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Sau đó anh cạn lời luôn, lườm Cận Tri Dực rồi lên tiếng: “Là số đo quần áo.”

Số đo quần áo!

Cận Tri Dực bỗng hơi lúng túng, bèn mỉm cười lên tiếng: “Đúng vậy, ý em là số đo quần áo. Anh thấy đó, mấy hôm trước chị dâu và anh vẫn còn chiến tranh lạnh, vậy mà bây giờ đã hỏi số đo quần áo của anh rồi. Anh à, hôm qua em bảo anh nán lại câu lạc bộ không sai chứ! Anh nên cảm ơn đứa em trai tốt thông minh lanh lợi này như thế nào đây?”

Có phải anh ta có thể nghỉ trước thời hạn rồi đúng không!
Bình Luận (0)
Comment