Editor: Thùy LinhSau khi tỉnh táo trở lại, Hàn Lệ bắt đầu hối hận.
Cậu cứ luôn đứng trên lập trường của bà nội mà không nghĩ là Vân Tri cũng là người bị hại.
Sau tất cả những việc đã trải qua, cô gái nhỏ nhìn như vui vẻ lại nhạy cảm, thậm chí lúc nhận đồ của ba mẹ cậu đều cảm thấy đó là một loại bố thí.
Lớn lên từ sự yêu thương của mọi người, cậu không có cách nào để hiểu được tâm cảnh của cô, chỉ biết cao thượng chỉ trích, làm lớp dũng cảm trong cô trở nên bất an khó chịu.
Hàn Lệ mạnh mẽ vò đầu, đóng cửa rời đi.
Lần này cậu qua bên phòng đối diện, mũi chân nhẹ nhàng đạp vào cửa chống trộm, sau đó lắc chân, chậm rãi chờ đợi.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra.
Thấy Hàn Lệ, ánh mắt Lộ Tinh Minh hơi lỏng, lập tức liền muốn khép cửa lại.
Hàn Lệ đưa chân dài vào chặn cửa phòng, không chút xấu hổ mà kêu: “Ông đây có chuyện tìm mày.”
“Cút, không rảnh.” Cánh tay Lộ Tinh Minh dùng sức, đem cửa đóng lại.
Chân của Hàn Lệ bị kẹp đến đau, dứt khoát chui vào.
Mắt Lộ Tinh Minh trầm xuống, đảo mắt nhìn một vòng xong cầm phi tiêu ở trên tường, lạnh giọng uy hiếp: “Mày không chịu tự đi ra ngoài thì chắc tao phải động tay động chân thôi.”
Hàn Lệ không sợ chết, khiêu khích: “Tới đi, có bản lĩnh thì giết chết bố mày đi!”
Chết tiệt.
Cái thằng này đúng là không có mặt mũi à?
Lộ Tinh Minh đem phi tiêu nhắm ngay mi tâm Hàn Lệ, trực tiếp phóng qua.
Phi tiêu màu đỏ xông tới trước mặt, Hàn Lệ sửng sốt sau đó mới cuống cuồng né tránh.
Xoẹt qua gò má, mang đến một hơi lạnh, chỉ nghe lạch cạch ba tiếng, phi tiêu trúng ngay tủ phía sau, lại rơi xuống đất.
Hàn Lệ thiếu chút nữa là qua đời, lòng bàn chân cậu lạnh toát, lòng vẫn còn sợ hãi, không kiềm được mà tức miệng mắng to, “Con mẹ mày Lộ Tinh Minh, mày thật muốn giết tao?”
Lộ Tinh Minh hừ lạnh, lại cầm một cái phi tiêu quơ quơ trên tay.
Đầu Hàn Lệ lã chã toát mồ hôi lạnh, không dám gây sự nữa vội vàng kêu ngừng: “Đừng đừng đừng, tao tìm mày thật là có chuyện.”
“Cái gì?” Lộ Tinh Minh siết chặt phi tiêu, đang muốn phóng ra thì nghe cậu nói:
“Mày có thể tăng lương cho Hàn Vân Tri không? Tiền tao trả.”
Ngón tay Lộ Tinh Minh dừng lại, ánh mắt âm trầm.
Bởi vì khó chịu nên lỗ tai Hàn Lệ cũng nóng lên.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm đối thủ để hỗ trợ, nhưng trừ Lộ Tinh Minh thì Hàn Lệ không tìm được cách nào khác để cậu giúp cô nhỏ ngốc nghếch của cậu, dù sao cô cũng không chịu nhận đồ của cậu.
Hàn Lệ khẽ cắn răng.
Suy nghĩ một chút sẽ thấy buồn cười, buồn cười sẽ bị chế giễu nhưng không có bị Lộ Tinh Minh châm chọc.
Tự mình trấn an xong, Hàn Lệ cưỡng ép thư thái, nhắm mắt nói: “Không phải Vân Tri ở đây làm việc cho mày sao, mày hỗ trợ chút, cho cô ấy thêm tiền, kiếm thêm việc cho cô ấy làm cũng được.”
Lộ Tinh Minh ngẩng mắt: “Dựa vào cái gì?”
“Bà nội tao không thích vì cô ấy mới từ núi xuống. Bây giờ mày cũng thấy đó, cô ấy muốn tự mình độc lập, nhưng thân là con gái, một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm. Nhưng mà hình như cô ấy rất tin tưởng vào mày, luôn nói mày là người tốt…”
Hàn Lệ khó tránh nỗi u oán.
Thành thật mà nói thì cậu cũng đâu có đối xử tệ với Vân Tri, từ lúc cô vào thành phố đến bây giờ cậu dạy cho cô rất nhiều nhưng chưa bao giờ được khen là người tốt.
Trong tâm Hàn Lệ coi thường sự đối xử bất công này, “Sau này tiền trực tiếp chuyển cho mày, chúng ta tạm thời đình chiến, nếu có vấn đề gì thì làm phiền mày nói với tao một tiếng.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Lệ nói làm phiền với Lộ Tinh Minh.
Phi tiêu trên tay Lộ Tinh Minh lạnh như băng, thu mắt trầm mặc.
Sự yên lặng làm Hàn Lệ khó chịu, càng cảm thấy xấu hổ, thẹn quá thành giận: “Mẹ nó, ông đây đã tới cầu mày như vậy rồi! Mày có thể đáp một tiếng hay không? Đồng ý hay không thì nói đi!”
Lộ Tinh Minh đột nhiên hỏi, “Sao Vân Tri lại ở nhà mày?”
Hàn Lệ khẽ run, suy nghĩ một chút vẫn là nói: “Cô ấy… Ba mẹ qua đời rồi, từ nhỏ lớn lên ở chùa, sư phụ nuôi dưỡng cũng già rồi, vì vậy nhờ nhà tao đón về.”
Nói xong, lông mày nhăn lại, “Sao lại nói cái này với mày nhỉ, nếu mày không đồng ý…”
“Đồng ý.” Lộ Tinh Minh khẽ hất cằm, vẻ mặt kiêu căng nhưng trong con người lóe lên nghiền ngẫm, “Để mày nợ tao một món nợ ân tình, dĩ nhiên là tao đồng ý.”
“… Chết tiệt.”
Lộ Tinh Minh xoay người ném phi tiêu thẳng vào tâm bia, lại ngồi xuống sa lon, “Tiền thì cho cũng được, nhưng cho quá nhiều sẽ dọa cô ấy. Đợi đến mấy ngày lễ tao mới thưởng tiền.”
Lộ Tinh Minh dứt khoát đồng ý làm Hàn Lệ không quen.
Cuối cùng cậu khó khăn nói, “Vậy… Vậy trước tiên cứ như vậy đi, chuyện của hai chúng ta mày đừng dùng việc công để báo thù riêng, lấy cơ hội bắt nạt Vân Tri.”
Hàn Vân Tri tính tình đơn giản thuần phát, dễ bắt nạt.
Nhớ cô gái nhỏ hồi mới tới, Hàn Lệ không nhịn được mà bắt nạt cô, sau đó bị ba mẹ mắng.
Hàn Lệ lại hối hận sao lần trước lại nhét cô qua khu Tây, trước đây cậu có tìm hiệu trưởng, thương lượng để đổi lại nhưng kết quả lại bị hiệu trưởng từ chối.
Lộ Tinh Minh cười một tiếng, ý nghĩa thâm sâu: “Lệ ca yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Điều cần nói cũng nói hết, Hàn Lệ cũng không muốn ở lại ổ địch.
Chờ sau khi rời đi cậu mới ra một vấn đề.
Thằng chó Lộ Tinh Minh sao lại gọi cậu là Lệ ca?
Dựa theo tính cách của nó thì không phải sẽ bắt cậu kêu một trăm tiếng ba sao?
Gặp quỷ thiệt là.
Hàn Lệ ngây ngốc sờ đầu, nghĩ không ra.
Nhưng mà cái này cũng không quan trọng.
Lộ Tinh Minh đã đồng ý thì nhất định sẽ tuân thủ, cậu còn được kêu một tiếng Lệ ca, tuy không phải thật nhưng cũng không thua thiệt.
Suy nghĩ, Hàn Lệ vừa đi vừa hát ra khỏi ký túc xá.
Lộ Tinh Minh lười biếng dựa vào gối. Nhờ Vân Tri đấm bóp mà vai của anh đã thấy thoải mái, toàn thân ung dung.
[ Ba mẹ qua đời rồi, từ nhỏ sống lên ở chùa. ]
Nghĩ đến lời của Hàn lệ, Lộ Tinh Minh suy nghĩ, không khỏi nghiêng đầu nhìn về bùa hộ mệnh treo ở cặp sách.
Bùa hộ mệnh nho nhỏ treo ở phía dưới, phát sáng dưới ánh mặt trời.
Anh tiến lên sờ nó, cuối cùng cẩn thận cất đi mới xoay người đi làm những chuyện khác.
*
Vân Tri đi trông chó đến 10 giờ đêm mới về nhà.
Bài tập cũng đã làm xong trên lớp, cô đi tắm sau đó mệt mỏi chui vào chăn nệm mềm mại.
Cô ngủ không được, nằm trong chăn lật xem album.
Mười tấm ảnh mới nhất đều là Tắc Ông và Thất Mã, hai con chó đáng yêu, không hề sợ camera mà lè lưỡi ra vẻ đáng yêu.
Vân Tri càng xem càng thấy thích, về thế click mở vòng bạn bè, tìm được hai tấm đẹp nhất đăng lên.
[ Hàn Vân Tri: Tắc Ông Thất Mã, yên tri phi phúc. ]
Hình minh họa.
Cái này làm các bạn học chưa ngủ cũng vào khen.
[ Võ Hiểu Tùng: Em gái ơi, ký túc xá không thể nuôi chó đâu! ]
[ Lưu Bưu Hổ: Lớn lên lại thành người ấy mà. ]
[ Võ Hiểu Tùng: @Lưu Bưu Hổ:??? ]
[ Lộ thí chủ đã thích hình ảnh của bạn. ]
Vân Tri nháy mắt hoài nghi.
Lộ thí chủ chưa ngủ nữa sao.
Suy nghĩ một chút, cô vào tin nhắn riêng.
[ Hàn vân Tri: Thí chủ ~ ]
Dấu ngã nho nhỏ ở phía sau cũng đáng yêu như giọng cô lúc nói chuyện.
[ Lộ thí chủ: Ở đây ~ ]
Lộ Tinh Minh cũng bắt chước theo.
Vân Tri cầm điện thoại che mặt, lặng lẽ cười một cái mới chậm rãi đánh chữ: [ Tắc Ông Thất Mã đáng yêu lắm, nếu không phải là quá muộn thì mình cũng không muốn về ký túc xá. ]
[ Lộ thí chủ: Cũng đúng. ]
[ Hàn Vân Tri: Sau này khi mình sống độc lập rồi nhất định phải nuôi chó, cả mèo con nữa. ]
Vân Tri thích mấy động vật nhỏ.
Trong chùa có mấy con chó, con mèo đi lạc đều được sư phụ đem về nuôi tốt, ngay cả lông cũng bóng loáng, lúc cô đi vào thành phố tụi nó cũng đuổi theo.
Nghĩ đến con chó vàng kia Vân Tri không khỏi nhớ nhung.
Lúc này, Lộ Tinh Minh nhắn lại, chỉ có hai chữ: [ Đồng ý. ]
???
Vân Tri gãi đầu, nói: [ Thí chủ cũng thích động vật nhỏ sao? ]
Vừa nói xong đột nhiên Lộ Tinh Minh gọi video tới.
Vân Tri hoảng hốt tới mức run tay.
Cô nhìn bên trái lại nhìn bên phải, lăn lộn từ giường nhảy lên, nhanh chóng lục cái gương nhỏ trên bàn cùng với cái lược, tỉ mỉ chải đầu lúc này mới khẩn trương nhấn nghe.
Đinh.
Gương mặt Lộ Tinh Minh xuất hiện trên màn hình.
Vân Tri thấy anh nằm trên giường, mắt lười biếng, nhìn thẳng vào cô.
Anh quá anh tuấn, cho dù ngay cả góc chết cũng vô cùng đẹp đẽ.
Khoảng cách đối mặt gần như vậy làm tim người ta rối loạn không thôi, Vân Tri cầm chặt điện thoại, nửa ngày không dám lên tiếng.
“Cậu không nằm xuống sao?” Lộ Tinh Minh gối đầu lên tay, nửa khép mắt nói.
Vân Tri lắc đầu.
Cô không dám vừa nằm vừa gọi video như anh.
Gương mặt cô tròn trịa, nếu nằm như vậy chắc chắn sẽ phình to ra, vậy thì xấu xí, hơn nữa, tóc cũng sẽ loạn.
Suy nghĩ, Vân Tri vỗ đầu tóc ngắn của mình.
Lộ Tinh Minh chú ý, khẽ mở mắt to, “Tóc dài rồi đấy.”
Nhưng đối với mấy cô gái tóc dài thướt tha khác thì tóc của cô chỉ ngắn ngủn một đoạn.
Chỉ có một tầng ngắn, ngoan thuận mềm mại dán vào đỉnh đầu cô, càng hiện ngũ quan tinh xảo, ánh mắt mượt mà.
Dễ thương là dễ thương, nhưng lại không được sờ.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh tiếc nuối.
“Tóc mình chậm dài lắm. Mình nghĩ là chỉ tới đây thôi, không dài được nữa.”
Vân Tri nghiêm túc nói, một chút cũng không giống như là đùa giỡn.
Lộ Tinh Minh không trêu cô, phối hợp nói, “Vậy cậu dỗ ngọt nó đi, nó lớn nhanh liền.”
Vân Tri không ngờ Lộ Tinh Minh lại nói như vậy, nhất thời hoảng thần. Sau đó nho nhỏ ừ một tiếng, ngượng ngùng xoa tai.
Hơi lạnh chân.
Cô sợ quấy rầy Lộ Tinh Minh nên động tác nhẹ nhàng rúc vào chăn, từ từ tuột nằm trên gối, thấy Lộ Tinh Minh còn đang nhìn, cảm giác có lỗi.
“Thí chủ, cậu còn chưa ngủ sao?”
“Mất ngủ.”
Vân Tri cũng đã từng mất ngủ, không dễ chịu chút nào
Nhìn dưới mắt anh bị thâm, Vân Tri cố nén đau lòng, nói: “Vậy, vậy mình ru cậu ngủ nhé.”
“Ru tôi?” Chân mày Lộ Tinh Minh khẽ nhếch, vẻ mặt buồn cười.
Vân Tri đỏ mặt, vội vàng nói: “Mình niệm kinh cho thí chủ nghe, niệm kinh rất dễ buồn ngủ.”
“…”
Lộ Tinh Minh trầm ngâm một lúc, nói: “… Tôi cứ tưởng là cậu sẽ hát.”
Vân Tri đổi lời: “Vậy mình hát cho cậu.. Hát [ Đại Bi Chú ].”
Đại Bi Chú
Người Lộ Tinh Minh run lên, nhớ lần Đại Bi Chú kia đến sợ hãi.
“Hay là [ Tâm kinh ] đi.”
“Vậy mình bắt đầu nhé.”
“Ừ.”
Lộ Tinh Minh nhắm mắt.
Vân Tri hắng giọng, chậm rãi tụng kinh: “Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm..”
Cô bắt đầu thấy mệt, giọng nói nhỏ dần rồi từ từ biến mất.
Trong tay Vân Tri còn cầm điện thoại nhưng hai mắt đã nhắm lại, hô hấp đều đặn.
Lộ Tinh Minh thi mở to mắt, bỗng nhiên thấy rõ ràng.
Trong màn hình là gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tri gần trong gang tấc, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng lông mi của cô.
Cô an tĩnh ngủ, tiếng hít thở phát ra, tự dưng làm anh an tâm.
Nhìn cánh môi đầy đặn, Lộ Tinh Minh không tự chủ được mà đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng qua một cái.
Chạm vào màn hình lạnh như băng, nhưng cũng đủ để tim anh đập loạn xạ.
Anh thu tay về, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn.
Vân Tri ngủ ngoan lại đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ ngủ say trong bức tranh, vô hại lại điềm tĩnh.
Anh không khống chế được mà suy nghĩ nhiều, hai mắt nhìn, đột nhiên nổi lên tâm tư, len lén chụp lại rồi dùng làm ảnh cố định ở album.
“Ngủ ngon, Vân Tri.”
Giọng thiếu niên tựa như nỉ non, Vân Tri trở người, điện thoại rơi ở bên cạnh, để lại cho Lộ Tinh Minh một cảnh đen nhánh.
Anh tắt video, lại xuất thần nhìn tấm ảnh lúc nãy, cuối cùng trực tiếp đặt làm màn hình điện thoại. Nhìn gương mặt nhỏ bé của Vân Tri làm anh rung động, Lộ Tinh Minh hài lòng bỏ điện thoại xuống, đưa tay tắt đèn.
Căn phòng tối đen.