Giản Tiếu Tiếu sau lần điều trị khỏi bệnh lần này, lập tức gia nhập công ty do Giản Trình cùng hai công ty khác lập ra dành riêng cho nhóm của bọn họ, bắt đầu các bước chuẩn bị debut.
Nàng ngoài miệng thì nói là vì công việc nên phải dọn vào ký túc xá công ty sắp xếp, nhưng thật ra chỉ là không muốn về nhà đối mặt với bố mẹ mình.
Vì thế, hiện tại Giản Tiếu Tiếu sống một mình trong khu biệt thự gần công ty mà công ty sắp xếp cho nàng, thực ra cũng chính là bất động sản tư nhân của anh trai.
Phòng ở được trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản, tông màu chủ đạo là đen trắng xám, mang đậm cá tính của Giản Trình.
Biệt thự gồm cả tầng hầm có tổng cộng 4 tầng, Giản Tiếu Tiếu ở phòng ngủ chính trên tầng 3.
Tủ quần áo trong phòng ngủ chính đã chuyển hết quần áo từ nhà nàng đến, cả những bộ đồ mới mà anh trai nàng chuẩn bị cũng được mang vào. Đồ dùng trong phòng tắm cũng được mua lại y hệt như ở nhà nàng, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Giản Tiếu Tiếu thấy phong cách trang trí như vậy cũng rất đẹp, nhất là khi chỉ có một mình nàng ở đây, càng cảm thấy tự do và vui vẻ hơn.
Tắm xong, Giản Tiếu Tiếu liền nằm sấp trên giường chờ Bạch Mạn.
Chờ mãi nàng có hơi chán, đột nhiên đổi hướng suy nghĩ, nhớ đến cái biểu cảm mà Bạch Mạn gửi cho nàng, lập tức kéo lại đoạn chat để lưu biểu cảm đó vào điện thoại mình, sau đó gửi một tin nhắn:
【Chị ơi chị ơi!】
Quả nhiên mới trôi qua 10 giây, Bạch Mạn vẫn chưa trả lời nàng, thế là nàng liền gửi luôn biểu cảm chữ: "Sao không rep ngay? Đang l*m t*nh à?"
Nhìn thấy biểu cảm mình vừa gửi đi, Giản Tiếu Tiếu lập tức cảm thấy hình tượng bản thân bỗng trở nên cao lớn hơn hẳn, dù đang nằm trên giường nhưng lưng như cũng thẳng lên được vài phần!
Huống hồ nàng mới 18 tuổi, vẫn đang trong độ tuổi phát triển, biết đâu vì cảm giác cao lớn đó vừa rồi mà chiều cao cũng tăng thêm được vài phân thì sao!
Lần sau sẽ là mình nhìn xuống chị ấy!
Trong lòng Giản Tiếu Tiếu hiện lên hình ảnh một tiểu nhân đang chống nạnh suy nghĩ như vậy.
Có lúc trí tưởng tượng của con gái chính là lớn như thế đấy, ví dụ như Giản Tiếu Tiếu vừa nãy còn đang nghĩ đến chuyện cao lên nhìn xuống, giờ đã tự tưởng tượng ra cảnh chị ấy yếu ớt mềm mại dựa vào lòng mình, ánh mắt ngưỡng mộ dịu dàng mà nói: "Tiếu Tiếu, em bá đạo quá đi! Chị không trả lời ngay chính là muốn chờ em gửi biểu cảm này, để nói với em rằng, chị muốn l*m t*nh với em, chắc chắn em ở trên giường sẽ siêu mạnh mẽ!"
Trong đầu nàng, hình tượng của Bạch Mạn đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng nàng lại vui không chịu nổi, thậm chí còn lăn hai vòng trên giường, chân đạp lên không trung, cả người kích động đến mức hét lên!
Đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng gọi video WeChat, Giản Tiếu Tiếu đang đắm chìm trong tưởng tượng phần hai lập tức giật bắn cả mình.
Nàng vội vàng ngồi dậy, cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy là cuộc gọi thoại video từ Bạch Mạn, mặc dù đã từng gặp mặt, thậm chí còn có những nụ hôn thân mật dây dưa, nhưng Giản Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy vô cùng hồi hộp, hít sâu mấy lần mới dám giơ tay nhấn nút nghe máy.
Sau đó hình ảnh của Bạch Mạn liền xuất hiện trên màn hình.
Bạch Mạn hình như cũng vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt lòa xòa xõa sau lưng, cả người trông lười biếng lại gợi cảm. Giữa lông mày cô mang theo ý cười sâu xa, đôi môi đỏ nhạt khẽ cong lên, chỉ liếc một cái thôi cũng khiến tim Giản Tiếu Tiếu như bị sét đánh, đập loạn không ngừng.
Lúc này cô mặc một chiếc áo choàng lụa đen in hoa, cổ dài nghiêng nghiêng để lộ xương quai xanh thẳng tắp gợi cảm, bên trong là nội y ren đen mờ ảo thấp thoáng, phần bóng tối nơi ngực càng khiến Giản Tiếu Tiếu không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Chị... chị ơi." Giờ phút này Giản Tiếu Tiếu nào còn khí thế mạnh mẽ như lúc tưởng tượng, đã mềm nhũn thành một vũng nước xuân, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào hơn hẳn.
Bạch Mạn nghiêng đầu cười khẽ, ý cười càng đậm, "Sao vậy? Khi nãy khí thế gửi biểu cảm đâu rồi?"
Giản Tiếu Tiếu không dám nhìn thẳng vào màn hình, dùng ánh mắt nhát gan nói ra lời khiêu khích: "Tại... tại sao chị có thể gửi biểu cảm đó, mà em lại không được!"
Bạch Mạn lúc này thật sự hận không thể lập tức đến bên nàng, ôm nàng vào lòng vò cho một trận, nhưng vẫn khẽ ho một tiếng, thu lại vẻ sói trong giọng nói, "Ừm, chị không nên như thế, chỉ cho quan trên đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn, chị cũng thành thật khai báo luôn, lúc nãy không trả lời em ngay, đúng là đang l*m t*nh!"
Giản Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Bạch Mạn gợi cảm trên màn hình, "Là... là ai?! Chị đang gạt em đúng không?!"
Bạch Mạn thật sự nhịn không nổi, khẽ cúi đầu bật cười hai tiếng, rồi giơ bàn tay phải trắng trẻo thon dài lên trước ống kính, ngón tay động đậy một chút, giọng mang theo vài phần dụ dỗ, "Không có ai cả, chỉ là chơi đùa với tay của chị thôi, em hiểu ý chị mà đúng không? Trước đây khi chị gọi thoại với em, chẳng phải cũng từng làm vậy rồi à?"
Ký ức xấu hổ đến tột cùng mà Giản Tiếu Tiếu giấu ở tận sâu trong trí nhớ, bỗng dưng như sóng lớn ập đến, khiến nàng không kịp phản ứng, suýt nữa thì chết ngay tại trận!
Cảm giác xấu hổ đột ngột và dữ dội này khiến Giản Tiếu Tiếu trong chớp mắt liền quăng điện thoại đi cái "bốp"!
Bạch Mạn bên này cũng bị dọa cho sững người, sau đó liền thấy màn hình trước mặt mình tối đen, chắc là camera bị úp xuống đất, may mà cuộc gọi vẫn chưa ngắt, thế là cô vừa dở khóc dở cười vừa nói với Giản Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu mau nhặt chị lên đi, em sắp ném chết chị rồi đấy."
Giản Tiếu Tiếu cũng bị chính mình dọa sợ, vội vàng leo xuống giường, giẫm lên sàn đi đến chỗ điện thoại, may mà chất lượng điện thoại không có vấn đề gì, rơi mạnh như vậy mà lại không hề hấn gì.
Giản Tiếu Tiếu ngồi xổm bên cạnh điện thoại, mặt đỏ bừng, hai tay che má nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy chị không được nói mấy lời như vậy nữa đâu đấy!"
Bạch Mạn nhìn màn hình đen sì, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Giản Tiếu Tiếu lúc này, trong lòng càng ngứa ngáy không chịu nổi, "Em phải nhặt chị lên trước đã."
Cô tuyệt đối không thể đồng ý sẽ không nói những lời như vậy nữa, nếu không thì chẳng phải sau này sẽ không còn được nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tiếu Tiếu nữa sao?
Vậy cuộc đời này còn mất đi bao nhiêu niềm vui cơ chứ?
Giản Tiếu Tiếu tuy cứ ậm ừ mãi, nhưng cuối cùng vẫn nhặt điện thoại lên lật lại, rồi quay về giường, ngồi trên giường nhìn vào màn hình, nơi ấy là Bạch Mạn với ánh mắt đầy ý cười.
Giản Tiếu Tiếu vừa xấu hổ vừa tức giận, nhăn đôi mày nhỏ giọng trách móc: "Chị còn cười nữa! Lần trước cũng là lỗi của chị! Em còn nhỏ mà, sao chị có thể làm vậy với em được!"
"Em đã 18 tuổi rồi đấy, bé cưng của chị." Giọng nói Bạch Mạn vốn có chút lạnh nhạt, lúc này lại ngập tràn dịu dàng và cưng chiều, truyền qua sóng tín hiệu đến tai Giản Tiếu Tiếu, làm rung động từng nhịp trong lòng nàng.
Giản Tiếu Tiếu nghe xong, lập tức nắm được điểm yếu, "Chị nhìn đi, chị còn gọi em là bé cưng nữa, vậy sao chị có thể nói mấy lời như vậy, làm mấy chuyện đó với bé cưng được chứ!"
Bạch Mạn hơi cong đuôi lông mày, ánh mắt cũng cười thành hình trăng khuyết, "Bởi vì chị yêu em mà, bé cưng."
Giản Tiếu Tiếu lập tức đỏ mặt đến tận mang tai.
Bạch Mạn khẽ ho một tiếng, thu lại ý cười trên mặt, trông có vẻ nghiêm túc và đứng đắn hơn nhiều, "Tiếu Tiếu, khi người ta thích một người, đương nhiên sẽ muốn có những chuyện thân mật hơn với đối phương. Nhất là khi yêu càng sâu đậm, thì khao khát trong lòng sẽ càng mãnh liệt. Vậy nên em nên thấy may mắn là bây giờ chị không ở bên em, nếu không thì chị sẽ không chỉ dừng lại ở nói suông đâu."
Giản Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy từng câu từng chữ mà Bạch Mạn nói đều như nện thẳng vào tim nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.
Mà lúc này, Giản Tiếu Tiếu bỗng nhớ đến người yêu cũ của mình là Văn Ngọc, Văn Ngọc chưa từng thể hiện rõ ràng như vậy về những suy nghĩ của cô ấy với nàng, mặc dù nàng chưa từng gọi Văn Ngọc là chị, nhưng Văn Ngọc lại giống như một người chị gái hơn, lúc hai người còn đang trong thời kỳ mặn nồng, luôn quan tâm đến nàng, trò chuyện cùng nàng về những chuyện thú vị xung quanh, về các tin hot trên Weibo mỗi ngày, về các buổi ra mắt sản phẩm mới của những thương hiệu lớn, cô ấy dường như chưa bao giờ vượt ranh giới.
Bạch Mạn dĩ nhiên cũng nói chuyện phiếm những điều thú vị hằng ngày, nhưng cô lại có vẻ rất thích trêu ghẹo nàng, trước đây khi còn trong game đã hay dùng lời nói chiếm tiện nghi của nàng, lần gặp mặt gần nhất lại càng thể hiện rõ, trực tiếp chiếm trọn thân thể nàng!
Cô hoàn toàn không giống Văn Ngọc chút nào.
"Em đang nghĩ gì thế?" Giọng Bạch Mạn lại vang lên, theo sau đó là một tiếng búng tay.
Lúc này, Bạch Mạn trong màn hình hướng về phía camera búng một cái "tách" nhẹ, bật cười nói: "Em đang suy nghĩ vấn đề triết lý nhân sinh gì à? Cái mày nhỏ nhăn đến mức kia rồi kìa."
Giản Tiếu Tiếu đỏ bừng mặt, lập tức vứt hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra ngoài, "Không có, không có gì hết! Em không nghĩ gì cả!"
Sau đó Giản Tiếu Tiếu cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Mạn trong màn hình, có chút mê mẩn.
Nàng phát hiện Bạch Mạn nói đúng, tối nay dám nhìn thẳng vào màn hình như vậy thật sự không nhiều, bởi vì nàng luôn thấy xấu hổ, thậm chí không dám nhìn người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp như Bạch Mạn.
Nhưng khi nàng lấy hết can đảm để dồn ánh mắt vào người Bạch Mạn, thì dù chỉ là qua màn hình, cũng không thể ngăn cản cơn xao động trong lòng, nàng thật sự rất muốn ôm chị, hôn chị, thậm chí muốn xé toạc chiếc áo choàng tắm kia của chị ra để xem bên trong rốt cuộc quyến rũ đến mức nào!
"Nhóc con, con chó sói nhỏ trong mắt em sắp nhảy ra ngoài rồi đấy!" Bạch Mạn nhìn thấy Giản Tiếu Tiếu thèm nhỏ dãi, trong lòng đắc ý không thôi, nghĩ thầm không uổng công mình đã soi gương chỉnh sửa 10 phút liền, cứ tưởng không đủ dụ được nhóc con này, ai ngờ hóa ra là trước đó nhóc không dám nhìn mà thôi, giờ nhìn rồi thì quả nhiên là thèm khát hiện rõ trên mặt.
Giản Tiếu Tiếu hoảng hốt quay mặt sang chỗ khác, "Chị mới là nhóc con! Mắt chị mới có chó sói nhỏ! Không đúng, mắt chị là chó sói lớn, chị là sói thật luôn!"
Bạch Mạn chẳng hề sợ bị nói như vậy, gật đầu thừa nhận: "Đúng rồi, trong mắt trong lòng chị đều có sói."
Giản Tiếu Tiếu bực tức lẩm bẩm, "Da mặt chị dày quá đi mất, em chịu không nổi nữa đâu!"
Giản Tiếu Tiếu cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện kiểu này với Bạch Mạn thì tối nay chắc chắn sẽ chết vì tim đập quá nhanh mất, nên nhanh chóng chuyển đề tài, "Chị ơi, quản lý nói tụi em sẽ ra mắt tại sự kiện 618."
Nàng kể chuyện công ty phát lì xì cho Bạch Mạn nghe, "Nói là 1 triệu người chia nhau 1 tỷ, tụi em 5 người mỗi người rút 20 vạn người, cao nhất là được 9999 tệ đó! Hồng bao toàn năng không giới hạn điều kiện luôn nha! Chị có muốn được suất ưu tiên không? Em có thể sắp xếp cho chị!"
Bạch Mạn thật sự không ngờ tên tư bản như Giản Trình lại chơi trò này, tiện tay thoát khỏi giao diện video để mở app TM, quả nhiên quảng cáo mở app đã đổi thành: "1 triệu người chia nhau 1 tỷ, newbron tặng bạn 9999."
"Chị ơi chị ơi, chị có muốn 'suất ưu tiên' không? Em có thể đi tìm anh em ngay bây giờ để sắp xếp cho chị luôn đó! Em chắc chắn có thể giúp chị trúng giải!" Giản Tiếu Tiếu càng nói càng thấy có thể thực hiện được.
Bạch Mạn quay lại giao diện video giữa hai người, đưa tay búng nhẹ lên màn hình, "Đồ tinh ranh! Anh em suốt ngày vì chuyện em ra mắt mà lo lắng, em thì lại tính suất ưu tiên cho bạn gái mình, em có tin là bây giờ nói cái này với anh em, ảnh sẽ lập tức đi tìm dây thừng tự tử không? Không ai đối xử với anh mình kiểu vậy đâu."
Bạch Mạn tuy trước nay không có ấn tượng đặc biệt tốt với Giản Trình, nhưng lúc này cũng thấy anh ta thật đáng thương, bé cưng của cô sao lại có lúc ngốc nghếch đến thế chứ? Mặc dù đúng là rất đáng yêu.
Giản Tiếu Tiếu lập tức nhớ đến mấy lần trong game bị Bạch Mạn gõ đầu, rụt cổ lại, ấm ức nói:
"Nước béo không chảy ruộng ngoài mà, Thịnh Diễm còn muốn cầm điện thoại lên sân khấu để tham gia rút thưởng kìa, biết đâu chị ấy giờ cũng đang nghĩ cách làm sao để được suất ưu tiên đấy! Em còn chưa nghĩ cho mình, em còn kiềm chế hơn chị ấy nhiều!"
Bạch Mạn chỉ muốn nhào vào ôm chặt bảo bối nhỏ này vào lòng, thật sự đáng yêu đến mức muốn nuốt vào bụng.
Hai người bọn họ sao lại phải yêu xa chứ? Đợi đến ngày nào bắt được người thật rồi, nhất định phải ôm cô nhóc này thật kỹ, vò thật kỹ.
Bạch Mạn nghĩ ngợi một lúc, bỗng dưng cảm thấy hình như mình cũng có thể tranh thủ tham gia đêm hội 618 lần này?
Hình như trước đây đúng là có nhận được lời mời, nhưng vì phải quay phim nên cô đã từ chối mất rồi.