Tạ Từ Tuyết ánh mắt sáng rực lên, phát ra một tia sáng khiến người rung động. Chỉ cần nghe cũng hiểu được ý tứ trong câu nói kia, anh vốn thông minh, tự nhiên thấu hiểu rõ ràng. Nhưng sự vui mừng đến quá đỗi bất ngờ khiến anh như không dám tin, ngẩn người mấy giây mới nhẹ giọng hỏi:
"Ý em là... đồng ý ở bên anh, đúng không?"
Câu hỏi được nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng như thể sợ chính mình nói quá nhanh sẽ khiến người đối diện không nghe thấy.
Lục Minh Thu mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Đúng vậy, chính là ý mà anh đang nghĩ tới đó."
Cậu nói cứ như ban cho một ân huệ, làm Tạ Từ Tuyết vừa vui mừng vừa kinh ngạc, mãi không thể hoàn hồn. Lục Minh Thu nhìn người đàn ông đang ngẩn ra trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy như không thể tin được... Cậu lại thật sự chấp nhận tình cảm của Tạ Từ Tuyết. Xem ra, chữ "duyên" thật đúng là điều chẳng thể nói rõ được.
Cả hai mỗi người ôm một tâm tư, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Trong phút chốc, gian bếp trở nên tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng mưa nhỏ từng giọt ngoài hiên. Cảm xúc vi diệu cứ thế lên men trong không khí, giống như một quả thanh quýt chưa chín hẳn - chua, có chút đắng, nhưng trong cái đắng lại mang theo vị ngọt khác lạ. Cảm xúc ấy kéo giãn thời gian, khiến một giây thành một khắc, một khắc như kéo dài đến vĩnh hằng.
Cuối cùng, Lục Minh Thu không chịu nổi nữa, cậu là người đầu tiên rời mắt đi. Cậu chăm chú nhìn cánh cửa gian bếp, ngắm lớp hoa văn bạc mờ còn sót lại từ năm ngoái. Nhìn lâu rồi, những vết tích lộn xộn ấy cũng như mang theo quy luật, rơi vào mắt, lại hóa thành hình thù đan xen như thân cây - giống như một gốc hoàng dương chưa từng bị đốn hạ.
Trong khi cậu nhìn cánh cửa, Tạ Từ Tuyết vẫn lặng lẽ dõi theo cậu. Ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua cả thời gian và không gian, nhẹ nhàng xoa dịu hết thảy nhớ nhung khổ sở từng có trong quá khứ.
Anh nghĩ, mình rốt cuộc cũng đã viên mãn.
Hai người cứ thế im lặng rất lâu, mãi đến khi một tiếng "bùm" vang lên từ trong nồi mới phá vỡ khoảng tĩnh mịch. Tiếng lách tách ấy làm Tạ Từ Tuyết giật mình quay đầu lại, lúc này anh mới sực nhớ ra mình đang nấu ăn. Nhưng giờ có quay lại cũng không kịp nữa, mùi cháy khét của dầu lan ra theo gió, nhanh chóng bao trùm cả gian bếp.
Món ăn kia, hiển nhiên là cháy mất rồi.
Lúc ăn cơm, trên bàn có bốn món, trong đó món xào cháy khét đã không còn. Nhưng Lục Minh Thu lại cố ý nói cậu muốn ăn liên bạch. Tạ Từ Tuyết đang gắp đồ ăn thì khựng tay, cảm thấy bạn trai mới của mình chắc đang cố ý trêu chọc. Nhưng nghĩ lại, con tiên hạc này có chút ngốc nghếch, có khi là thật lòng muốn ăn món đó.
Tạ Từ Tuyết dịu dàng nói:
"Tối nay anh xào lại cho em."
"Không muốn ăn xào. Muốn ăn kiểu đường dấm cơ."
Lục Minh Thu nêu yêu cầu rất tự nhiên. Bởi vì cậu cảm thấy, nếu đã là người yêu rồi thì không cần quá khách sáo. Cậu muốn thử mở lòng, đem phiên bản chân thật nhất của bản thân ra đối diện với Tạ Từ Tuyết.
"Được."
Tạ Từ Tuyết hơi hé môi, khẽ gật đầu đồng ý với yêu cầu của đối phương. Vài giây sau, anh như sực nhớ ra chuyện khác:
"Lúc sáng sớm nay... hình như em vẽ chân dung cho Lạp Tắc?"
Thực ra suốt quá trình vẽ tranh, anh đều tận mắt chứng kiến từ trong phòng. Chỉ là có một số việc, không tiện nói thẳng, vòng vo hỏi một chút cũng dễ tạo không gian hơn. Thành ra, anh theo bản năng gợi ra câu hỏi kia.
Lục Minh Thu tỏ vẻ khó hiểu:
"Ừ, đúng là vẽ chân dung cho cô ấy, thì sao?"
Tạ Từ Tuyết ngước mắt nhìn người trước mặt. Dưới ánh nắng trưa rực rỡ, hàng mi dày rợp bóng của Lục Minh Thu như nhuộm lên ánh sáng, nhẹ nhàng hắt xuống, giống đôi cánh bướm trắng phất phơ giữa ngày hè.
Anh khẽ nói:
"Không có gì... chỉ là có hơi ghen tị."
Ghen tị vì điều gì, tất nhiên không cần nói ra.
Lục Minh Thu bật cười:
"Tạ tiên sinh, nếu anh muốn, em cũng có thể vẽ cho anh một bức chân dung."
Tạ Từ Tuyết hơi nhướng mày:
"Em còn gọi anh là Tạ tiên sinh?"
Lời nói nhẹ như gió thoảng, phối với giọng trầm thấp điềm tĩnh của anh, vô tình lại mang theo vài phần ý tứ trêu ghẹo - như thể cố tình đùa giỡn, lại chẳng rõ là vô tâm hay hữu ý.
Lục Minh Thu chớp chớp mắt, đôi mi khẽ động như cánh bướm rung rinh trong gió, bất chợt xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, cả cổ cũng ửng hồng. Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu:
"Nếu không gọi là tiên sinh... thì gọi anh là gì mới được?"
Tạ Từ Tuyết đáp bằng một câu hỏi:
"Em thấy gọi gì thì hợp?"
Anh không trả lời thẳng, chỉ nhẹ nhàng đem quyền quyết định xưng hô giao lại vào tay Lục Minh Thu. Nói rồi, trong lòng lại khẽ nghĩ, da mặt Lục Minh Thu mỏng đến vậy, chỉ nói một câu thôi mà đã đỏ mặt - nếu như sau này...
Nghĩ đến đây, Tạ Từ Tuyết lập tức ngăn lại suy nghĩ của mình, bởi nếu nghĩ thêm nữa... thì sẽ có phần quá mức phong lưu rồi.
Lục Minh Thu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng giọng vẫn còn chút do dự:
"...Từ Tuyết?"
Hai từ đơn giản, qua chất giọng trong trẻo của cậu thốt ra, lập tức trở nên vừa mềm mại, vừa tình tứ.
Điềm đạm như thơ, thanh lãnh như tuyết.
Tất cả đều ẩn chứa những dư vị dài lâu khó nói thành lời.
Khóe môi Tạ Từ Tuyết cong lên, ý cười lan nhẹ:
"Về sau cứ gọi như vậy."
Rồi anh hơi dừng lại một chút, như thể đang đợi điều gì, sau mới chậm rãi hỏi tiếp:
"Còn anh... có thể gọi em là Thu Thu không?"
Rõ ràng là cái tên thân mật mà người nhà và bạn bè vẫn thường gọi, nhưng khi từ miệng Tạ Từ Tuyết thình lình vang lên, lại khiến Lục Minh Thu có chút ngượng ngùng.
Cách xưng hô ấy mềm mại quá, nghe dính dính, kéo dài từng tiếng, không hề dứt khoát hay gọn gàng - mà là mang theo sự dịu dàng khó nói thành lời.
Cậu không lên tiếng ngay. Tạ Từ Tuyết lại tưởng cậu đã ngầm đồng ý, bèn gọi thêm một lần:
"Thu Thu?"
Lần này, Lục Minh Thu nghe ra trong giọng anh có chút dịu dàng, có cả một ít ngọt ngào khó giấu. Cậu nghĩ, dù sao cũng là đang yêu nhau, như vậy gọi... thật ra cũng không tệ.
Thế là cậu khẽ gật đầu, xem như đồng ý với cách gọi ấy.
Tâm tình Tạ Từ Tuyết nhờ vậy mà trở nên rất tốt. Thật ra từ lâu anh đã muốn gọi Lục Minh Thu bằng nhũ danh này. Cái tên gọi lặp vừa đáng yêu, vừa gần gũi, mà còn mang theo cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Lần đầu tiên Dương Kiểu gọi "Thu Thu", anh đã lập tức nhớ tới hình ảnh kia.
Phượng hoàng Thu Thu.
Cánh chim rực rỡ, giọng hót tựa tiếng tiêu,
Mềm mại mà thanh cao.
Tựa như cậu vậy.
...
Cơm nước xong, hai người bắt đầu thu dọn hành lý để chuẩn bị trở về. Ngoài mấy món đồ lặt vặt, thứ cần cẩn thận nhất vẫn là tranh sơn dầu của Lục Minh Thu. Cậu cẩn thận quét mặt sau tranh hai lớp sáp ong tự nhiên - khí hậu Ba Thục ẩm thấp, cần phải phòng mốc, lại còn phải tránh va chạm hoặc dính bẩn làm hư hại.
Vì đồ đạc mang theo cũng không ít, lại thêm cậu làm gì cũng chậm rãi, thu dọn hành lý kéo dài suốt hơn nửa buổi chiều. Đến khoảng bốn giờ mới tạm xong, nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì trời đã ngả hoàng hôn, lại tới giờ ăn tối.
Tạ Từ Tuyết giữ lời hứa ban trưa, xuống bếp làm món liên bạch xào dấm đường. Món này tuy đơn giản mà lại rất kén tay, hỏa hầu không chuẩn thì dễ bị mềm nhũn hoặc quá lửa. Dù Tạ Từ Tuyết có khéo tay đến mấy thì cũng thiếu kinh nghiệm thực tế, nên món ăn lần này kém đi vài phần giòn ngon.
Lục Minh Thu miệng khó chiều, ăn một miếng là phát hiện ngay. Nhưng cậu không nói gì cả.
Tạ Từ Tuyết gắp món khác sang bát cậu, rồi hỏi cậu có muốn xem phim tối nay không. Lục Minh Thu nghĩ ngợi một lát, thấy buổi tối cũng không có việc gì, mà vào phòng chiếu phim xem điện ảnh cũng là một cách dễ chịu để giết thời gian.
Tám giờ, hai người lên tầng ba.
Tối nay chiếu một bộ phim tình cảm nghệ thuật, không khí trầm lắng, tình tiết gần với giai đoạn bọn họ đang trải qua. Hai người ngồi hai bên sô pha, cách nhau nửa cánh tay, khoảng cách không xa không gần - giống như bạn bè thân thiết, chưa hẳn là người yêu, cũng không còn là người dưng.
Tạ Từ Tuyết đứng dậy rót nước, lúc quay lại liền khẽ nghiêng người sát gần cậu, trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Lục Minh Thu vốn đang nhìn màn hình, nhưng lúc này lại cảm thấy rõ rệt hơi ấm từ phía bên truyền đến - tựa như đôi cánh dài vô hình khẽ chạm vào tâm can, khiến lòng cậu bất chợt chao đảo.
"Em xem phim này bao giờ chưa?" - Tạ Từ Tuyết hỏi khẽ, tay chống lên tựa lưng ghế phía sau, tư thế như vòng lấy cậu vào một không gian riêng.
"Kiểu Kiểu từng đề cử mấy lần, nhưng em vẫn chưa xem."
Lục Minh Thu chăm chú nhìn màn hình, nhưng ánh mắt vẫn lén liếc sang người bên cạnh, dư quang lúc có lúc không, không chú ý kỹ sẽ không phát hiện - nhưng nếu để ý, thì từng ánh mắt đều chứa chan cảm xúc.
"Hôm nay coi như vì cô Dương mà xem thử một lần." - Tạ Từ Tuyết đáp nhẹ, mắt cũng không rời khỏi Lục Minh Thu. Ánh nhìn ấy rất đỗi rõ ràng, không giấu giếm, khiến Lục Minh Thu vội vã thu lại ánh mắt mình, giả bộ như đang tập trung xem phim.
Cậu trừng lớn mắt, ánh sáng từ màn ảnh phản chiếu lên tròng mắt như viên pha lê, lấp lánh như ánh sao.
Vừa khéo lúc ấy, phim diễn tới cảnh nam nữ chính tái ngộ. Nữ chính mặc lễ phục lộng lẫy, nháy mắt hỏi nam chính:
"Tôi có đẹp không?"
Tạ Từ Tuyết buột miệng đáp:
"Đẹp."
Giọng anh trùng với lời thoại trong phim, nghe không rõ là thật hay giả, càng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Lục Minh Thu mặt lập tức đỏ ửng. Cậu biết rõ Tạ Từ Tuyết từ nãy giờ có xem phim đâu - câu "đẹp" đó nói cho ai, cậu làm sao không biết.
Cậu vội cầm ly nước lên, uống một ngụm che giấu thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên Lục Minh Thu chính thức yêu đương, nghiêm túc mà nói, Tạ Từ Tuyết là mối tình đầu của cậu. Từng phản ứng nhỏ cũng đều giống như thiếu niên chưa trải sự đời - vụng về, bối rối mà chân thật.
Uống xong, cậu giả vờ hỏi:
"Ngươi là đang khen nữ chính trong phim sao? Em cũng thấy cô ấy xinh."
Tạ Từ Tuyết bật cười:
"Không, anh nói... đôi mắt của em đẹp."
"......"
Lục Minh Thu siết chặt ly nước, không dám quay đầu nhìn anh, như đang trách người này không chịu theo đúng kịch bản, để cậu chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Tạ Từ Tuyết nghiêng người, ghé sát bên tai cậu, hạ giọng nói:
"Thu Thu, chẳng lẽ em hy vọng anh sẽ đi khen người khác đẹp ngay trước mặt em sao?"
"Em không thèm để ý mấy chuyện đó." - Lục Minh Thu cất lời, giọng có chút buồn bã. Cậu không giận, chỉ là trong lòng có cảm giác rất khó diễn tả - giống như một con cá nhỏ bị đặt trong rổ, bị ánh mắt người khác nhẹ nhàng nhấc lên, không còn nơi nào để trốn.
"Nhưng anh thì để ý." - Tạ Từ Tuyết đáp lại, ánh mắt bình thản mà nghiêm túc. "Đừng vì ta khen mà thấy thẹn, em xứng đáng."
Anh từ lâu đã nhìn ra, Lục Minh Thu thật ra rất tự ti. Cậu không thấy mình có điều gì đáng giá, trong lòng lại sinh ra nhiều cảm xúc tự ghét, luôn nghĩ những lời khen là do phép lịch sự hoặc thương hại, chứ không dành cho cậu thật lòng.
Tạ Từ Tuyết không muốn như vậy. Anh muốn cậu hiểu rằng, lời khen - nếu đến từ người quan tâm - thì cũng giống như một lớp gấm đẹp được dệt thêm hoa, không phải thứ cần phải dè chừng hay lùi bước.
Lục Minh Thu không nói gì thêm.
Âm nhạc nền trong phim bắt đầu vang lên, bầu không khí trở nên mơ hồ như một giấc mộng - là cảnh ly biệt giữa nam nữ chính. Ngôi làng yên ả, ánh trăng dịu dàng, làn gió khuya thổi tung tà váy mỏng của nữ chính... tất cả đều đẹp đến mức khiến cả nỗi buồn chia tay cũng trở nên dịu dàng, tĩnh lặng.
Nam chính vẫy tay, nói lời tạm biệt: "Lòng anh, vẫn sẽ mãi mãi yêu em."
Lục Minh Thu vô thức quay đầu nhìn sang. Cậu thấy đôi mắt sâu thẳm, cũng thấy trong đáy mắt kia phản chiếu bóng hình của chính mình.
Chỉ có anh - Tạ Từ Tuyết.
Ánh nhìn ấy chuyên chú đến mức như ẩn chứa cả biển trời sóng vỗ, chỉ cần một giây đối diện, Lục Minh Thu liền có cảm giác bản thân suýt nữa bị nhấn chìm.
Khoảng thời gian mấy chục phút sau đó, cậu không dám quay đầu lại. Cậu ngồi thẳng, mắt nhìn về phía màn hình, trông như đang chăm chú xem phim, thực chất chẳng còn nhớ nổi nội dung là gì.
Đến khi nhạc kết phim vang lên, ánh sáng trong phòng nhạt dần, Tạ Từ Tuyết mới nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Em thấy phim hay không?"
Cậu không thể trả lời - không phải vì không muốn, mà vì không biết nên dùng lý do gì.
Tạ Từ Tuyết khẽ cười, giọng nói dịu như gió xuân:
"Em thấy phim rất hay."
Lục Minh Thu nghe xong, không nhịn được liếc sang khóe môi khẽ cong của anh. Trong lòng chợt nghĩ - rõ ràng cả buổi ngươi chỉ nhìn ta, có xem phim đâu mà biết nó hay?
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ dừng lại trong đầu, chẳng thể thành lời. Nó như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển - lắc lư, chòng chành, rồi tan vào sóng gió, biến mất không để lại dấu vết.