Hưởng qua mùa anh đào, hai người sống cùng càng thêm gắn bó. Tạ Từ Tuyết đối với Lục Minh Thu vừa yêu vừa chiều, đến mức muốn sao thì tặng cả trăng. Có một đêm, sau khi ân ái xong đến tận hơn một giờ sáng, Lục Minh Thu thấy đói, đột nhiên thèm ăn hoành thánh. Tạ Từ Tuyết liền nửa đêm bò dậy, lái xe vòng quanh nội thành, tìm cả buổi mới kiếm được một quán nhỏ bán hoành thánh nước.
Khi mang về đến nơi, Lục Minh Thu đã nằm nghiêng ở mép giường, mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, rõ ràng đã ngủ. Tạ Từ Tuyết theo bản năng bước nhẹ, trong lòng có chút do dự, không biết có nên gọi cậu dậy hay không.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ yên của Lục Minh Thu, cuối cùng vẫn không đành lòng đánh thức. Bát hoành thánh trong tay đã nguội bớt, Tạ Từ Tuyết cũng không muốn lãng phí nên ngồi xuống bên bàn, một mình ăn hết. Vừa nuốt miếng đầu tiên, anh đã cảm thấy may mắn - bát hoành thánh này dở tệ, may mà Lục Minh Thu không phải ăn.
Sáng hôm sau.
Lục Minh Thu tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy hộp cơm đặt trên bàn. Đêm qua cậu chỉ buột miệng nói ra, vậy mà Tạ Từ Tuyết lại thật sự chạy đi mua hoành thánh cho cậu... Nghĩ đến đây, mặt Lục Minh Thu bắt đầu đỏ lên, trong lòng có chút áy náy. Rốt cuộc cậu đã ngủ mất tiêu, tức là người ta đã cất công đi mà chẳng vì điều gì.
"Thu Thu..."
Tạ Từ Tuyết vừa mở mắt ra đã thấy Lục Minh Thu ngồi ngơ ngác ở mép giường, không biết đang nghĩ gì. Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời còn mờ xám, mặt trời chưa lên, bèn vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Lục Minh Thu, kéo người về lòng:
"Mới sáng ra, sao không ngủ thêm một chút?"
"Tối qua sao anh không gọi em dậy?"
Lục Minh Thu thuận thế trở lại giường, cuộn vào trong chăn lần nữa.
Tạ Từ Tuyết còn ngái ngủ, giọng khàn khàn: "Em đã ngủ rồi, sao anh nỡ đánh thức chứ. Với lại, hoành thánh đó không ăn nổi đâu, còn là nhân rau cần mà em ghét nhất... Lát nữa anh bảo dì Uyển làm cho em hoành thánh tôm bóc vỏ nhé."
Lục Minh Thu nằm sấp lên người anh, im lặng vài giây rồi nói: "Không muốn ăn tôm."
"Vậy làm nhân cải trắng."
"Không muốn ăn hoành thánh," Lục Minh Thu cảm nhận được sự chiều chuộng kia, liền được đà nói tiếp, "Em muốn ăn bánh trôi, không cần làm phiền dì Uyển đâu, anh làm cho em đi."
Tạ Từ Tuyết vẫn ôm cậu không buông, giọng nói ngày càng nhỏ, tràn đầy ôn nhu khó tả: "Thu Thu, anh không biết làm bánh trôi, dì Thẩm chưa dạy anh..."
"Vậy ăn sủi cảo đi. Người miền Bắc các anh không phải ai cũng biết làm sủi cảo sao?"
"Được, muốn ăn nhân gì?" Tạ Từ Tuyết từ nhỏ đã gói sủi cảo, kỹ thuật rất thành thạo.
"Thịt bò nấm hương, với thịt heo bắp!"
"Không vấn đề." Tạ Từ Tuyết ôm Lục Minh Thu càng chặt, hôn lên giữa chân mày cậu, giọng dụ dỗ: "Đừng nói nữa, ngủ thêm với anh một lát nhé."
Lục Minh Thu vốn không định ngủ lại, nhưng nghe thế thì thật sự cảm thấy muốn nướng thêm chút nữa. Cậu nhắm mắt, rúc vào lòng bạn trai, lại một lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Tới hơn chín giờ, hai người cuối cùng cũng dậy, sau khi ăn sáng xong liền ra phòng khách, vừa đúng lúc nghe Tạ Ngọc Long hỏi:
"Mẹ, tiệm chụp ảnh đầu phố kia sắp nghỉ làm thật à?"
"Ừm." Trương Thục Nghi gật đầu: "Hôm qua mẹ đến câu lạc bộ gặp bà chủ, bà ấy nói mình già rồi, con trai thì lập nghiệp ở Thượng Hải, muốn đón bà qua đó sống vài năm."
"... À, bà ấy ở tuổi này thì cũng nên an hưởng tuổi già."
"Ở với con cháu cũng chưa chắc đã được an nhàn đâu. Mẹ thì chắc chắn không muốn làm phiền các con," Trương Thục Nghi đặt album ảnh lên đầu gối, vừa lật trang vừa nói, "Hồi trẻ mẹ toàn chụp ảnh ở đó... Người ta hay nói cảnh còn người mất, nhưng mẹ thấy, bây giờ đúng là người cũng khác, mà vật cũng chẳng còn như xưa."
Lục Minh Thu ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, cúi đầu xem cuốn album trong tay bà. Góc trái phía trên là một tấm ảnh chụp đôi nam nữ. Trong hình, người phụ nữ để tóc ngắn ôm sát tai, ngũ quan rất giống với bà lão bên cạnh, chắc hẳn là ảnh bà thời trẻ. Mà người đàn ông đứng cạnh, đôi mắt phượng sáng rực, nghĩ đến chính là ông ngoại Tạ Từ Tuyết.
Bà cụ vuốt nhẹ tấm ảnh, khẽ thở dài:
"Bà và ông con đã cùng đi qua biết bao nơi cũ... Giờ lại mất thêm một chỗ nữa rồi."
"Bà ngoại," Lục Minh Thu an ủi, "Tiệm chụp ảnh còn chưa đóng cửa, mình lại đi chụp một tấm đi, coi như lưu lại kỷ niệm."
"Tiểu Lục nói đúng đó mẹ. Chúng ta cùng đi chụp một bộ ảnh gia đình đi."
Tạ Ngọc Long cũng phụ họa thêm, cố ý cười nói để không khí bớt trầm lắng.
Trương Thục Nghi liếc nhìn cô một cái:
"Anh con không có mặt, gọi gì là ảnh gia đình?"
"Anh thì không sao, chỉ tiếc là chị dâu không về được."
Trương Thục Nghi khẽ lắc đầu cười, nhưng bà cũng không phản đối đề nghị chụp ảnh. Thế là đến chiều, Tạ Ngọc Long bảo Tạ Từ Tuyết và Lục Minh Thu thay đồ chỉnh tề, cùng bà cụ đến tiệm chụp vài tấm ảnh kỷ niệm.
Lục Minh Thu đi du lịch tìm hiểu phong tục, tất nhiên không mang theo lễ phục. Nhưng trong vali của Tạ Từ Tuyết thì toàn là vest, mà chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều, nên quần áo của Tạ Từ Tuyết cậu mặc cũng vừa. Cậu chọn áo sơ mi trắng, khoác ngoài là áo vest màu Bordeaux đỏ rượu - sắc trầm vừa phải, phối với nước da trắng tự nhiên của cậu lại càng làm nổi bật vẻ sáng sủa.
"Tạ tổng, em không biết đeo cà vạt đâu."
Thật ra việc thắt cà vạt có thể tự học qua video, nhưng từ khi yêu nhau, Lục Minh Thu dần quen với việc dựa dẫm vào bạn trai. Chuyện gì có thể nhờ anh giúp thì cậu thường không tự làm.
Tạ Từ Tuyết từ phòng thay đồ bước ra, mặc một bộ vest sọc đen cổ điển. Kiểu dáng và phom dáng mang phong cách phục cổ, trông như trang phục trong những bộ phim điện ảnh thời xưa.
Anh bước đến trước mặt Lục Minh Thu, nhận lấy cà vạt trong tay cậu, thuần thục thắt một nút Windsor chuẩn mực. Trong lúc thao tác, đầu ngón tay Tạ Từ Tuyết không ít lần lướt qua lồng ng.ực đối phương, khẽ chạm mà như vu.ốt ve, kí.ch th.ích từng đợt ngứa ngáy lan tỏa.
"Tạ tổng, anh cố ý phải không?"
Lục Minh Thu nắm lấy cổ tay anh, khẽ nhíu mày, "Thắt cà vạt thì nghiêm túc thắt, đừng có sờ bậy."
Tạ Từ Tuyết tiến thêm nửa bước, dán sát lấy thân thể cậu, tay ôm lấy eo, khẽ cười nói:
"Giúp em thắt cà vạt, chẳng lẽ không nên có chút... thưởng à?"
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau, Lục Minh Thu cảm nhận rõ ràng làn khí ấm nóng phả lên mặt. Mặt cậu dần ửng hồng, giọng cũng mềm đi mấy phần:
"Nói chuyện thì nói, dựa gần vậy làm gì chứ..."
Ánh mắt Tạ Từ Tuyết dần dần rơi xuống đôi môi cậu - hồng nhuận, mềm mại, giống như đóa hoa nở rộ giữa ánh sớm mai. Anh cúi xuống, gần như sắp chạm vào, nhưng lại không hôn thật, chỉ khẽ dừng lại ở khoảng cách mơ hồ ấy.
Ánh nắng buổi sáng tràn vào phòng, khiến không gian trở nên sáng rực, bóng hai người quấn lấy nhau, bất giác tạo thành một khung cảnh lãng mạn đến nghẹt thở.
Tạ Từ Tuyết vươn tay, khẽ vuốt gương mặt Lục Minh Thu. Ngón tay anh lạnh buốt, như không mang theo chút nhiệt độ nào, khiến Lục Minh Thu theo phản xạ hơi né tránh. Nhưng eo lại bị ôm chặt, lùi cũng không lùi được.
"Em đoán xem, anh muốn làm gì?"
Lục Minh Thu vội lấy tay che miệng lại, ấp úng nói nhỏ:
"Không cho hôn!"
Tạ Từ Tuyết bật cười khẽ, bị bạn trai đáng yêu làm cho gần như phát điên. Anh cúi xuống, hôn nhẹ mu bàn tay cậu, không chỉ là một cái hôn, đầu lưỡi còn lướt qua đầy trêu chọc.
Lục Minh Thu trợn to mắt, theo bản năng rút tay lại, nhưng không ngờ động tác ấy lại khiến nửa khuôn mặt cậu lộ ra. Tạ Từ Tuyết nắm lấy cơ hội, mạnh mẽ hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này sâu và dữ dội.
Triền miên tận xương, như một trận mưa lớn đầu hạ, ập đến không báo trước, không cách nào ngăn cản.
Lục Minh Thu ngơ ngẩn, mơ màng ôm lấy cổ anh. Trong khoảnh khắc ấy, cậu ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, dịu dàng mà ngọt ngào.
Là hương hoa nhài.
Ba giờ chiều, tiệm chụp ảnh vắng vẻ, không có lấy một vị khách. Chủ tiệm ngồi sau quầy, đeo kính lão chăm chú xem điện thoại. Tiếng chuông leng keng vang lên từ cánh cửa ra vào, báo hiệu có người bước vào, bà ngẩng đầu nhìn lên - là người quen.
"Bà chủ, tôi muốn chụp một tấm ảnh gia đình."
Trương Thục Nghi mặc một chiếc váy nhung đen, chất liệu mềm mại, hoa văn thêu nơi cổ áo và tà váy khéo léo tôn lên khí chất tao nhã. Dù đã có tuổi, nhưng năm tháng đối với bà dường như rất dịu dàng, để lại vẻ ung dung, quý phái không lẫn vào đâu được.
Bà chủ cười đáp: "Ảnh gia đình à? Con trai và con gái chị đều về rồi sao?"
Trương Thục Nghi gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: "Con gái và hai đứa cháu ngoại đến rồi, còn con trai thì vẫn ở thủ đô, vậy nên nói ảnh gia đình cũng chưa chính xác lắm, nên gọi là ảnh chụp chung gia đình thì đúng hơn."
"À..." Bà chủ khẽ gật gù, nhưng rất nhanh lại nhận ra điểm lạ. Bà nhìn hai người trẻ tuổi đang đứng cạnh nhau, hỏi:
"Không phải chị chỉ có một đứa cháu ngoại thôi sao?"
"Đây là người yêu của cháu tôi, tất nhiên cũng là cháu tôi rồi."
Trương Thục Nghi đi đến khu vực chụp ảnh, ngồi xuống ghế, Tạ Ngọc Long ngồi ngay ngắn bên cạnh bà. Còn Lục Minh Thu và Tạ Từ Tuyết thì đứng phía sau hai người họ. Quá trình chụp diễn ra nhẹ nhàng, không mất nhiều thời gian. Sau khi chụp xong bức ảnh chung, Trương Thục Nghi bất ngờ lên tiếng:
"Tiểu Lục, con với A Từ chụp riêng một tấm đi."
"Chụp... ảnh đôi ạ?" Lục Minh Thu hơi ngập ngừng hỏi lại.
"Đương nhiên rồi!"
Tạ Ngọc Long vừa nói vừa vỗ nhẹ lên chỗ ngồi bên cạnh mình, cười tươi, "Tiểu Lục, mau lại đây ngồi."
Lục Minh Thu ngoan ngoãn làm theo. Nhưng vừa ngồi xuống, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ - hôm nay cả hai đều ăn mặc trang trọng như vậy, cứ như là đang chụp ảnh cưới.
Cậu mím môi, ngẩng đầu liếc sang người đàn ông bên cạnh. Tạ Từ Tuyết đứng thẳng tắp, một tay đút túi quần, tay kia nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, tư thế tự nhiên, thần thái ung dung.
Phát hiện ánh mắt cậu, Tạ Từ Tuyết cúi đầu hỏi nhỏ:
"Sao thế?"
Lục Minh Thu khẽ lắc đầu, không nói ra suy nghĩ về tấm "ảnh cưới" trong lòng. Đúng lúc ấy, bà chủ bật đèn chụp, ra hiệu hai người nhìn vào ống kính. Cậu chỉnh lại tư thế, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Tiếng màn trập vang lên "rắc" một tiếng, gương mặt hai người được lưu giữ lại trong khung hình, như đóng băng giữa khoảnh khắc thời gian.
Súc rửa ảnh cần chút thời gian, bà chủ hứa sẽ làm nhanh để có ảnh trước lúc hoàng hôn. Trương Thục Nghi và Tạ Ngọc Long không ở lại tiệm lâu, đứng dậy trở về nhà. Lục Minh Thu cảm thấy không có việc gì làm, liền quyết định ở lại chờ ảnh, Tạ Từ Tuyết đương nhiên cũng ở lại cùng cậu.
Thời gian chờ đợi trôi qua chậm rãi, Lục Minh Thu đi dạo quanh tiệm, ánh mắt dừng lại trên bức tường trưng bày ảnh mẫu. Trên đó treo đủ loại ảnh chân dung, hình dạng và sắc thái phong phú, trải dài theo năm tháng - có những tấm từ mấy chục năm trước, cũng có cả ảnh mới chụp gần đây. Cậu ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn từng bức ảnh xưa được lưu giữ trên tường, cảm giác như đang bước vào một dòng ký ức kéo dài.
Ánh mắt lướt qua góc phải bên dưới, Lục Minh Thu bỗng nhiên dừng lại - một đôi mắt quen thuộc vừa đập vào mắt khiến cậu bất giác dừng bước, chăm chú nhìn kỹ lại. Càng nhìn, cậu càng thấy quen, liền gọi với sang người đàn ông đang ngồi trên sofa:
"Từ Tuyết, cái này... có phải là anh không?"
Tạ Từ Tuyết đứng dậy, bước đến trước bức tường triển lãm ảnh, nhìn theo hướng tay Lục Minh Thu chỉ. Đó là một tấm ảnh chụp chung - người đàn ông đứng trong ảnh khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo và khí chất có phần tương tự Tạ Ngọc Minh. Trước mặt ông là một cậu bé bảy tám tuổi mặc tiểu tây trang, mặt không biểu cảm, bộ dạng lạnh lùng. Đôi mắt hơi xếch lên trên, là kiểu mắt phượng điển hình.
"Là anh," Tạ Từ Tuyết gật đầu, giọng mang theo chút hoài niệm, "Người đứng cạnh là ông ngoại anh."
"Trước kia anh hay về Tô Châu à?" Lục Minh Thu tò mò hỏi.
"Đây là quê ngoại của bà, mỗi năm ông bà đều về đây ở một thời gian. Lúc nhỏ nghỉ hè, anh hầu như đều ở Tô Châu."
"À, hiểu rồi. Hồi nhỏ em cũng thường xuyên về quê, ông nội còn dạy em cách mò cá, bắt tôm trong sông."
Tạ Từ Tuyết bỗng nhiên nổi hứng: "Thu Thu, em hồi nhỏ trông như thế nào?"
Lục Minh Thu ngẩn ra: "Cái này phải hỏi mẹ em mới có ảnh, anh muốn xem à?"
"Ừ." Tạ Từ Tuyết nghĩ đến dáng vẻ thời nhỏ của Lục Minh Thu, nhất định là rất đáng yêu.
Nhưng Lục Minh Thu thì không nghĩ vậy: "Có gì mà xem, hồi đó xấu muốn chết."
Cậu còn chưa dứt lời, Tạ Từ Tuyết đã mở WeChat nhắn ngay cho dì Thẩm xin ảnh. Có vẻ đối phương vốn đã lưu ảnh thời nhỏ của Lục Minh Thu trong điện thoại, chỉ vài phút sau đã gửi liền bốn, năm tấm. Cậu bé da trắng, má phúng phính, mặt tròn vo cười ngọt ngào trước ống kính, trông chẳng khác nào viên bánh nếp tròn trịa khiến người ta muốn cắn một miếng.
"Anh đang xem gì đấy?"
Thấy Tạ Từ Tuyết vừa cười vừa chăm chăm nhìn điện thoại, Lục Minh Thu tò mò lại gần xem. Vừa nhìn đến ảnh, cậu lập tức thấy chính mình lúc nhỏ mặc váy - tai đỏ bừng lên, tức khắc giật phắt lấy điện thoại, xấu hổ đến mức không chịu nổi:
"Đừng xem nữa! Mẹ em sao lại gửi cả mấy cái ảnh này chứ!"
Sợ cậu thật sự giận, Tạ Từ Tuyết vội vàng dỗ dành:
"Thu Thu, em hồi nhỏ thật sự đáng yêu lắm! Nếu lúc đó anh đã quen em, ngày nào cũng sẽ chạy theo em mất!"
"Nếu anh lúc nhỏ mà đuổi theo em, chắc em chẳng thèm để ý đâu," Lục Minh Thu hừ nhẹ một tiếng, trả điện thoại lại cho anh, "Hồi đó em 'lạnh lùng ngầu lòi' lắm đấy."
"Không sao cả, anh sẽ vẫn luôn đuổi theo, không ngừng truy đuổi... cho đến ngày em chịu quay đầu lại nhìn anh."
Ánh mắt Tạ Từ Tuyết sáng rực, ngữ điệu trịnh trọng, như đang tuyên thệ một lời hứa xa xưa. Lục Minh Thu nhìn thẳng vào anh, cảm giác thẹn thùng vừa rồi bỗng dưng tan biến như mây khói.
Cậu khẽ cười, nói:
"Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta có thể gặp nhau sớm một chút... như vậy, anh sẽ có thể đuổi theo em suốt cả đời."
"Vậy... kiếp sau, em định khi nào mới chịu đồng ý với anh đây?"
"Đó là chuyện của kiếp sau rồi, làm sao em biết được?" - Giọng Lục Minh Thu dịu dàng, mềm mại, mang theo nét nũng nịu ngầm.
Tạ Từ Tuyết nắm lấy tay cậu, ngón tay nhẹ vuốt làn da trắng mịn:
"Ừ, cũng đúng. Câu hỏi đó, đành để kiếp sau bọn mình tự trả lời thôi."
Khi trời gần tối, chủ tiệm mang ảnh đã rửa ra giao cho họ. Ảnh chụp gia đình và ảnh chụp hai người được cẩn thận đặt trong hai phong bì khác nhau. Lục Minh Thu lấy tấm ảnh chụp chung của cậu và Tạ Từ Tuyết ra xem - bức ảnh mang sắc điệu cổ điển, hai người đàn ông mặc âu phục giày da, một đứng một ngồi, cao thấp tương xứng, hài hòa đến kỳ lạ, trông vô cùng đẹp đôi.
"Thu Thu, mặt sau bức ảnh có chữ này."
Tạ Từ Tuyết tinh mắt phát hiện nét mực phía sau ảnh, liền nhắc.
Lục Minh Thu lật ảnh lại - trên nền giấy trắng tuyết, một hàng chữ Khải thanh tú hiện ra rõ nét:
"Trăm năm cầm sắt hảo, ngàn tái phượng lân tường."