Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Chương 71

Nhìn thấy dáng vẻ của Tống phi, sắc mặt vốn đã âm trầm của Lăng Dực Trần càng thêm khó coi.

“Tống phi đang nói tên thái giám này lại to gan lớn mật dám vu oan cho ngươi sao?” Trong giọng nói của hắn toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Tống phi còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy một tiếng “Bùm” bên cạnh. 

Là tiểu thái giám vừa nãy, thấy đại thế đã mất, giờ lại sắp bị Tống phi và đồng bọn vứt bỏ, sợ đến mức tê liệt ngã xuống đất, nước mũi nước mắt giàn giụa: “Bệ hạ tha mạng, đều là Tống phi nương nương và Ngô tài nhân cưỡng bức nô tài. Nếu nô tài không làm theo lời các nàng sai bảo, các nàng sẽ giết chết cả nhà nô tài.”

Nhìn thấy tư thái của tiểu thái giám lúc này không thể giả vờ, trong lòng mọi người cũng đã hiểu đại khái.

Lăng Dực Trần không cho các nàng cơ hội biện bạch, trực tiếp mở miệng: “Tống phi, Ngô tài nhân, lòng dạ rắn rết, hãm hại Quý phi, kể từ hôm nay tước phong hào, biếm vào lãnh cung. Còn tên thái giám này, tiếp tay cho kẻ ác, thay đổi thất thường, lập tức đánh chết.”

Nghe thấy kết quả xử phạt này, Tống phi như bị sét đánh, thân thể đang quỳ sụp dưới đất đột nhiên ngẩng lên, hai mắt trợn tròn, tràn đầy vẻ không thể tin, thê lương gào thét: “Bệ hạ, ngài không thể đối xử với thần thiếp như vậy! Thần thiếp trước đây vì bệ hạ đã lo liệu bao việc, ngài sao có thể vì tiện nhân này mà biếm thần thiếp vào lãnh cung!”

Nàng điên cuồng đấm tay xuống đất, hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Khanh Nghi. 

Còn định nói thêm gì đó, thì Quách Chính Tường bên cạnh vội vàng ra hiệu cho thị vệ, kéo cả nàng và Ngô tài nhân đi xuống.

Ngô tài nhân thì không có phản ứng quá lớn, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: “Lãnh cung… Ta tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi…” 

Thân thể nàng ta run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn trào, vẻ kiều diễm ngày xưa hoàn toàn biến mất.

Hai người bị đưa đi, trong điện một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

*

Đêm đó, Mạnh Khanh Nghi ngủ không yên giấc.

Nàng lại tiếp tục mơ thấy cảnh trong mơ lần trước.

Trong mộng, khuôn mặt Lăng Dực Trần không có quá nhiều thay đổi, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt và mái tóc điểm bạc đã cho thấy thời gian đã trôi qua nhiều năm. 

Hắn vẫn ngày qua ngày như vậy, nhưng trong mắt Mạnh Khanh Nghi, hắn chỉ đơn thuần thực hiện trách nhiệm của một đế vương, như một người đã không còn cảm xúc.

Lăng Cảnh Hành cũng đã bớt đi vài phần non nớt. 

Mỗi ngày, Lăng Dực Trần đều khảo hạch việc học của Lăng Cảnh Hành. 

Mãi cho đến khi phương Nam xuất hiện hỗn loạn, hắn quyết định rời kinh để bình định cuộc nổi loạn này. 

Hắn giao lại triều chính cho Lăng Cảnh Hành, an tâm rời đi.

Trong doanh trại quân đội, Lăng Dực Trần một mình bước ra khỏi trướng, chầm chậm đi về phía bên ngoài doanh trại. 

Dưới ánh trăng, thân ảnh hắn càng lúc càng gầy gò, ánh mắt trống rỗng, nhìn kỹ có thể thấy bên trong lộ ra nỗi bi ai vô tận.

Hắn đi được không bao lâu mới nhận ra, giờ phút này quân doanh yên tĩnh bất thường. 

Toàn bộ thị vệ gác đêm thế mà đều dựa vào một bên ngủ gật.

Lăng Dực Trần chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, thân kiếm ánh lên hàn quang lập lòe, chiếu rõ ánh mắt quyết tuyệt của hắn.

“Bách tính an cư lạc nghiệp, biên cương ổn định, tiền triều hậu cung tường hòa. Thân là đế vương mười mấy năm, điều ta có thể làm đều đã làm. Giờ đây, cũng có thể an tâm rời đi.”

“Ta không phụ thiên hạ, lại duy chỉ phụ một người.”

Hắn rũ mắt nhìn thanh kiếm lạnh lẽo trong tay, ngay khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào cổ, bỗng nhiên một giọng nói mơ hồ truyền đến.

“Ai! Thế gian vạn vật, đều do nhân quả nghiệp lực kéo lôi, bệ hạ sao phải khổ vậy chứ?”

Nghe thấy những lời này, động tác trong tay của Lăng Dực Trần đột nhiên dừng lại.

Sau đó, một hòa thượng đầu trọc chậm rãi từ xa đi đến, chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “A di đà Phật, lão nạp bái kiến bệ hạ.”

Lăng Dực Trần nhìn thấy lão hòa thượng này, nhưng lại không quá kinh ngạc. “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” 

Khóe môi hắn cuối cùng cũng nở một nụ cười, thanh kiếm trong tay cũng đột ngột rũ xuống.

Hòa thượng cười nói: “Bệ hạ, biệt lai vô dạng*.”

(*”Biệt lai” nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, “vô dạng” nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu “biệt lai vô dạng” thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.(gg))

“Đây là trọng địa trong quân doanh, đại sư lại có thể ra vào tự nhiên, quả là có bản lĩnh.”

Hắn khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, chỉ là chút bàng môn tả đạo mà thôi.”

Ánh mắt Lăng Dực Trần khẽ động: “Đại sư hôm nay tới đây vì chuyện gì?”

“Không phải bệ hạ muốn lão nạp tới sao?”

“Bệ hạ, ngài là đế vương cao quý, nhưng cũng là người phàm trần, không thể thoát khỏi vòng tuần hoàn nhân quả này. Ngài xem vạn vật trên thế gian, hoa nở hoa tàn, duyên khởi duyên diệt, tất cả đều là nhân quả luân hồi.”

Lăng Dực Trần nghe xong lời hắn nói, ánh mắt chợt lóe lên: “Đại sư không cần khuyên nữa, trẫm đã nghĩ kỹ rồi. Trẫm cũng đã chọn được hoàng đế kế nhiệm cho triều đại này.”

Lão hòa thượng lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Đương kim thiên tử phù hợp nhất chính là ngài, không có ai khác!”

“Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, dưới sự thống trị của ngài, triều đại này có thể hưng thịnh, bách tính cũng được an cư lạc nghiệp. Nếu không có ngài, thì…”

Lăng Dực Trần nghe những lời đó, vẻ thong dong trên mặt biến mất, ngữ khí hiếm thấy lộ ra một tia kích động: “Trẫm tự hỏi bản thân không hổ thẹn với Bội triều, cũng không làm ra bất cứ hành động ngu xuẩn nào, nhưng tại sao… hai lần, hai lần đều mất đi nàng?”

Hắn hít sâu vài hơi, mạnh mẽ ổn định cảm xúc: “Đại sư không cần khuyên nữa.”

Lão hòa thượng trầm mặc rất lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Mong rằng bệ hạ nhớ lấy, đây là cơ hội cuối cùng. Nguyện bệ hạ lần này có thể được như ý nguyện…”

Bình Luận (0)
Comment