Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Chương 75

Nhìn thấy mũi tên bị tay không bắt lấy, trong điện lập tức im lặng như tờ, tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.

Ninh Hoài Từ không biết từ đâu đột nhiên xông ra. Mũi tên mà Bùi Tịch vừa bắn ra đang nằm gọn trong tay hắn.

Trong lòng Bùi Tịch thầm cảm thấy không ổn. 

Việc Ninh Hoài Từ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là Lăng Dực Trần đã sớm có sự chuẩn bị.

Nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ thấy Lăng Dực Trần ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sắc mặt lạnh lùng mở miệng: “Bắt lấy!”

Theo một tiếng khẩu lệnh này, cánh cửa hông của đại sảnh yến hội vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một đám thị vệ mặc áo giáp đen nối đuôi nhau tiến vào.

Chứng kiến cảnh tượng này, những người ban đầu đi theo Bùi Tịch bỗng nhiên không dám tiếp tục tiến lên, bọn họ có chút chần chừ. 

Đoan Vương chú ý thấy điểm này, trong lòng thầm mắng một câu, rồi lớn tiếng hô: “Dù có đầu hàng, hoàng đế cũng sẽ không tha cho chúng ta, chi bằng bây giờ cứ đập nồi dìm thuyền mà liều mạng, dù sao cũng đều là chết!”

Những lời này vang lên, khiến ánh mắt chần chừ của nhóm người liều mạng kia trở nên kiên định, họ xông thẳng về phía thị vệ trong điện.

Trong điện, mọi thứ bỗng chốc hỗn loạn. Tiếng binh lính gào thét, tiếng binh khí va chạm đan xen vào nhau, đại sảnh yến tiệc hoa lệ phút chốc biến thành một chiến trường đẫm máu.

Mạnh Khanh Nghi đã được cấm quân hộ tống đến bên cạnh Lăng Dực Trần. Hoàng hậu thoáng nhìn thấy thế, khẽ nhíu mày, rồi cũng đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ quan sát cuộc chém giết trước mắt.

Rất nhanh, cục diện chiến đấu trong cung yến dần trở nên rõ ràng. 

Binh lính của Bùi Tịch và Đoan Vương vì rơi vào mai phục của Hoàng đế nên lòng quân đại loạn, thương vong thảm trọng. 

Giờ đây, đại thế đã mất, hai người trong lòng đầy tuyệt vọng nhưng lại không cam lòng thất bại như vậy.

Trong lúc hỗn loạn, Bùi Tịch vô tình ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua toàn bộ chiến trường. Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở một góc, Hoàng hậu đang núp bên cạnh Lăng Dực Trần, dáng người co rúm lại, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Đồng tử hắn hơi co lại, tay nắm chặt trường kiếm một cách vô thức.

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.

Mạnh Khanh Nghi bị hắn một kiếm phong hầu.

Hắn không biết đây là ký ức từ khi nào, cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên hiện ra vào lúc này. 

Trong lòng hắn bỗng trào dâng một nỗi đau khổ. 

Hắn sẽ làm ra chuyện như vậy sao? 

Tuyệt đối không thể.

Bàn tay rũ xuống bên người vô thức rút cây cung từ bên hông ra, mũi tên đặt trên dây cung khẽ rung động, ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Dực Trần, kéo căng dây cung về phía hắn.

Có thị vệ vội vàng muốn lao tới ngăn cản, xông về phía Bùi Tịch. 

Mạnh Khanh Nghi cũng vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Dực Trần, định dùng thân mình che chắn cho hắn khỏi mũi tên, nhưng chưa kịp thì đã bị Lăng Dực Trần kéo về phía sau mình.

Nhìn thấy hai người ân ái như vậy, trong lòng Bùi Tịch thế mà lại nảy sinh một nỗi ghen tỵ muốn phát điên. 

Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, lặng lẽ chuyển hướng về phía vị trí của Hoàng hậu.

“Vút” một tiếng, mũi tên nhọn thoát khỏi dây cung, giữa một mớ hỗn loạn và tiếng kêu la, mũi tên nhọn vẽ ra một vệt hàn quang trong không trung, lao thẳng về phía Hoàng hậu.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Dực Trần và Bùi Tịch, không ai để ý đến quỹ đạo của mũi tên đó.

Cho đến khi Hoàng hậu phát ra một tiếng kêu rên yếu ớt, ánh mắt mọi người mới bị thu hút. Chỉ thấy Hoàng hậu từ từ ngã xuống, mũi tên đã găm sâu vào ngực nàng, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ phượng bào.

Mạnh Khanh Nghi trừng lớn đôi mắt nấp sau Lăng Dực Trần. 

Tại sao Bùi Tịch đột nhiên thay đổi hướng mũi tên?

Vài cung nhân trong cảnh hỗn loạn tiến đến bên cạnh Hoàng hậu, thái y cũng kịp thời có mặt ở ngoài điện. 

Cuộc hỗn chiến trong điện vẫn chưa kết thúc.

Các thị vệ vừa rồi xông về phía Bùi Tịch nhìn đúng thời cơ, đột nhiên vung đao chém về phía hắn. 

Hắn tránh né không kịp, cánh tay bị chém trúng. Hắn chịu đựng đau đớn, tiếp tục vật lộn với các thị vệ, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại số đông, bị các thị vệ vây chặt. 

Đoan Vương cũng bị vài tên thị vệ khống chế trong lúc hỗn loạn.

*

Cuộc hỗn chiến kết thúc. 

Nhưng giấc mơ của Lăng Dực Trần vẫn chưa tan.

Hắn mơ thấy, Bùi Tịch cũng như ngày hôm nay, đột nhiên khởi binh tạo phản. 

Còn Mạnh Khanh Nghi thì bị hắn lừa ra khỏi cung. 

Lăng Dực Trần phát hiện ra tất cả đã quá muộn.

Khi Bùi Tịch khởi binh làm loạn, hắn đã lấy Mạnh Khanh Nghi ra uy hiếp, buộc Lăng Dực Trần phải dùng giang sơn để đổi lấy nàng. 

Lăng Dực Trần một mình một ngựa dám đi, nhưng Bùi Tịch vẫn giết chết Mạnh Khanh Nghi.

May mắn thay, Ninh Hoài Từ đã kịp thời cứu giá, Lăng Dực Trần vẫn an toàn, cuộc nổi loạn cũng được dẹp yên.

Thì ra, hai kiếp trước hắn đều không bảo vệ được nàng. 

Cả hai kiếp, nàng đều chết trong tay Bùi Tịch.

*

Tại Tử Thần Điện, Quách Chính Tường vừa báo tin Hoàng hậu không qua khỏi. 

Ngay sau đó, Ninh Hoài Từ cũng bước vào điện, hỏi: “Bệ hạ, Bùi Tịch và những kẻ khác nên xử trí thế nào?”

“Để Hình Bộ và Đại Lý Tự điều tra rõ ràng sự việc này. Sau khi điều tra xong, Bùi Tịch liên lụy cửu tộc. Đoan Vương, giết không tha.”

Lời nói của hắn lạnh băng, không chút cảm xúc. 

Ninh Hoài Từ không hề bất ngờ với kết quả này. “Vâng, thần tuân chỉ.”

*

Trước khi Bùi Tịch bị hành hình, hắn đã nhờ người nhắn lại với Mạnh Khanh Nghi, nói rằng hắn muốn gặp nàng lần cuối. 

Tuy nhiên, Mạnh Khanh Nghi đã không đến.

Nghe nói, trong tù, mỗi ngày hắn đều quỳ hướng về phía Ngọc Túy Cung, hy vọng dùng cách hèn mọn đó để lay động Mạnh Khanh Nghi đến gặp hắn thêm một lần. 

Đáng tiếc, Mạnh Khanh Nghi vẫn không chút nao núng.

Nàng chỉ cho người đưa tới một câu.

“Nếu có thể, nàng chỉ mong không bao giờ gặp lại. Ba kiếp, đều như thế.”

*

Một năm sau.

Mạnh Khanh Nghi được phong làm Hoàng hậu, Lăng Dực Trần hạ chỉ giải tán hậu cung. 

Câu chuyện một đời một kiếp một đôi người chỉ mới bắt đầu.

Toàn văn hoàn.

——–

Mặc dù mình cũng thấy kết thúc có chút vội vàng, nhưng mong các bạn có thể đọc những lời sau của tác giả, dù mình đọc truyện thấy thật sự hay và cuốn nhưng kh ngờ tác giả lại bị nói nhiều như vậy huhu.

____

Lời tác giả:

Vậy là cuốn sách này đã khép lại.

Thật tình mà nói, tôi đã viết khá nhiều tác phẩm, nhưng đây có lẽ là cuốn nhận về nhiều lời chê bai và chỉ trích nhất. Giai đoạn cuối, việc viết từng chữ đối với tôi là cả một sự giày vò. Tôi đã sụp đổ vài lần và rơi vào một khoảng thời gian dài tự hoài nghi bản thân. Tâm lý của tôi thực sự đã xuống dốc.

Về sau, tôi gần như chỉ viết xong rồi đăng, không dám đọc lại bất kỳ bình luận nào, hoàn toàn không dám nhấp vào. Vô số lần tôi muốn buông bỏ giữa chừng, nhưng lại cảm thấy còn có không ít bạn đọc cũ và mới vẫn đang theo dõi, nên đành tự ép mình viết tiếp, dù giai đoạn sau tốc độ cập nhật có chậm lại.

Tôi cũng không muốn kéo dài mãi, tôi đã xem xét lại và thấy rằng hầu hết các tình tiết đã được giải quyết, dù viết khá thô cứng, nhưng cốt truyện cũng không còn gì cần tiếp tục viết nữa. Vì vậy, tôi đã chọn kết thúc, dù quả thật có hơi vội vàng.

Dữ liệu của cuốn sách này cũng không tốt, mức thu nhập thấp nhất trong ngày thì tôi không muốn nói là bao nhiêu, nhưng thật sự còn không đủ tiền mua nửa ly trà sữa.

Cũng có một số bạn đọc đến từ tài khoản khác của tôi, tôi thấy có lẽ một số bạn đã theo dõi từ rất lâu, thực sự rất cảm ơn mọi người!

(P/S: Xin hãy bảo vệ “áo choàng” của tôi nhé.)

Cuốn sách này sẽ không có phiên ngoại, cũng sẽ không xin kết thúc chính thức. Mọi người xem xong có thể xóa khỏi kệ sách là được, sau này tôi có thể sẽ ẩn đi. Chủ yếu là tôi không muốn đối mặt với những bình luận về cuốn sách này nữa.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt thời gian qua. Thật sự rất cảm ơn những bạn đã ở lại và đọc đến cùng. Không có các bạn, tôi đã bỏ hố từ lâu rồi. Cảm ơn mọi người rất nhiều!

Bình Luận (0)
Comment