Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 10

"Cái gì?!" Cao Hướng Hiểu thất thanh: "Anh Lan có tình đầu từ bao giờ?"

Lưu Linh kinh ngạc: "Mày không biết à!"

"Mày có nói bao giờ đâu."

Lưu Linh cạn lời, cậu ta cũng đâu phải kẻ nhiều chuyện tới thế: "Thì mày có hỏi đâu."

"Mau mau mau, kể đi xem nào."

"Tao cũng không rõ lắm, chỉ biết là nó crush một người mấy năm trời rồi." Lưu Linh nghĩ nghĩ, "Hình như là quen từ lúc vào đại học."

Lưu Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lan Thâm, nghiền ngẫm vẻ mặt của hắn: "Đợi đã, không phải Lâm Miêu chính là tình đầu của ông đó chứ?" 

Lan Thâm cười mà không đáp.

Vãi ——

Ba người đồng thời hít một hơi.

Thú vị à nha.

Lưu Linh nhìn hắn với vẻ mặt khó lường, giọng điệu chua chát nói: "Chắc là vậy rồi, Lâm Miêu may mắn thật đó......"

Vẻ mặt cậu ta mờ ám, nửa đùa nửa thật nói với giọng tiếc nuối: "Em cũng được nè anh Lan, em cũng muốn yêu đương với anh mà."

Lan Thâm biết thừa cái nết của cậu ta, anh khoát tay, đẩy ba người trước mặt: "Được rồi được rồi, giải tán đi."

"Đừng mà, để anh em hóng quả tin sốt dẻo này đi."

Lan Thâm cười lạnh: "Vẫn là câu đó, miễn, trả, lời."

Anh bước tới ban công, nhìn thấy bóng dáng Lâm Miêu.

Chờ Lâm Miêu đi vào tòa ký túc xá đối diện, anh mới lấy điện thoại ra, ước lượng thời gian rồi gửi cho cậu một tin nhắn thoại.

Giọng anh nhẹ nhàng: "Em về phòng chưa?"

Như một lẽ tự nhiên, hai người lại bắt đầu trò chuyện trên Wechat.

Ba con cầy hóng hớt bám vào cửa ban công nghe lén, thấy giọng điệu có thể nói là dịu dàng của Lan Thâm mà như thấy quỷ.

Nhạc Tử Ngang thì thầm: "Đây là đàn ông khi yêu à?"

Lưu Linh cũng thì thầm trả lời: "Dù sao cũng yêu thầm tận mấy năm, kiểu không biết xấu hổ như anh Lan đây mà kiềm chế được lâu như thế là đỉnh lắm rồi."

"Trời ơi rốt cuộc hai người này quen nhau thế nào vậy? Tò mò vãi ò!" Lưu Linh cắn ngón tay rít lên, hận không thể lập tức lập CP.

Lan Thâm quay đầu liếc bọn họ một cái.

Bọn họ lập tức ngậm mồm, hoảng hồn chạy về bàn học giả bộ học bài.

Lan Thâm đóng cửa ban công lại rồi tiếp tục nhìn điện thoại.

Lâm Miêu: 【Tới rồi.】

Đang lúc Lan Thâm nghĩ cách để kéo đề tài về, Lâm Miêu đã nhắn tới trước.

Lâm Miêu: 【Hay là cuối tuần em mời anh một bữa nhé...... Coi như lời xin lỗi của em.】

Ánh mắt Lan Thâm khẽ động: 【Xin lỗi, cuối tuần anh có việc rồi.】

Anh tranh thủ chớp thời cơ: 【Nói mấy câu không rõ được, hay anh gọi điện giải thích cho em nhé?】

Lâm Miêu hơi sửng sốt: 【Được ạ.】

Cuộc gọi nhanh chóng kết nối.

Lan Thâm cười khẽ: "Alo? Thật sự không cần mời anh ăn đâu."

Giọng nói dễ nghe của Lan Thân hơi khác đi một chút khi đi qua đường truyền, Lâm Miêu miết miết điện thoại: "Nhưng mà, em áy náy lắm."

"Là em không tốt, đổ oan cho anh rồi."

Điều Lan Thâm chờ đợi chính là câu này: "Thật sự không cần đâu, với lại cuối tuần anh phải đi thi đấu bóng rổ."

"Bóng rổ ạ?" Lâm Miêu ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới chiều cao của Lan Thâm thì thấy cũng không có gì lạ.

"Ừ, anh còn ở trong đội tuyển bóng rổ nữa, cuối tuần này bọn anh đấu với đội bên Kỹ thuật." Lan Thâm cười xấu xa.

"Nếu em áy náy thật thì... đi cùng anh đi."

Lâm Miêu ngẩn người: "Em á?"

"Ừ."

"Nhưng mà em có biết gì về bóng rổ đâu......"

Lan Thâm nhẹ giọng: "Anh chỉ muốn là để em đi cùng anh, có nhiều đồ dùng cần mang lắm, giày dép, quần áo để thay, nước nôi các thứ......"

Giả thôi.

Giọng Lan Thâm như thể hơi tủi thân: "Những người khác đều có bạn đi hỗ trợ trông đồ, anh cũng muốn nhờ em hỗ trợ."

Vành tai Lâm Miêu hơi nóng lên: "Đương, đương nhiên là được, việc nhỏ thôi mà, chúng ta vốn cũng là bạn bè."

Lan Thâm mỉm cười: "Vậy đến lúc đó anh đón em."

*

Dù sao cũng đang muốn bù đắp cho Lan Thâm, nên Lâm Miêu đồng ý rất dứt khoát.

Nhưng tới cuối tuần, cậu lại có hơi chùn bước.

Cậu đứng ngoài cổng sân vận động, nuốt một ngụm nước miếng.

Xuyên qua cổng lớn, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tầng tầng lớp lớp người cạnh sân bóng rổ. Không những chỗ ngồi đã kín, thậm chí còn có rất nhiều người đang nhồi nhét vào bên trong.

Nhiều, nhiều người quá đi.

Mới chỉ tưởng tượng mình ở trong đám đông đó, Lâm Miêu đã cảm thấy khó thở rồi.

Chen chúc, ồn ào, ngột ngạt......

Lâm Miêu đứng ở cửa, tiến không được mà lùi cũng không xong.

"Bạn ơi? Cho mình đi nhờ chút."

Lâm Miêu đột nhiên lấy lại tinh thần: "Xin lỗi."

Cậu nhanh chóng đứng sang một bên, nhường lối vào cho người khác.

"Trùi ui! Đợi một năm rồi, rốt cuộc mới lại có đấu bóng rổ."

"Kích động quá hu hu, Viện Kỹ thuật của chúng ta toàn trai đẹp không à."

Một nữ sinh che miệng cười: "Với lại nghe nói hotboy Lan Thâm cũng sẽ lên sân đó!"

"Tớ cá là hôm nay cũng sẽ có người xông lên tỏ tình."

"Ôi trời, tớ đã nói ảnh mà đến là kiểu gì cũng đông mà, đã bảo cậu đi nhanh lên rồi, giờ thì ngon, chẳng còn chỗ nào luôn."

Cô nàng kia kéo tay bạn xin lỗi: "Không sao không sao, chúng ta đứng ở đằng sau cũng nhìn được mà."

Đây là lần đầu tiên Lâm Miêu thật sự nhận ra Lan Thâm được chào đón cỡ nào.

Cậu rất kinh ngạc, trong lòng lại có cảm giác gì đó khó nói nên lời.

Đang nghĩ xem phải làm sao thì Lan Thâm đã gọi điện thoại tới.

Lâm Miêu mím môi nghe máy.

"Em đến đâu rồi? Có tìm được chỗ không? Cần anh ra đón vào không?"

Lâm Miêu trốn vào một góc không người: "Em tới rồi...... nhưng mà nhiều người quá, em, hay là em đứng một góc là được rồi."

Lan Thâm biết rõ tính cậu, đã đến nước này rồi, anh không thể nào để cậu lùi bước được.

"Nhưng mà thế thì em trông túi giúp anh kiểu gì......"

Lâm Miêu ảo não à một tiếng.

"Em ở cửa à? Anh ra đón em."

Lâm Miêu nhỏ giọng đồng ý.

Lan Thâm cúp máy, đặt túi xuống định đi ra ngoài.

Đồng đội bên cạnh đi tới nói: "Anh Lan định đi đón ai vậy?"

"Một người bạn." Lan Thâm chỉ chỗ ngồi, "Giữ giúp tôi hai chỗ này, tôi quay lại ngay."

Đồng đội ra hiệu OK.

Lan Thâm nhanh chóng tìm thấy Lâm Miêu đang tự kỷ ở sau cánh cửa. Anh quay người cậu lại: "Người nhiều như vậy, em có khó chịu không?"

"Chút chút, vẫn ổn."

Lâm Miêu đi theo Lan Thâm vào bên trong, theo đuôi sát rạt, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, cố hết sức giảm độ tồn tại của mình.

Lan Thâm nhỏ giọng an ủi cậu, lấy lùi làm tiến: "Nếu em thật sự không muốn cũng không sao đâu, em đồng ý tới là anh vui lắm rồi."

Lâm Miêu ngẩng đầu liếc nhìn Lan Thâm, xoắn lấy ngón tay.

Cậu hít sâu vài lần: "Em, em làm được."

Dù sao cũng đâu thể để Lan Thâm chiều theo mình mãi được......

Lan Thâm mỉm cười nhẹ: "Đi theo anh, không muốn nói chuyện thì không cần nói."

Anh dẫn Lâm Miêu đi vòng đường biên sân đấu, ngồi xuống chiếc ghế ở hàng đầu tiên.

Lâm Miêu nhìn quanh một vòng thì nhận ra đây là vị trí của đội bóng, một nhóm nam sinh cao to mặc quần áo bóng rổ đứng xung quanh, cậu muốn nín thở luôn.

"Ô, anh Lan, đây là......"

Lan Thâm đứng chắn trước mặt Lâm Miêu, ngăn cản ánh mắt dò xét của người khác, tùy ý nói: "Bạn tôi."

"Sao còn chưa sân làm nóng người đi? Trận đấu sắp bắt đầu đến nơi rồi."

Mấy người họ nhìn ra được thái độ che chở bảo bọc của anh, thức thời mà tránh đi.

"Đây là túi, đây là nước, trong túi còn có sữa bò với bánh mì, em cứ ăn đi nhé."

Lan Thâm quay đầu nói với Lâm Miêu: "Phía sau chính là bạn cùng phòng của anh, có việc gì em cứ gọi bọn nó cũng được."

Lâm Miêu quay đầu, nhìn thấy ba con cầy Meerkat đang trố mắt nhìn, đồng thời nhe răng cười với cậu.

Dù sao cũng là người quen, Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Linh cười hì hì: "Hâm mộ ghê, từ trước tới giờ anh Lan chưa chiếm chỗ cho bọn anh bao giờ đâu đấy."

Bị Lan Thâm liếc một cái, Lưu Linh mới bớt bớt lại.

Lan Thâm trừng mắt với cậu ta, sau đó chuẩn bị lên sân đấu.

Thấy người quen thân duy nhất ở đây sắp đi mất, Lâm Miêu vô thức kéo Lan Thâm lại, giống như một chú mèo con dính người.

Lan Thâm thấy thế thì dừng lại.

Lâm Miêu ngập ngừng thu tay về.

Lan Thâm kiên nhẫn nhìn cậu.

"Không có gì...... Anh cố lên nha."

Khóe miệng Lan Thâm cong lên, cười tươi trả lời: "Ừ"

Chờ Lan Thâm lên sân rồi, Lưu Linh mới bật cười chọc chọc Lâm Miêu: "Em đến xem vì Lan Thâm à?"

Lâm Miêu gật đầu.

Khuôn mặt Lưu Linh lộ vẻ hàm ý thâm sâu: "Vậy hôm nay em có thể nhìn cho kỹ, xem người yêu thầm Lan Thâm tới đây vì cậu ta nhiều cỡ nào."

Lâm Miêu mở to hai mắt nhìn, dường như không thể tin được: "Yêu thầm ạ?"

"Ừ hứ." Lưu Linh cười như có như không.

Cậu ta liếc nhìn Lan Thâm, thầm nghĩ: Tôi thúc đẩy giúp ông một phen, còn lại thì phải xem ông phát huy thế nào.

Nếu thật sự có thể thúc đẩy hai người bọn họ, hẳn là sẽ tốt hơn chính mình nhiều lắm. 

Nụ cười trên môi Lưu Linh không thay đổi, cậu ta bĩu môi nhìn vào trong sân, để Lâm Miêu nhìn kỹ.

Trời đã hoàn toàn vào thu, đã tới mùa phải mặc áo khoác. Tuy nhiên trong nhà thi đấu rất đông đúc và sôi động, cho nên không thấy lạnh chút nào.

Các thành viên của hai đội đã khởi động xong, tất cả đều cởi áo khoác, để lộ áo thi đấu ngắn tay bên trong.

Lan Thâm vốn dĩ cũng khoác một chiếc áo dài tay, lúc này đã cởi ra cầm trên tay.

Đồng đội thấy thế thì hỏi: "Hay đưa tôi cất luôn cho?"

Lan Thâm lắc đầu: "Không cần đâu."

Anh bước hai bước về phía biên: "Lâm Miêu!"

Lâm Miêu nghi hoặc nhìn qua thì thấy Lan Thâm giơ tay lên, ném áo khoác qua cho cậu.

Lâm Miêu vội giơ tay ra đón, chậm chút nữa thì áo khoác quét đất rồi.

"Cầm giúp anh một lát." Lan Thâm hất hất cằm, nở một nụ cười càn rỡ.

"Ơ....... Ờ, vâng." Lâm Miêu nhìn nụ cười của anh, nắm chặt áo khoác trong tay, sau đó vội tỉnh táo lại, vuốt phẳng nếp nhăn do mình gây ra.

Lâm Miêu cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hướng về phía mình theo động tác của Lan Thâm, khiến cậu không biết phải làm sao.

"Quao, ảnh là ai vậy? Sao có thể có trai đẹp mà tớ không biết tới chứ?!"

"Ù hú, quả nhiên bạn của trai đẹp cũng là trai đẹp mà." 

Lâm Miêu nghe thấy có cô gái nào đỏ nhỏ giọng thảo luận, vành tai cậu đỏ lên, im lặng không nói gì.

Cũng may là trận đấu bắt đầu ngay sau đó, sự chú ý của mọi người đều lập tức quay trở lại sân.

"Vòng đấu của khóa 23 Đại học S sắp bắt đầu, đây là trận đấu giữa Viện Khoa học Tự nhiên và Viện Khoa học Kỹ thuật! Hữu nghị là trên hết, thi đấu đứng thứ hai, chúng ta hãy cùng cổ vũ cho tất cả các tuyển thủ nào!!"

Toàn bộ nhà thi đấu vang lên tiếng vỗ tay, trộn lẫn tiếng hoan hô và huýt sáo như sấm rền.

Lâm Miêu thậm chí còn nghe thấy có người hét chói tai ngang với cá heo.

"Đội Khoa học Tự nhiên! Cố lên!"

"Đội Khoa học Kỹ thuật! Cố lên!"

"Quý Minh Duệ! Cố lên aaa!"

"Xông lên! Vương Viễn, anh là nhất!"

"Lan Thâm! Cố lên! Lan Thâm! Cố lên!"

Không biết tại sao mà tiếng hô Lan Thâm càng ngày càng lớn. Vốn lúc đầu chỉ có một số thiếu nữ mộng mơ, nhưng rất nhanh sau đó, rất nhiều thiếu nam mộng mơ cũng bắt đầu gia nhập.

"Anh Lan Thâm nhìn em này! Em ngầu được đáng yêu được, ở trên được ở dưới cũng được!!" Có người không biết xấu hổ hô lên, khiến mọi người đồng thời bật cười.

Dây thần kinh căng thẳng của Lâm Miêu cũng bị không khí vui vẻ này lây nhiễm, dần dần thả lỏng.

Tiếng cổ vũ càng ngày càng lớn, Lâm Miêu nhìn Lan Thâm, do dự một chút rồi cũng mở miệng theo.

"Lan Thâm, cố lên."

Cậu tạm dừng, tăng âm lượng lên một chút: "LAN THÂM, CỐ LÊN!"

Tiếng cậu lẫn vào trong đám đông, đáng lẽ không thể nghe thấy được. Nhưng Lan Thâm lại như có linh cảm trong lòng, quay đầu đối diện với ánh mắt Lâm Miêu. 

Cổ họng Lâm Miêu nghẹn lại, cố nói nốt hai chữ cố lên.

Lan Thâm nhìn khẩu hình của cậu, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu, giọng cưng chiều: "Được——"

Trái tim Lâm Miêu đột nhiên đập mạnh.

Từng tiếng reo hò của những người khác tựa như đang gõ lên tim cậu, kéo theo nhịp đập càng ngày càng dồn dập.

Cậu nghe thấy giọng nói đầy kích động nữ sinh bên cạnh: "Trời má!! Lan Thâm chúng ta kìa, ảnh nhìn kìa đúng không?!"

"Có phải ảnh nghe thấy không? Chúng ta hét to thêm tí nữa."

"Lan Thâm cố lên ——" 

Chỉ có Lâm Miêu biết, người Lan Thâm nhìn chính là cậu.

Bình Luận (0)
Comment