Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 22

"Em ổn chứ?" Lan Thâm dở khóc dở cười, đưa cho Lâm Miêu một chai sữa chua: "Uống chút đồ lạnh cho dịu lại đi."

Lâm Miêu môi đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn nước, còn hơi ngơ ngẩn.

Đừng hiểu lầm, chỉ là bị cay đến choáng váng thôi.

Lâm Miêu không ăn được cay, nhưng càng không ăn được lại càng thích ăn.

Đi ăn lẩu nhất quyết phải gọi lẩu uyên ương.

Lan Thâm ăn được một nửa mới phát hiện cậu lén lút gắp không biết bao nhiêu đồ từ nửa cay, cay đến mức vừa hít mũi vừa cắn răng nói: "Em không sao."

"Còn mạnh miệng thì anh nhúng miệng em vào nồi lẩu luôn đó."

Lâm Miêu bĩu môi, trông y như một chú vịt nhỏ cứng đầu.

Trên đường về, Lan Thâm mua cho cậu một chai sữa chua, Lâm Miêu vội ngậm một ngụm lớn để làm dịu cái miệng bị tê vì cay.

"Lần sau gọi lẩu thanh đạm đi, đột ngột ăn cay thế này không tốt cho dạ dày."

"Nhưng mà ngon lắm..."

"Thế thì ăn một chút thôi." Lan Thâm nhượng bộ.

Lâm Miêu lập tức mím môi cười rộ lên, giọng mềm mại đáp: "Dạ."

Lan Thâm cũng hết cách với cậu, đưa cậu đến dưới ký túc xá: "Cả người toàn mùi lẩu, về tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Lâm Miêu cúi đầu cẩn thận ngửi cổ áo của mình, không ngửi ra được mùi gì: "Thật sự mùi nồng lắm ạ?"

"Anh đâu có chê em." Lan Thâm bật cười, cúi xuống sát hơn: "Để anh ngửi kỹ xem."

Hơi thở ấm nóng của Lan Thâm phả lên cổ Lâm Miêu, khiến cậu căng thẳng đến nỗi phải nín thở. Nghĩ lại mùi vị còn sót lại trong miệng mình, cậu không dám mở miệng ra.

Biết thế lúc nãy ở cửa tiệm lẩu, đã lấy thêm vài viên kẹo bạc hà rồi.

Lâm Miêu nghĩ lung tung beng.

"Ừm... Một thiếu niên cay nồng thơm phức." Lan Thâm đảo mắt, hít sâu một hơi: "Rất dễ chịu."

Mặt Lâm Miêu lập tức như bị cay đến đỏ bừng, tức giận vươn tay véo mạnh cánh tay Lan Thâm, rồi quay đầu bỏ đi không thèm ngoái lại.

"Đừng quên cuối tuần cùng tới bệnh viện đó." Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau.

"Vâng." Dù ngại đến mức không dám quay đầu lại, Lâm Miêu vẫn ngoan ngoãn đáp.

Lan Thâm đứng phía sau, khẽ vân vê đầu ngón tay, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười đầy ẩn ý.

Lâm Miêu về đến cửa ký túc xá, dù cách cánh cửa vẫn nghe thấy tiếng bàn tán quen thuộc.

Cậu đẩy cửa bước vào: "Tô Bân? Không phải anh đã dọn ra ngoài rồi à?"

"Đồ đạc chưa dọn xong mà, hôm nay về thu dọn chút, tiện thể ngủ lại một đêm."

Đinh Nhất Chu lập tức vạch trần: "Xạo! Nó hẹn hò với bạn gái, làm bạn gái giận nên bị đuổi ra ngoài một đêm đó."

Tô Bân sờ sờ mũi: "Để lại chút mặt mũi cho tôi đi được không, chẳng qua là quên giờ nên lỡ mất vòng đu quay thôi mà. Tiểu Khương rất mong chờ, giờ đảm bảo đang giận lắm."

Lâm Miêu cũng bật cười: "Vậy thì anh phải xin lỗi người ta cho tử tế đấy."

"Anh biết mà, nói đi cũng phải nói lại, anh vì hẹn hò nên về trễ, sao Lâm Miêu cũng về muộn thế này, ra ngoài lén ăn ngon mà không nói với anh em à?" Tô Bân nhạy bén ngửi ngửi, vẻ mặt đầy đau lòng như bị phản bội: "Đi ăn lẩu đúng không?!"

Lâm Miêu khựng lại, không biết trả lời sao.

Đinh Nhất Chu chen vào: "Ông đúng là tin tức lạc hậu, Lâm Miêu bây giờ ngày nào cũng chơi với Lan Thâm không à, đêm không về ký túc, để lại hai chúng tôi chăn đơn gối chiếc."

"Đâu có, hôm nay chỉ hơi muộn một chút thôi mà."

"Đó ông xem! Không phủ nhận chuyện ngày nào cũng đi tìm Lan Thâm kìa!"

"Haiz, từ khi Lâm Miêu và Lan Thâm chơi chung, đúng là ẻm vui vẻ hẳn lên."

"Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ Lan Thâm mời ẻm ăn cơm à?"

"Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ là Lan Thâm đưa ẻm về ký túc xá á?"

Đinh Nhất Chu và Tô Bân cùng hùa với nhau, khiến Lâm Miêu chột dạ không thốt nên lời.

"Chậc chậc chậc."

Tô Bân trêu chọc: "Hai người như đang yêu nhau ấy, ngọt ngào y hệt tôi và Tiểu Khương."

Đinh Nhất Chu cực kỳ khoa trương "Ọe" một tiếng, bắt chéo hai tay: "Từ chối ăn cơm chó."

Tim Lâm Miêu bất giác đập mạnh hơn hai nhịp, đang nghĩ cách chối từ sao cho không quá khích.

Bỗng nhiên, Lữ Văn Long, người im lặng từ nãy tới giờ lại lên tiếng: "Lâm Miêu với Lan Thâm chắc không có gì đâu. Tôi nghe nói Lan Thâm có người mình thích rồi."

Tim Lâm Miêu bỗng nhiên lỡ mất hai nhịp, cậu đưa tay sờ ngực, cảm thấy nhịp tim mình rối loạn bất thường.

Cậu phải sắp xếp lại lời nói một lúc mới đáp: "Nhưng mà, chắc là không phải đâu. Anh Lan Thâm làm gì có bạn gái đâu."

Lữ Văn Long thành thật giải thích: "Không có bạn gái không có nghĩa là cậu ta không có người mình thích."

Tô Bân cũng thấy lạ: "Đúng á, với vẻ ngoài của cậu ta, muốn theo đuổi ai mà không được? Tin này cậu chắc chắn không?"

"Chắc chắn mà! Mập mờ của chị họ của bạn cùng lớp của tôi học trường mình á, mà cậu ta lại quen biết bạn cùng phòng của Lan Thâm. Tin này là do bạn cùng phòng của Lan Thâm nói đấy, nghe bảo là người cậu ấy đã thầm thích nhiều năm rồi."

Tô Bân: "......"

Tô Bân: "Ông nói thế thì tự dưng tôi lại thấy không đáng tin lắm á. Ông thử lặp lại xem tin này tuồn từ ai cơ?"

"Mập mờ của chị họ của bạn cùng lớp tôi." Lữ Văn Long lặp lại không sai một chữ nào, khịt mũi coi thường, "Tin hay không thì tùy."

Mấy người họ bắt đầu phân tích tỉ mỉ về đời sống tình cảm của nam thần trong trường, hoàn toàn không để ý đến sự im lặng bất thường của Lâm Miêu.

Lâm Miêu nhìn họ bàn tán sôi nổi, hé miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải xen vào thế nào.

Trong lòng cậu rối bời, cuối cùng chọn cách ngậm miệng.

Lan Thâm thầm thích một người nhiều năm...

Người đó sẽ là ai chứ?

Một nỗi buồn khó tả dâng trào trong lòng cậu.

Tin đồn trong ký túc xá từ trước đến nay đều rất chính xác, nếu vậy thì Lan Thâm thật sự có người mình thích rồi sao?

Vậy tại sao anh ấy không theo đuổi người đó? Là vì người đó quá tốt, đến mức Lan Thâm không dám theo đuổi ư? Hay vì người đó không thích Lan Thâm?

Lâm Miêu lại nghĩ ngược lại.

Lan Thâm tốt như vậy, sao lại có người còn tốt hơn anh ấy? Vả lại sao lại có người không thích anh ấy chứ?

Đề tài tám chuyện trong ký túc xá xoay chuyển rất nhanh.

Chẳng mấy chốc, Tô Bân đã bắt đầu hỏi nên tặng gì để bạn gái hết giận.

Lâm Miêu mưa dầm thấm đất, biết rằng yêu đương sẽ thân mật cỡ nào, giống như Tô Bân, câu nào cũng nhắc đến Tiểu Khương.

Cậu yên lặng thở dài, đưa tay dụi mắt. Có lẽ do vừa rồi ăn cay quá, giờ mắt cũng khó chịu.

Cho nên......

Sau này, Lan Thâm cũng sẽ đối xử tốt với người khác như vậy, phải không?

Thầm thích nhiều năm, chắc chắn anh ấy sẽ còn tốt hơn với người đó, hơn cả với người vừa quen được vài tháng như cậu nhiều.

Rõ ràng, rõ ràng ban ngày mọi thứ vẫn tốt đẹp.

Lâm Miêu vừa trách bản thân sao lại nghe câu chuyện tán gẫu này, vừa trách mình biết quá muộn, liệu việc cậu cứ bám lấy Lan Thâm mỗi ngày có khiến anh ấy không theo đuổi được người đó không?

"Lâm Miêu? Lâm Miêu, em không sao chứ? Sao mà trông ỉu xìu vậy?"

"Hả? À, em không sao, chỉ là ăn no quá nên hơi choáng thôi." Lâm Miêu mím môi, cố nặn ra một nụ cười: "À thì, em đi tắm trước nha."

Đinh Nhất Chu cái hiểu cái không: "Ồ ồ, vậy được, em nghỉ ngơi cho tốt nhé."

——

Sáng hôm sau, Lâm Miêu đau đầu xoa trán, khó khăn bò dậy khỏi giường. Tối qua, cậu bị tin tức nghe được làm cho trằn trọc mãi không ngủ nổi, mãi mới chợp mắt được một chút.

Cậu vừa ngáp dài vừa đi thực hiện đợt trị ve rận định kỳ hàng tháng cho mèo trong trường cùng Tạ Hinh Lan.

Hai người phối hợp rất ăn ý, một người giữ mèo, người còn lại nhanh chóng vạch lông để nhỏ thuốc lên lưng mèo.

"Sao hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?" Tạ Hinh Lan thấy cậu lại ngáp thì hỏi.

"Vâng...... Hôm qua em ngủ muộn." Lâm Miêu ấp úng đáp, "Những con mèo còn lại không thân thiện lắm, chắc phải dùng thuốc dạng uống thôi."

Tạ Hân Lan gật đầu đồng ý, lấy món ăn vặt thơm ngon cho mèo bọc viên thuốc lại, rồi đưa vào miệng một chú mèo con.

Chú mèo con ngơ ngác trong giây lát, giật lùi một bước đầy cảnh giác, nhưng chỉ vài giây sau, mới dè dặt nhai rồi nuốt xuống.

Hai người gần như đã cho tất cả mèo trong trường ăn xong, khi vòng lại khu ký túc xá thì bắt gặp một chú mèo cam lười biếng đang chậm rãi bước về phía Lâm Miêu.

"Meo~." [Chào buổi sáng nhé.]

"Cục cưng, chào buổi sáng, đến ăn đồ ngon nào."

Lâm Miêu nhanh chóng tránh mặt mèo cam, nhét thuốc vào trong thanh ăn vặt.

Mèo cam nhìn Lâm Miêu như nhìn một kẻ ngốc.

Dùng ngón chân cũng ngửi được mùi bất ổn, sao anh ăn cho được?

Lâm Miêu cười ngượng ngùng, quả nhiên bé mèo cam thông minh như vậy, muốn lừa nó uống thuốc không phải chuyện dễ dàng.

Thử vài lần đều không thành công, Tạ Hinh Lan nói: "Thôi, em cứ dùng thuốc diệt bọ ngoài da là được."

Lâm Miêu gật đầu.

"Chắc em tự làm được chứ? Em mèo này không thân với chị lắm, chị không qua vậy..." Lời còn chưa dứt, Lâm Miêu đã nhanh chóng nhỏ xong thuốc lên gáy mèo cam.

Nàng giơ đôi tay ôm quyền: "Là chị đánh giá thấp em rồi."

Lâm Miêu bế Cục Cưng lên, vừa vuốt ve vừa tìm cách làm dịu nỗi bất an trong lòng.

Một lúc sau, cậu giả vờ lơ đãng hỏi: "Anh Lan Thâm vẫn đang trực ban phải không ạ?"

"Ừ, hôm nay cậu ấy trực ban."

"Hôm qua em vô tình nghe được tin anh ấy có người mình thích rồi, là thật ạ?"

Tạ Hinh Lan liếc mắt nhìn cậu: "Em hóng hớt thế từ bao giờ vậy."

Lâm Miêu sờ mũi, tay lại tiếp tục vân vê tai mèo cam.

Mèo cam híp lại đôi mắt lại, đôi tai lặng lẽ dựng thẳng lên, đến cái đuôi cũng không vẫy nữa. Rõ ràng cả người cả mèo đều đang nín thở chờ câu trả lời của Tạ Hinh Lan.

Tạ Hinh Lan suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Chị không rõ lắm về chuyện của đám con trai. Nhưng Lan Thâm vẫn luôn độc thân, nên nếu nói cậu ấy có người trong lòng, thì cũng không có gì lạ."

Lâm Miêu không biết có nên hay không yên tâm hay không, Nhưng ngay sau đó Tạ Hinh Lan lại bổ sung thêm: "Thực ra bọn chị cũng không thân lắm, năm hai cậu ấy mới chuyển sang chuyên ngành Thú y."

"Hả?"

"Không nhìn ra đúng không? Dù cậu ấy đổi ngành giữa chừng, nhưng vẫn xuất sắc như vậy."

"Thế tại sao anh ấy lại đổi ngành vậy?"

"Cái này thì sao chị biết được, cậu ấy chưa từng nói." Tạ Hinh Lan nhún vai, "Trước đây học Sinh học, chuyển sang Thú y cũng không phải cách biệt quá xa."

"Ò."

"Sao thế?"

"Không có gì, em chỉ tò mò thôi." Lâm Miêu cúi đầu, chăm chú nựng chú mèo cam, nựng đến mức lông dưới cằm nó như sắp trụi đến nơi.

"Thế xong việc rồi, chị phải đi học đây."

"Vâng, bye bye chị."

Lâm Miêu tránh ánh mắt của Tạ Hinh Lan, nhìn vào khuôn mặt bé mèo mà thất thần. Khóe môi cậu hạ xuống, trong đôi mắt không giấu được nét bi thương.

Mèo cam sợ tới mức trợn tròn đôi mắt.

Đôi mắt màu hổ phách trông càng nổi bật hơn.

Làm sao em ấy lại buồn thế này?

Lan Thâm không biết trong lòng cậu nghĩ gì, chỉ có thể cọ cọ dụi dụi, muốn dùng đuôi mèo chọc cho Lâm Miêu vui vẻ.

Nhưng rõ ràng, tâm trí của cậu đã không còn ở đây.

Chắc chắn Lâm Thâm phải có người mình thích trong ngành thú y, nếu không sao lại chuyển ngành chứ?

Nhớ lại Lưu Linh từng nói rằng Lâm Thâm thích con trai, nghĩ đến việc ngành thú y đa phần là nữ sinh, trong số nam sinh ít ỏi còn lại thì chỉ có bốn người, bao gồm cả Lan Thâm.

Ba người kia đều đang thực tập.

Lâm Miêu không khỏi hồi tưởng những lần tiếp xúc ngắn ngủi với họ.

Những ứng cử viên cứ quanh quẩn trong đầu, cuối cùng dừng lại ở một nam sinh có làn da trắng trẻo.

Ngoại hình thì... cũng tạm, chẳng thể sánh được với Lan Thâm.

Còn tính cách, không nói chuyện nhiều nên chẳng rõ, hình như rất ít nói?

Nhưng ngày nào Lan Thâm cũng thực tập cùng anh ấy, lại còn cùng lớp nữa.

Ánh mắt của Lâm Miêu càng lúc càng u ám.

...... Chả trách mình không ảnh hưởng gì đến chuyện anh ấy theo đuổi người ta.

Cậu nắm lấy khuôn mặt của Cục Cưng, nhéo ra đủ kiểu biểu cảm kỳ lạ, cố nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác xót xa, ngay cả ngón tay cũng hơi run rẩy.

Lâm Miêu gục đầu xuống, dùng hơi ấm từ bé mèo để làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo trong tim: "Quả nhiên, ở bên mèo vẫn là đơn giản nhất."

Lan Thâm lập tức cảm nhận được bất ổn, xoắn người giãy ra khỏi tay Lâm Miêu rồi chạy đi mất.

Lâm Miêu cũng không đuổi theo, chỉ bất lực ngồi phịch xuống, từ từ ổn định lại cảm xúc.

Mãi lâu sau, cậu mới đứng lên.

"Đứng ngẩn ra đây làm gì thế?"

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Lâm Miêu lập tức căng thẳng, giấu hết cảm xúc trong lòng rồi dè dặt đáp: "Em chuẩn bị về rồi."

Lâm Thâm bước lên, ngăn cậu lại, ép cậu phải ngẩng đầu đối diện với mình. Nụ cười trên môi mang theo chút khiêu khích: "Tò mò anh thích ai như thế, sao không tự hỏi thẳng anh?"

"?!"

"Sao... sao anh biết?" Lâm Miêu hoảng đến mức nấc cục một cái.

"Vừa nãy gặp Tạ Hinh Lan trên đường, thuận miệng nói chuyện vài câu." Lâm Thâm kiếm bừa một cái cớ, nhẹ nhàng giữ lấy cằm cậu, như nắm chặt điểm yếu của cậu, ngăn không cho cậu trốn thoát.

"Trả lời câu hỏi của anh đi. Sao lại tò mò về chuyện tình cảm của anh thế? Hỏi đi." Hai người đối diện một hồi, Lan Thâm cười đến vô cùng vui vẻ.

Anh nhẹ nhàng nói: "Nói đi, đừng giả câm nữa."

Lâm Miêu biết không thể trốn tránh được, đành nhắm mắt lấy hết can đảm hỏi: "Em hỏi anh, anh có phải đã có người mình thích rồi không?"

"Ừ, đúng vậy."

Bình Luận (0)
Comment