Lâm Miêu vừa sợ hãi vừa buồn bực, không biết còn bao nhiêu chuyện của mình đã bị con mèo cam này phát hiện.
Chả trách ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lan Thâm, cậu đã cảm thấy đôi mắt của anh rất giống mắt bé mèo cam.
Đáng lẽ phải tin vào trực giác của mình!
Lâm Miêu bẹo má mèo cam, tức tối nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách đó.
Mèo cam chớp chớp đôi mắt tròn xoe, vô tội làm nũng.
Nhìn nó, Lâm Miêu bất giác nhớ ra, có lẽ trước đó cậu đã hỏi thăm Tạ Hinh Lan về chuyện tình cảm của Lan Thâm, cũng bị con mèo cam này nghe hết, thế nên mới có thể "tình cờ" xuất hiện kịp thời như thế.
"Còn không biết xấu hổ mà giả vờ đáng thương à." Lâm Miêu bực bội càu nhàu một câu, nhưng vành tai lại hơi đỏ lên.
Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cậu vẫn không dám nói ra bí mật về siêu năng lực của mình, đành giận dỗi buông tay.
"Ui ui, vợ ơi, anh sai rồi!" Mèo cam cứ gọi "vợ" một cách tự nhiên đến mức Lâm Miêu không chịu nổi.
"Đủ rồi, một bé mèo con sao lại nói... nói nhiều vậy chứ."
Lâm Miêu giờ đây đến cả việc chạm vào mèo cam cũng thấy ngượng ngùng, trong đầu tự động thay thế hình ảnh thành Lan Thâm, thế là lập tức chẳng có cách nào xuống tay.
"Chỉ là một bé mèo thôi, chỉ là một bé mèo thôi..." Lâm Miêu tự thôi miên mình, bỗng nhiên khựng lại.
Vì bản thân cũng có siêu năng lực, nên Lâm Miêu dễ dàng chấp nhận những sự việc kỳ bí như thế này.
Thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng giấu kín, không chỉ mình cậu là người khác thường.
Chỉ là giờ không biết Lan Thâm là mèo biến thành người, hay người biến thành mèo.
Nếu chẳng may anh là mèo tinh gì đó, chẳng phải tuổi thọ sẽ dài hơn con người rất nhiều sao?
Thế thì cậu chắc chắn không thể ở bên Lan Thâm, nếu không thì anh sẽ phải sống cảnh goá bụa nửa đời người, rất thảm...
Lâm Miêu hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của mình đã đi chệch hướng.
Cậu liếc nhìn mèo cam dưới tay mình, đang cư xử vô cùng nghịch ngợm, ép tay cậu xuống dưới bụng nó. Lâm Miêu giật mình, không được tự nhiên mà rụt tay lại.
Vẫn phải tìm cách xác nhận xem con mèo cam này có thật sự là Lan Thâm hay không.
Nếu không, nếu không thì... làm sao mà chung sống được đây.
Nghĩ đến điều này, Lâm Miêu càng thêm bối rối, không dám nói thêm câu nào trước mặt mèo, chủ động muốn rời đi.
Cậu vừa định đứng lên, thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc mà cậu cực ghét vang lên.
"Kìa, đây chẳng phải là Lâm Miêu sao?"
Lâm Miêu quay lại, vẻ mặt lập tức lạnh tanh.
Mèo cam cảm nhận được thái độ khác thường từ cậu. Nếu như bình thường, Lâm Miêu chỉ không để ý tới người khác, không có biểu cảm gì, thì chỉ có thể thấy cậu là người hướng nội, ít nói. Còn bây giờ lại cảm thấy rõ ràng tâm trạng cậu không tốt, thậm chí có chút tức giận mơ hồ.
Mèo cam không khỏi đứng lên, nhìn về phía người kia, ánh mắt đầy thù địch.
"Viên Hạo Long, cậu lại đến làm gì?" Lâm Miêu lạnh lùng hỏi.
"Sao tôi không thể đến? Là trưởng CLB cứu trợ kế nhiệm, tôi đến xem mèo chẳng phải là chuyện đương nhiên à?"
"Bớt làm trò đi!" Lâm Miêu hít sâu một hơi, "Đừng tưởng không ai biết những toan tính nhỏ nhặt của cậu."
Viên Hạo Long cười khẩy: "Biết thì sao chứ? Dù gì cũng chẳng ai đủ khả năng. Nếu họ không chọn tôi, chẳng lẽ chọn một kẻ lập dị như cậu?"
"Ngày nào cũng chỉ biết nói chuyện với mèo, đồ thần kinh tự kỷ!" Ánh mắt Viên Hạo Long lóe lên sự ghen tị, "Học giỏi thì sao? Kiếm được tiền thì sao? Điểm cộng học bổng nghiên cứu sinh không phải vẫn thuộc về tôi à?"
Lâm Miêu im lặng.
Mèo cam ngẩng đầu, từ góc nhìn của anh chỉ thấy đôi tay Lâm Miêu đang hơi run rẩy, nắm chặt thành nắm đấm.
Rõ ràng rất tức giận, nhưng cổ họng như bị chặn bởi một hòn đá, chẳng thể nói lời phản bác.
Những ký ức cố tình bị lãng quên lại trồi lên từ đáy nước, Lâm Miêu cau mày, nhắm chặt mắt lại.
"Khè!" [Cút đi, thằng ngu!]
Mèo cam đột nhiên nhảy về phía trước, chắn giữa hai người, nhe răng nanh sắc nhọn đe dọa, vừa gầm gừ vừa cào cào móng vuốt.
Đồng tử của nó co lại thành một đường thẳng, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ lạnh lẽo, tàn nhẫn, như một con dã thú thực thụ.
Viên Hạo Long vô thức lùi lại nửa bước, nhưng nhận ra điều đó thì gã xấu hổ rồi nổi giận: "Hừ, con mèo nhỏ này cũng giỏi bảo vệ cậu lắm nhỉ? Cứ sống với nó cả đời đi, xem có ai thèm làm bạn với cậu không."
"Méo—" Mèo cam gầm gừ, gần như muốn lao lên cào xé cậu ta vài đường để dạy dỗ.
"Cậu im đi!" Lâm Miêu hoàn hồn, kéo mèo cam lại. "Bình tĩnh, với loại người này thì không đáng đâu."
Cậu đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn Viên Hạo Long: "Chỉ vì một chút điểm cộng? Hừ, cậu hết hy vọng đi, bọn tôi thà bầu cho sinh viên năm hai còn hơn bầu cho cậu."
Viên Hạo Long định nói gì thêm thì giọng của Tạ Hinh Lan đột ngột vang lên.
Lâm Miêu nhìn thấy cô, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hay nhỉ? Cậu còn không chịu từ bỏ à? Có tin tôi đá cậu ra khỏi CLB ngay hôm nay luôn không!" Tạ Hinh Lan chẳng khách sáo gì, lớn tiếng chửi thẳng.
Viên Hạo Long nhún vai, cười nhạo: "Vậy chị cứ đá đi. Không có bằng chứng, để xem chị lấy gì thuyết phục mọi người."
Cậu ta cười khẩy, "Đến lúc đó chúng ta chờ xem." Nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Lâm Miêu chậm rãi thở ra một hơi, tay siết lại để kìm chế những cảm xúc tồi tệ trong lòng.
"Em đó, lần sau những chuyện như này phải nói với chị ngay lập tức." Tạ Hinh Lan nhìn cậu, nghiêm giọng nói.
Lâm Miêu cười khổ gật đầu. Vừa nhìn thấy Viên Hạo Long, cậu đã nhắn tin cho Tạ Hinh Lan. May mà cô đến kịp, nếu không cậu thật sự không biết phải xử lý thế nào.
"Yên tâm đi, nhất định chị sẽ không không để CLB này rơi vào tay một kẻ ích kỷ như thế." Tạ Hinh Lan hậm hực phỉ nhổ. "Trước đây bị thật sự bị nó lừa, lúc mới vào thì giả vờ ngây thơ, Oscar không trao giải cho nó đúng là đáng tiếc."
Lâm Miêu thở dài, không biết có phải vì Viên Hạo Long tưởng mình đã nắm chắc phần thắng không, mà cuối kỳ trước lại lộ mặt thật trước cậu và Tạ Hinh Lan.
"Tôi ghét đám mèo phiền phức này, nếu không phải vì điểm cộng của CLB, ai thèm vào chứ." Cậu ta từng cao ngạo nói.
Lâm Miêu không ngốc, cũng mơ hồ cảm nhận được địch ý từ Viên Hạo Long, nhưng cậu luôn bỏ qua, chưa từng để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ liên quan đến mèo, cậu không thể không đứng ra.
Tuy biết bé mèo dưới chân mình không phải mèo bình thường, nhưng Lâm Miêu vẫn ngồi xuống theo thói quen, xem nó có bị dọa sợ không.
Vừa hay đối diện với ánh mắt lo lắng của mèo cam.
Lâm Miêu cúi đầu thấp xuống thêm chút nữa, lúng túng vuốt ve mèo.
"Nhưng mà chúng ta nói miệng không có bằng chứng, mấy đứa năm nhất năm hai thật sự cứ nghĩ nó là một đàn anh tốt, haiz."
Tạ Hinh Lan lại một lần nữa than phiền: "Mà chị nói thật, chẳng thà bằng giao CLB cho em, ít nhất em thật lòng tốt với mấy bé mèo."
Lâm Miêu im lặng, không còn từ chối như trước, một lúc sau mới lí nhí: "Em... em sợ mình làm không tốt."
Tạ Hinh Lan nhận ra sự thay đổi nho nhỏ trong thái độ của cậu, lập tức phấn chấn: "Làm sao mà thế được! Em xem, chẳng phải lần thực tập này em làm rất tốt đó thôi!"
Lâm Miêu lại trở về trạng thái trầm mặc.
Cậu ngẩng đầu nhìn mèo cam một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.
Lâm Miêu hạ giọng, dường như trả lời Tạ Hinh Lan, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn mèo cam: "Em, em không biết nói chuyện với người khác, em chỉ thích nói chuyện với mèo thôi... Lỡ... lỡ mọi người cảm thấy em lập dị thì sao đây."
"Meow!" [Làm gì có chuyện đó, nói chuyện với mèo siêu ngầu đó biết không!]
Khóe miệng Lâm Miêu khẽ nhếch lên.
"Đừng lo, nói chuyện với mèo mới là bình thường, trong CLB của chúng ta hầu hết mọi người đều vậy mà." Tạ Hinh Lan dùng khuỷu tay huých cậu, "Với lại á,với gương mặt của em, em không cần nói gì, mấy em năm nhất năm hai cũng sẽ thích em, đúng chuẩn một đàn anh lạnh lùng còn gì."
Hai người pha trò vài câu, tâm trạng của Lâm Miêu lại tốt hơn một cách kỳ lạ.
"Nhưng mà... nhưng mà em không quen ai cả, em tranh cử sẽ không có lợi thế..."
Mèo cam nghiêm túc nhìn cậu, hiếm khi thấy được vẻ dịu dàng từ một khuôn mặt mèo: [Anh tin chỉ cần em muốn làm, chắc chắn em sẽ làm tốt. Những người kia vì không giỏi bằng em, nên mới ghen tị rồi nói lung tung thôi.]
"Em đang nghĩ gì vậy trời, ngốc à? Trong nhóm có nhiều người sẵn lòng ủng hộ em lắm đó." Tạ Hinh Lan trừng mắt, "Chỉ riêng việc em mười năm như một ngày, bất kể mưa gió cũng đi cho mèo ăn và điểm danh, mọi người đều ngưỡng mộ em lắm đấy."
"Thế mà còn không được nữa thì thì để chị kéo phiếu giúp cưng!" Tạ Hinh Lan vỗ ngực cam đoan.
Ánh mắt Lâm Miêu dịu lại, đưa tay vuốt đầu mèo cam, đổi lại được cái dụi dụi của nó.
"Cảm ơn nhé."
"Meo-u." [Không cần khách sáo.]
"Này này, chị đang nói chuyện với em mà, sao em lại vuốt mèo nữa rồi, em có nghe chị nói không hả?!"
Lâm Miêu gãi gãi mũi, hơi ngượng ngùng khi bị bắt tại trận: "Nghe rồi, nghe rồi mà."
Tạ Hinh Lan: "......"
Tạ Hinh Lan: Tự dưng cảm thấy mình thật thừa thãi, nhưng lại không nói ra được.
"Thật đấy, cũng cảm ơn chị đã khuyên nhủ em... Ừm, em em em sẽ suy nghĩ lại xem có nên tranh cử không!"
Tạ Hinh Lan lập tức quăng cảm giác thừa thãi đi, mắt ngấn lệ: "Chỉ cần em có ý định đã là tiến bộ rất lớn rồi!"
——
Từ sau khi tình cờ phát hiện thân phận của mèo cam, Lâm Miêu bắt đầu dành sự chú ý đặc biệt cho nó.
Cậu không gọi mèo cam là Cục Cưng nữa, cũng không ôm ấp hôn hít, dù có vuốt mèo cũng chỉ đơn thuần là xoa đầu vuốt lông.
Trong lòng Lan Thâm dâng lên linh cảm chẳng lành, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Anh chỉ còn cách ban ngày bám riết không tha, mà ban đêm cũng chẳng bỏ cuộc.
"Khó hẹn thật đấy, nhiều ngày thế rồi mà chẳng có tối nào rảnh. Sớm biết vậy anh đã......" Lan Thâm dừng lại, giọng nói có vẻ tủi thân: "Anh thực sự không phải là hồng thủy mãnh thú đâu mà."
Lâm Miêu mím môi, chột dạ lảng tránh ánh mắt của Lan Thâm: "Tối... tối nay em đã có hẹn với mèo cam rồi, phải cho nó ăn pate, đã nói là phải làm, dù là mèo thì cũng không thể thất hứa."
Lan Thâm bất mãn mà nhíu mày.
Lâm Miêu có hứa hẹn gì với mèo cam hay không, không ai rõ hơn anh cả.
Anh nhìn Lâm Miêu với ánh mắt phức tạp, định nói lại thôi: "Được thôi, em nói thế nào thì là thế đó."
Hiện giờ mỗi khi đối diện với Lan Thâm, Lâm Miêu đều phải căng hết mọi dây thần kinh, nhạy bén nhận ra ý tứ ẩn sau câu nói của anh.
Nhưng để kiểm chứng suy đoán của mình, cậu đành nghiến răng tiếp tục nói dối.
_
Tối hôm đó, quả nhiên mèo cam tức tối chạy tới giống như dự đoán của Lâm Miêu.
"Meo meo meo!" [Pate pate, anh xem em hứa cho anh ăn pate khi nào hả?!]
Lâm Miêu giả bộ không biết: "Bé cam! Trùng hợp ghê, em không biết đâu, nếu không nhờ bé thì tối nay anh chắc chắn lại..."
"Méo." Mèo cam nghiến răng hung tợn.
[Anh biết mà ngay mà, em nói dối! Vợ ghét anh rồi, không muốn ở bên anh!]
[Hức hức, em xem, bây giờ em còn chẳng gọi anh là 'Cục Cưng' nữa rồi.] Mèo cam tròn mắt long lanh, kêu một cách yếu mềm, cố gắng lay động Lâm Miêu.
Lâm Miêu cạn lời, không khỏi khâm phục sự ngang ngược của Lan Thâm.
Mèo cam chính là Lan Thâm, chuyện này gần như là ván đã đóng thuyền.
Lâm Miêu hừ khẽ một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của mèo cam, tự nhủ sẽ không để người này dùng chiêu giả đáng thương để lừa gạt mình nữa.
"Meo ~~"
Mèo cam: Tròn xoe mắt, nghiêng đầu *nháy mắt*.
Lâm Miêu dường như nghe thấy tiếng chỉ số máu trong người mình tụt giảm: HP -1 -1 -1.
Không, không được! Nghĩ lại xem, đây là Lan Thâm! Một tên lưu manh như thế!
"Meo......"
[Vậy là pate cũng không mang tới luôn à?]
Mèo cam hạ mông ngồi bịch xuống đất, vùi mũi vào bụng, cuộn tròn như một quả bóng.
Lâm Miêu: "Phụt ——" Cạn máu.jpg
"Đương nhiên, anh có mang pate đến cảm ơn em nè."
Lâm Miêu chịu thua, mở balo lấy pate cho mèo cam ăn.
Nhìn dáng vẻ mèo cam cúi đầu chăm chú ăn, nụ cười hiền từ bất giác hiện lên trên gương mặt Lâm Miêu.
Còn biết làm gì hơn đây.
Giống như mỗi lần mở cửa về nhà, phát hiện bé mèo đã đẩy cốc nước vỡ tan tành, thủ phạm lại ngồi trên bàn, nghiêng đầu tỏ vẻ vô tội.
Chỉ là một chú mèo thôi mà, nó biết gì đâu.
Lâm Miêu thèm thuồng nhìn thân hình mềm mại, mũm mĩm của mèo cam, kiềm chế mãi mới không đưa tay chạm vào.
Thay vào đó, trong đầu lại bật lên một ý nghĩ chẳng liên quan.
Từ cái hôm vô tình thoáng thấy trong phòng thay đồ ở sân bóng rổ, dáng người của Lan Thâm đẹp khỏi bàn, cơ bụng và cơ thắt lưng vừa phải nhưng lại cực kỳ quyến rũ.
Sao mà khi biến thành mèo, vẫn không thoát được cái lời nguyền "mười đứa mèo cam thì chín đứa béo" cơ chứ.
"Phì." Lâm Miêu không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Cậu từng sờ bụng mèo cam, đó là một chiếc bụng "bánh mì" đặc ruột.
"Meo?" [Em đang cười gì đấy?]
"Béo thế mà còn ăn, không hổ là mèo cam mà."
Mèo cam tức giận nhe răng: "Em cứ đợi đấy, ngày nào đó sẽ đến lượt em chịu khổ!"
Nói xong thì quay đầu, hộp pate trước mặt bỗng chốc mất hết sức hấp dẫn.
Lâm Miêu liền cảm thấy hả hê: "Ăn đi mà, anh đùa thôi, bé không béo chút nào hết á."
"Meo meo!" [Hừ, chỉ ỷ vào việc anh cưng chiều em thôi.]
Lâm Miêu chớp mắt, tai đỏ lên.
Cậu đã, đã cậy được chiều mà sinh kiêu rồi!
——
CLB cứu trợ mèo hoang luôn thiếu người, đợt tuyển đầu năm học không đủ, nên cuối tháng 11 mở thêm đợt hai để quảng bá, hy vọng có thể kéo được vài sinh viên năm nhất năm hai tham gia.
Ngoài CLB cứu trợ mèo, một số đoàn thể và tổ chức sinh viên khác cũng đang chuẩn bị tuyển thêm thành viên mới.
Trường đã cho phép sử dụng sân vận động vào thứ Bảy, để các tổ chức cùng tiến hành sự kiện tuyển thành viên ở đó.
Tạ Hinh Lan chau mày, mặt đầy khổ sở khi viết nội dung bài đăng tuyên truyền.
"Sao vậy ạ? Không viết được bài à chị?" Lâm Miêu hỏi.
Với tham vọng làm chủ nhiệm, cậu không chỉ nói suông mà cũng giúp Tạ Hinh Lan lo liệu việc tuyển người.
Xem một lúc, Lâm Miêu cảm thấy cũng không khó lắm. Viết bài, làm tuyên truyền vốn là sở trường của cậu.
"Không phải, đợt tuyển này còn có cả CLB Nhảy đường phố." Tạ Hinh Lan than thở: "Với độ nổi tiếng của họ thì còn tuyển gì nữa? Năm nào cũng là nơi thu hút nhiều sinh viên mới nhất, tỷ lệ đậu còn rất thấp. Cạn lời luôn rồi. Chị sợ lần này họ lại chiếm thế độc tôn."
"Em nói xem, tại sao đám sinh viên mới lại cứ đâm đầu vào CLB Nhảy đường phố chứ? Rõ ràng chẳng mấy ai thật sự thích nhảy."
Lâm Miêu dốc lòng tìm cách an ủi: "Chắc họ chỉ tò mò thôi, muốn ngắm trai xinh gái đẹp. Đăng ký thì đông nhưng chất lượng chẳng ra gì, không giống chúng ta, ai nấy đều là tinh anh..."
"Khoan đã, em vừa nói gì cơ?"
"Chúng ta, ai cũng là tinh anh..."
"Không, đoạn trước nữa kìa."
"À, họ tới vì trai xinh gái đẹp?"
"Đúng!" Tạ Hinh Lan vỗ đùi đánh đét, "Chính là cái này!"
Cô cười gian xảo: "Chúng ta cũng có trai đẹp mà."
Lâm Miêu chớp chớp mắt: "Ai cơ ạ?... Không phải chị định nói em đấy chứ, em thì không được đâu."
"Ha ha ha, mấy ngày không gặp mà em đã tự luyến vậy rồi cơ à?" Tạ Hinh Lan cười to, "Tất nhiên em cũng đẹp trai, nhưng chúng ta phải lấy ra con át chủ bài ——"
"Lan Thâm!"
"Hả?" Lâm Miêu hơi cuộn ngón tay: "Anh ấy đâu phải người trong CLB mình đâu."
"Vậy nên chúng ta cần bàn cách kéo cậu ấy lên thuyền của mình."
"Ơ... Nhưng thế thì ngại lắm, nói kiểu gì đây."
Tạ Hinh Lan chớp mắt: "Dựa vào em đó, không phải em thân với cậu ấy à?"
"Không không không," Lâm Miêu vội vàng xua tay lia lịa, không biết có phải vì gấp hay không mà đến cổ cũng đỏ lên: "Em thấy không ổn đâu, em ôm mèo cũng được mà, thú cưng đáng yêu càng khiến người ta thích hơn."
"Cứ thử xem sao, Lan Thâm nổi tiếng lắm, mấy em năm nhất đều mê mẩn trai đẹp cả."
Tạ Hinh Lan chớp mắt, tinh nghịch nói: "Để cậu ấy bán sắc một chút thôi mà."
Lâm Miêu nghe vậy, tự động tưởng tượng đến cảnh Lan Thâm bị các em sinh viên bao vây, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cậu mím môi.
Tạ Hinh Lan đã nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin:【Anh Lan, CLB tụi tui sắp tuyển thêm thành viên, cậu giúp bọn tui với nhé?】
Lan Thâm vừa nhìn tin nhắn đã biết cô đang toan tính gì, đang định từ chối khéo thì Tạ Hinh Lan nhắn thêm một câu:【 Lâm Miêu cũng tới, ẻm cũng muốn vậy đó.】
Lan Thâm ngẩn người, xóa hết mấy lời từ chối vừa gõ.
Lâm Miêu nhìn thấy thế thì vội vàng nhắn tin giải thích: "Không phải em nói đâu, là chị Tạ tự nhắn đấy."
Lan Thâm bật cười: "Em muốn anh đến thì đương nhiên anh sẵn sàng hỗ trợ mà."
Lâm Miêu cắn môi, mạnh miệng nói: "Không cần, em ôm một bé mèo ngoan ngoãn là được rồi."
Cậu cảm giác mình càng ngày càng xấu xa: "Em thấy mang theo bé cam Cục Cưng cũng được á."
Cách màn hình, Lan Thâm nghiến răng nghiến lợi.
"Gì đó gì đó! Hai người đừng gạt tui ra mà nói chuyện riêng nhá, chị đây mới là trưởng hội, để chị mời!"
Tạ Hinh Lan cảm thấy mình bị cô lập, liền nhanh tay lập một nhóm chat ba người, đặt tên là "Dụ dỗ trai đẹp tham gia tuyển thành viên".
Lâm Miêu nhìn qua, không chịu như thế, đổi tên nhóm thành "Dụ dỗ mèo làm linh vật tuyển thành viên".
Cả hai không ai nhường ai, cùng lúc hỏi: "Lan Thâm, anh/cậu thấy sao? Anh/Cậu có đồng ý đến không?"
Lan Thâm làm gì còn cách nào khác, phải thuận theo Lâm Miêu thôi: "Anh nghĩ CLB cứu trợ mèo hoang mà có mèo thì đúng là rất hợp."
Lâm Miêu: "Đúng đúng, để em mang bé cam qua, haha!"
Lan Thâm tức đến bật cười. Nếu không phải chẳng ai biết con mèo cam kia chính là anh, anh gần như đã nghi ngờ Lâm Miêu cố tình chơi khăm mình rồi.
Anh hòa giải: "Không thì hai người đều lùi một bước."
【 Dù sao mèo cũng là nhân tố không ổn định, lỡ đâu nó bỏ dở giữa chừng cũng không hay. Anh có thể tới nửa ngày, còn có chút việc, nên không ở cả ngày được. 】
Đương nhiên là Tạ Hinh Lan lập tức đồng ý để tránh Lan Thâm đổi ý: "Cứ quyết vậy nhé."
Lâm Miêu bĩu môi, không tiếng động mà xí một tiếng.
Mèo cam có chạy hay không, chẳng phải do chính Lan Thâm tự quyết định à? Đúng là giả bộ đến mức mặt người dạ cún, à không, mặt người dạ miêu.
Ai bảo Lan Thâm lừa mình, cho anh chạy qua chạy lại, đáng đời.
Nhưng cậu không thể phủ nhận, nhìn Lan Thâm luôn nhường nhịn mình, trong lòng lại có chút thỏa mãn khó tả.
-
Chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy, bắt đầu từ 10 giờ sáng, trên sân thể dục đã rộn ràng tiếng gọi mời của các CLB tuyển thành viên mới.
Lâm Miêu đã đợi sẵn dưới ký túc xá, nhanh tay ôm lấy bé mèo cam.
Cậu bế vào lòng, lắc lắc: "Đi thôi, chuẩn bị tiếp khách nào."
"Meo..."
[Đừng lo, anh chỉ bán nghệ không bán thân, đương nhiên...... Nếu đối tượng là em, thì bán thân cũng được.]
Mèo cam ở trong lòng ngực cậu, sến súa nháy mắt một cái.
Nhưng vì ngoại hình quá đáng yêu, Lâm Miêu lại không thấy ghê mà còn hơi bị mê hoặc.
"Bé à, em đừng có sến súa như thế." Lâm Miêu dùng đầu ngón tay ấn lên đầu mèo.
Mèo cam cười hì hì, căn bản không để trong lòng, ngược lại còn dùng miệng cọ cọ đầu ngón tay Lâm Miêu, khiến cậu phải rụt tay lại.
"Mau đến xem CLB cứu trợ mèo hoang đi! Bạn có yêu động vật không? Muốn góp sức bảo vệ các bé mèo hoang không? CLB chúng mình hoan nghênh tất cả những trái tim yêu thương gia nhập!" Tạ Hinh Lan lên tiếng tuyên truyền.
Quả nhiên CLB nhảy đường phố bên cạnh bắt đầu mở nhạc sôi động. Một đàn chị mặc áo croptop đầy khí chất đang solo giữa sân, khiến một nhóm nữ sinh khóa dưới hét lên đầy phấn khích.
"Ngầu quá trời luôn!"
Cũng may là linh vật của CLB Mèo ngoan ngoãn ngồi yên trên bàn, không chạy lung tung, cũng thu hút không ít người tới.
"Wow dễ thương quá! Có thể sờ thử không ạ?"
Lâm Miêu có hơi khó xử: "Chỉ có thể sờ đầu của nó thôi."
Tạ Hinh Lan nhanh chóng giới thiệu và đưa ra những tấm bưu thiếp xinh xắn: "Đây đều là những chú mèo hoang trong trường chúng ta. Tất cả đã được triệt sản và tẩy giun định kỳ, rất sạch sẽ đáng yêu. Các bạn có muốn gia nhập CLB chúng mình để cùng nhau nựng mèo không?"
"Hoặc trước tiên tham gia nhóm thành viên mới để tìm hiểu cũng được."
Một nữ sinh khóa dưới bị vẻ dễ thương làm mờ mắt, ngơ ngác mà đăng ký xong lúc nào không hay.
"Thấy chưa? Mèo cưng của chúng ta rất hữu ích đó!" Lâm Miêu nói, giọng hơi cao, mang theo chút tự đắc.
"Mấy em mau gia nhập đi, anh cũng là thành viên kỳ cựu của CLB này, đảm bảo CLB chỗ bọn anh rất tuyệt nhé!"
Đột nhiên, một giọng nói khó ưa vang lên.
Lâm Miêu quay đầu lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, Viên Hạo Long đã thản nhiên lò dò đứng sau bàn của phòng họ.