Lâm Miêu thoáng ngẩn người, sau đó mở trang chủ của đối phương ra xem, hóa ra thực sự là tài khoản có chứng nhận chính thức.
Cậu đã từng nghe qua về thương hiệu thức ăn cho mèo Ái Sủng, chuyên sản xuất thức ăn mèo nội địa giá cả phải chăng, chất lượng cũng khá ổn. Đặc biệt là khi cho mèo hoang ăn, mọi người thường chọn loại thức ăn này vì giá rẻ mà số lượng nhiều.
Lâm Miêu nửa tin nửa ngờ gửi tài khoản WeChat của mình cho đối phương.
Một lúc sau, đúng như dự đoán, đối phương kết bạn với cậu trên WeChat. Sau khi xác nhận, Lâm Miêu nhắn: "Đợi mình chút, bên CLB mèo còn vài người phụ trách khác, mình lập nhóm rồi chúng ta bàn bạc nhé, được không ạ?"
Thức ăn cho mèo Ái Sủng:【 Được chứ được chứ 】
Lâm Miêu nhanh chóng kéo thêm vài người vào nhóm, bao gồm Tạ Hinh Lan, trưởng phòng tài vụ, trưởng phòng truyền thông.
Thức ăn cho mèo Ái Sủng:【Là thế này, chúng tôi đã xem video của bạn Lâm Miêu, rất xuất sắc, những chú mèo rất thông minh và đáng yêu, có thể thấy các bạn chăm sóc chúng rất tốt. Chúng tôi rất đồng tình với cách làm của CLB các bạn.】
Lâm Miêu hơi ngỡ ngàng, ngay sau đó là cảm giác vui mừng tràn ngập trong lòng.
Trước đây họ cũng từng hợp tác vài quảng cáo, nhưng đa phần là từ các xưởng nhỏ lẻ hoặc cá nhân tự thiết kế. Cậu chưa bao giờ nghĩ một doanh nghiệp lớn như thế này lại để mắt đến họ.
Thức ăn cho mèo Ái Sủng: 【Trên thực tế, điều này cũng rất phù hợp với triết lý doanh nghiệp và định vị sản phẩm của chúng tôi. Hàng tháng, công ty chúng tôi đều quyên góp tiền và vật phẩm để giúp đỡ mèo hoang.】
Thức ăn cho mèo Ái Sủng:【 Vì vậy, chúng tôi muốn tài trợ một số vật tư cho mèo của đại học S, và hy vọng có thể thông qua video của các bạn để quảng bá thêm. 】
Trong nhóm bỗng chốc im ắng vài giây.
Thực ra, Tạ Hinh Lan đã nhắn riêng cho Lâm Miêu, gần như phát cuồng rồi.
Tạ Hinh Lan:【 Aaa! Lâm Miêu, cưng là thần của chị】
Tạ Hinh Lan:【Đây là một hãng lớn đó! Phải làm sao để họ quyên góp thật nhiều thức nhỉ, huhuhu cảm động quá! Năm nay CLB mèo đã có tài trợ rồi!】
Tạ Hinh Lan:【Có nên đồng ý không? Có nên đồng ý không?】
Lâm Miêu đã dự đoán được từ trước, trong lòng cậu dù bình tĩnh hơn chị nhưng vẫn không giấu nổi sự kích động, miễn cưỡng khiêm tốn đáp lại: 【 Do may mắn, may mắn thôi】
【 Phải phải phải, gặp được mọi người là phúc của chị 】
Tay gõ phím của Tạ Hinh Lan nhanh đến nỗi gần như tạo ra tàn ảnh. Sau khi xả hết sự phấn khích, cô lại quay về màn hình công việc.
Mấy người trong nhóm bàn bạc một hồi, ai cũng thấy ổn thỏa. Thế là cả hai bên thỏa thuận thêm một số chi tiết, như sẽ tài trợ gì, tài trợ bao nhiêu, khi nào giao tới, còn cả việc nên nhắc đến thế nào trong video, v.v...
Lâm Miêu vốn cũng làm quảng bá cho câu lạc bộ, nên việc này chẳng làm khó được cậu. Kết quả lần này thực sự là niềm vui bất ngờ.
Nguyên nhân sâu xa cũng phải kể đến công lao to lớn của mèo cam. Một video đã đẩy lên top thịnh hành.
Đợi mọi thứ được chốt lại, nhóm nhỏ của Lâm Miêu và Tạ Hinh Lan náo nhiệt như muốn ném cậu lên trời để ăn mừng.
Bộ trưởng bộ tài chính:【Lâm Miêu, nhận của tui một lạy!】
Ban tuyên truyền:【Đúng vậy, lần này có đồ ăn cho mấy bé rồi, chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều người tham gia. Mỗi tháng mua thức ăn cho mèo tốn đến cả một - hai trăm tệ, lại tự bỏ tiền túi, nhiều bạn vì thế mà rút khỏi câu lạc bộ lắm.】
Gương mặt Lâm Miêu hơi ửng đỏ:【Không ngờ mèo trường mình được yêu thích đến vậy】
Tạ Hinh Lan:【Đúng thế! Nhất là bé cam, hiệu ứng quá xuất sắc, phải thưởng cho bé nó thêm mấy hộp pate!】
Lâm Miêu nghe cô nhắc mới hơi ngẩn ra.
Cậu nghĩ thầm, Lan Thâm chẳng cần mấy thứ đó để cảm ơn đâu.
Vậy mình nên làm gì đây? Dù sao anh cũng góp công rất lớn trong lần quảng bá này.
Suy nghĩ một hồi, cậu đột nhiên nhớ đến lời hứa vẽ áo cho Lan Thâm, vừa hay có thể xem nên thiết kế thế nào.
Cậu lập tức đặt mua dụng cụ cần thiết, xắn tay áo chuẩn bị bắt tay vào việc.
Đầu tiên, Lâm Miêu lấy giấy trắng và bút chì ra thiết kế bản phác thảo.
Áo của cậu trước đây vẽ hình đầu mèo cam trắng. Lần này, cậu muốn vẽ cho Lan Thâm một phiên bản chibi của bé cam.
Nhưng sửa đi sửa lại mấy lần, cậu vẫn không thể diễn tả được cái vẻ sến sến lém lỉnh của bé cam.
Lâm Miêu vừa cắn đầu bút chì vừa nhíu mày nhìn bức vẽ.
Vẽ một hình đáng yêu cũng không phải không được, nhưng cứ cảm thấy không hợp với Lan Thâm lắm.
Muốn cảm ơn Lan Thâm một cách nghiêm túc, thì sao có thể qua loa như vậy được?
Cậu nhất định phải thiết kế riêng một hình phù hợp với anh!
Lâm Miêu sửa đi sửa lại bản nháp suốt mấy ngày, đến khi áo thun trắng được giao tới, cậu bất chợt lóe lên ý tưởng.
Cậu mím môi, cầm bút phác mấy nét trên giấy, vẽ ra một bản thiết kế hoàn chỉnh.
Vẽ xong, cậu cẩn thận vẽ phác lên áo, tô màu, chờ khô.
Nhìn tác phẩm hoàn thiện, Lâm Miêu hài lòng gật đầu.
Lần tiếp theo đến bệnh viện làm t.ình nguyện, cậu sẽ mang theo làm quà cho Lan Thâm.
Cậu tỉ mỉ bỏ chiếc áo vào túi quà: "Đoán xem đây là gì?"
"Quà à?" Lan Thâm phối hợp trả lời. "Không phải em vẽ xong áo nhanh vậy đó chứ?"
Lâm Miêu mỉm cười, gãi gãi mũi, có chút ngại ngùng.
"Anh mở ra xem luôn được không?"
Lâm Miêu gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lan Thâm, muốn xem phản ứng của anh.
Lan Thâm nhẹ nhàng giũ ra, rất nhanh đã nhìn thấy hình ảnh một chú chó mắt liếc trông rất láu cá.
Anh cầm áo lên, lật trước lật sau nhìn kỹ.
Thiết kế của chiếc áo khá giống chiếc của Lâm Miêu, nhưng mặt trước là một chú chó với bộ lông đen trắng xám, thoạt nhìn giống Husky. Đôi mắt hơi híp lại, há miệng thè lưỡi trông vừa ngốc nghếch vừa lém lỉnh.
Phía sau áo là hình chiếc đuôi lông xù của chú chó, như đang vui vẻ vẫy đến nỗi tạo thành tàn ảnh.
Lan Thâm chỉ vào chiếc áo, rồi lại chỉ vào mình: "Tặng anh à?"
Lâm Miêu mím môi: "Anh có thích không?"
Lan Thâm gật gật đầu: "Thích thì thích..." Giọng điệu anh đầy phức tạp: "Nhưng trong mắt em, anh là, là thế này sao?"
Lâm Miêu nhìn trái nhìn phải mà đáp: "Đâu nhất thiết là vẽ anh đâu."
Khóe môi Lan Thâm khẽ cong, nụ cười dịu dàng ánh lên trong mắt khi nhìn cậu.
Lâm Miêu im lặng, trong lòng có chút chột dạ.
Thực ra đúng là lúc cậu nghĩ đến Lan Thâm, hình ảnh chú chó này bất chợt nhảy ra trong đầu.
Hoàn toàn không phải có ý muốn chửi anh.
Cậu lí nhí giải thích: "Em thực sự đã vẽ rất tâm huyết..."
Lan Thâm bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu: "Yên tâm đi, anh thích lắm, chỉ là...... sao em không mặc chiếc áo của em?"
Lâm Miêu cảm thấy điềm, lưỡng lự vài giây rồi tìm cách lảng tránh: "Cái áo mèo kia à.... thì, thì không mặc thôi...."
Nhưng Lan Thâm không cho cậu cơ hội đánh trống lảng: "Vậy sao? Có lẽ anh nhớ nhầm, sao anh lại cảm thấy hai chiếc áo này giống nhau thế nhỉ?"
"Cứ...... giống như áo đôi ấy."
Lời vừa dứt, tai Lâm Miêu lập tức đỏ lên.
Cậu tránh ánh mắt của Lan Thâm, không dám đáp lại.
Quả thực khi vẽ chiếc áo này, cậu đã có chút suy nghĩ mà không tiện nói ra.
Dù có cúi đầu thì cậu vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của Lan Thâm như dán chặt lên người mình. Lâm Miêu vốn không giỏi nói dối, lí nhí: "Thật sao... em, em không giỏi vẽ, có thể là trông hơi giống thôi."
Lan Thâm khẽ bật cười, tiếng cười rơi vào tai Lâm Miêu làm cậu chỉ muốn đào lỗ chui xuống. Ý thức được Lan Thâm cố ý chọc mình, cậu tức tối trừng mắt nhìn anh.
Đáng tiếc là ánh mắt tròn vo của cậu chẳng có chút sức uy hiếp nào, Lâm Miêu cũng phát hiện Lan Thâm còn cười tươi hơn, phồng mang bồi thêm một câu: "Đừng, đừng nói nữa, không thích thì trả em đây."
Lan Thâm nhanh chóng rút tay lại, giữ chặt chiếc áo trong tay, trân trọng áp sát vào ngực, ngữ khí nghiêm túc: "Không được, anh quý lắm đấy."
"Sau này ngày nào anh cũng mặc luôn."
Lâm Miêu nghe thế lập tức nguôi giận: "Không cần phải thế đâu."
"Vậy lần sau chúng ta đi chơi thì cùng mặc được không?"
Ai bảo sẽ mặc cùng anh chứ.
Lâm Miêu thầm phản bác trong lòng, nhưng ngoài miệng lại mím môi, vẻ mặt khó giấu nổi niềm vui.
Lâm Miêu không trả lời, nhưng Lan Thâm biết rõ cái tính bị chọc một chút thì động, không chọc là tự rút lui của cậu. Anh nhướng nhẹ mày, giọng nói mang theo sự áp đảo: "Được không?"
Lâm Miêu cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt và giọng điệu chân thành của Lan Thâm, khẽ gật đầu, mềm mỏng đáp ứng.
Sự vui vẻ của Lan Thâm không thể che giấu, khóe mắt cong lên, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt như hòa làm một với hình ảnh chú chó lớn vẫy đuôi trên chiếc áo trong tay.
Lâm Miêu khẽ hừ nhẹ, lẩm bẩm nói thầm: "Còn bảo em vẽ không giống."
——
CLB Mèo cuối cùng đã ký hợp đồng với thương hiệu thức thú cưng, trước mắt nhận được hai mươi túi thức ăn cho mèo, mỗi túi nặng 10kg, kèm theo một lô đồ hộp sẽ giao sau.
Họ không yêu cầu quảng cáo trực tiếp, chỉ cần Lâm Miêu để lộ logo thương hiệu trong video, kèm thêm vài lời đề cập khéo léo là đủ.
Việc này thì dễ đến không thể dễ hơn.
Để đảm bảo mọi thứ ổn thỏa, Tạ Hinh Lan đợi thức ăn được giao tới đầy đủ mới thông báo trong nhóm lớn: 【Các chị em! Hiện giờ có 20 túi thức ăn cho mèo, đặt ở gara phía sau thư viện. Ai cần thì nhắn riêng chị, miễn phí nhé. Tốt nhất là mỗi người phụ trách một điểm cho mèo ăn thì lấy một hai túi.】
Mèo Bikini Bottom:【 Đù! Thức ăn cho mèo từ đâu thế này, lớn cỡ nào vậy ạ?"
Tạ Hinh Lan: 【 Một bao 10kg 】
Toàn tử:【 !! 】
Toàn tử: 【Tuyệt quá! Chắc đủ dùng mấy tháng luôn, cuối cùng cũng không phải móc hầu bao nữa rồi *mèo rơi nước mắt vì hạnh phúc.jpg*】
Diệp Tử: 【 Có tài trợ rồi ạ? Đỉnh thật đấy, hội trưởng giỏi quá. 】
Tạ Hinh Lan: Lần này không phải chị đâu, là Lâm Miêu đó *đậu nành đắc ý* 】
Tạ Hinh Lan:【Video quảng bá của ẻm thu hút được bên tài trợ đó hê hê!】
Tạ Hinh Lan:【Hãy cùng nhau nói: "Cảm ơn Lâm Miêu" nào!】
【 Cảm ơn Lâm Miêu! 】
【 Cảm ơn Lâm Miêu! 】
Khi Lâm Miêu xuất hiện, trong nhóm còn náo nhiệt hơn.
Toàn tử: 【 Cảm ơn anh đã cứu em và ví tiền khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng】
Lâm Miêu: 【 Thực ra anh cũng không làm gì mà, mọi người mau đến chuyển thức ăn đi, anh đang ở gara @mọi người 】
Thức ăn miễn phí làm bùng nổ sự phấn khích, nhiều người ít hoạt động trong nhóm cũng lập tức xuất hiện.
Lâm Miêu là một thành viên kỳ cựu của CLB, nhiều đàn em mới gia nhập chưa rõ ràng lắm, nhanh chóng được các chị lớn giới thiệu.
【Lâm Miêu là anh lớn năm ba, cũng là trai đẹp hiếm có trong CLB á 】
【Ngoài ra thì mấy việc quảng bá hay bài đăng anh ấy cũng làm cùng, công việc thường ngày như bắt mèo cũng rất có trách nhiệm!】
Nhóm đàn em lập tức có thiện cảm lớn với Lâm Miêu.
Tutu: 【Hóa ra CLB của chúng ta tốt thế này, còn phát thức ăn cho mèo nữa, trước đây em cứ lo phải tốn nhiều tiền】
Đàn chị cười ngượng, đáp:【Bây giờ thì ổn hơn rồi, chứ trước đây thực sự...】
Tutu: 【Huhuhu, mấy bé mèo tội quá. Em cũng muốn lấy thức ăn cho mấy đứa ăn!】
Lâm Miêu ngồi xổm bên đống thức ăn, một tay cầm giấy, tay kia cầm bút, ghi lại người nhận.
"Anh ơi? chào anh ạ, anh là Lâm Miêu phải không?"
"À, đúng rồi, đến lấy thức ăn cho mèo à? Còn hơn mười túi nữa."
Tutu thấy tin nhắn thì lập tức chạy đến: "Em lấy một túi mang về ký túc xá được không ạ?"
"Được được, lấy đi."
Nhìn đống thức ăn chất thành núi nhỏ, Tutu nuốt nước bọt.
Mỗi túi đều cao ngang nửa người, đựng trong bao giống như túi phân bón, trông rất nặng.
"Thức ăn đều còn tốt cả, nhưng sau khi mở thì nhớ giữ khô ráo, nếu không sẽ dễ bị hỏng."
Tutu gật đầu, thử nhấc một túi nhưng không nổi, bèn ngập ngừng: "Có xe đẩy không ạ, cái này hơi nặng."
Lâm Miêu thoáng ngẩn ra, đứng lên vỗ tay phủi bụi: "Không nhấc nổi à? Để anh giúp mang xuống dưới nhé."
"Dạ được! Cảm ơn anh!"
Lâm Miêu nhấc một túi lên, vừa đi được mấy bước thì đụng mặt Lan Thâm.
Tutu theo sát phía sau, bị Lâm Miêu che mất tầm nhìn. Thấy cậu đột nhiên dừng lại, cô tưởng là túi nặng quá, vội nói: "Có cần em nâng giúp không, hai người cùng bê nhé ạ?"
"Không sao, hai bọn anh bê là được rồi."
Tutu ló đầu ra, nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của Lan Thâm, trong lòng không khỏi cảm thán, các anh chị trong trường không chỉ tốt bụng mà còn rất giỏi nữa.
Mình cũng phải học hỏi họ!
Còn Lâm Miêu nhìn biểu cảm lịch thiệp và ánh mắt có phần nguy hiểm của Lan Thâm, chỉ thấy hơi nhức răng.