Lâm Miêu để mặc anh tựa vào mình.
Có lẽ vì bản thân đã trải qua đủ mọi cung bậc bối rối và kinh ngạc, nên khi nói ra bí mật kia, trong lòng cậu lại thấy rất bình thản, chẳng có lấy chút căng thẳng hay sợ hãi nào mà bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng vậy.
"Anh ổn không?" Lâm Miêu hỏi, Lan Thâm vẫn chưa thoát khỏi xấu hổ, không chịu lên tiếng.
Lâm Miêu rộng lượng gật đầu: "Không sao đâu, ai mà chẳng có bí mật riêng. Em biết chuyện của anh, giờ anh cũng biết chuyện của em, coi như mình huề."
Lan Thâm bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, nét mặt gần như có thể gọi là hung dữ: "Cái anh để ý là chuyện này chắc?"
Ánh mắt Lan Thâm nhìn Lâm Miêu đầy ai oán, bên trong như có ngọn lửa cháy bỏng mà cậu không thể nào hiểu nổi.
Anh nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói: "Vậy ra em đã biết từ lâu, thế mà vẫn luôn ngồi nhìn anh làm trò cười đúng không?"
Lâm Miêu đã biết anh thầm thích cậu từ lâu, vậy mà còn giả vờ như không có việc gì.
Lan Thâm nghiến chặt răng, cảm thấy mình chẳng khác nào một con công đang xoè đuôi, lượn lờ khoe khoang khắp nơi mà không hề hay biết bộ lông đuôi phía sau đã rụng sạch rồi.
. . .
. . .
"Không có đâu!" Cùng lắm thì chỉ là thi thoảng lén cười mấy tiếng trong lòng thôi.
Khoé mắt Lâm Miêu hơi rủ xuống, đôi mắt cún con trông cực kì vô tội.
Lan Thâm vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Liều lượng thuốc mê được tính toán rất chuẩn, chỉ vài phút sau Lan Thâm đã không còn thấy choáng váng nữa.
Anh vươn tay ra, giả bộ như muốn đứng dậy.
Lâm Miêu lập tức đưa tay đỡ anh, nào ngờ Lan Thâm không nhúc nhích, ngược lại còn dùng sức kéo cậu ngã xuống.
Lâm Miêu loạng choạng, chưa kịp đứng vững đã bị Lan Thâm giữ chặt trên đùi mình.
Cậu có cảm giác như đang ngồi trên một tấm sắt nung đỏ, hơi nóng dưới đùi khiến toàn thân khó mà chịu nổi.
"Đừng, để em đứng dậy đi." Lâm Miêu lúng túng cựa quậy.
"Đừng nhúc nhích." Lan Thâm ghì chặt một tay đè cậu lại, tay kia đỡ sau lưng cậu, ép Lâm Miêu đối mặt với mình.
Mặt Lâm Miêu đỏ bừng cả lên, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Lan Thâm, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Hàng mi cụp xuống khẽ khàng run rẩy, khiến người ta muốn bắt nạt.
Lan Thâm nuốt nước bọt, cố kìm nén ý nghĩ trong lòng.
"Nói vậy thì, em đã biết từ lâu vậy rồi... không phải là anh thiệt thòi rồi à?"
Lan Thâm nhìn Lâm Miêu, khoé môi như cong lên như cười như không.
Cùng lắm là mất mặt thôi mà.
Chỉ cần bản thân không biết xấu hổ, thì sẽ chẳng xấu hổ nữa.
Lan Thâm khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhất quyết phải đòi lại chút gì đó từ Lâm Miêu: "Anh đã thầm thích em bao nhiêu năm, sau đó còn chủ động như vậy, ngày nào cũng dính lấy em đòi ôm đòi hôn, thế mà em lại thà đi hôn mấy con mèo con khác còn hơn nhìn anh một cái."
Giọng anh dịu xuống, nghe như có chút tủi thân, nhưng thân thể lại hoàn toàn trái ngược với lời nói, bàn tay giữ chặt không chút thả lỏng, cả người như mang theo móng vuốt mà bám chặt lấy Lâm Miêu.
Vừa nguy hiểm lại mê hoặc, khiến Lâm Miêu không thở nổi.
Lâm Miêu như biến thành một con mèo nhỏ bé bất lực trong tay Lan Thâm, để mặc anh muốn làm gì thì làm, bị véo má đến mức kêu ư ư mà cũng không dám tránh né.
Tim Lâm Miêu đập mạnh hai nhịp, từng tế bào trên người như đang la hét co rúm lại, nhưng trong lòng lại không kháng cự cảm giác này, trái lại còn rất muốn được chìm đắm trong đó.
Thể xác và tinh thần tranh đấu một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay Lan Thâm.
Lâm Miêu cảm nhận được bàn tay của Lan Thâm sau lưng mình từ từ dịch lên, ngón tay anh nóng rực, nắm lấy gáy cậu, còn nhẹ nhàng xoa tròn.
Cứ như thật sự coi cậu là mèo con mà trêu chọc vậy.
"Nói đi chứ, ngày nào anh cũng gọi em, mà e chẳng thèm đáp." Lan Thâm áp sát tai cậu, nhìn thấy vành tai từ từ đỏ lựng.
"Em nói đúng không, hả vợ?"
Trong đầu Lâm Miêu nổ oành một tiếng.
Giọng thật của Lan Thâm khác hẳn với tiếng "meo meo" mà năng lực siêu nhiên của cậu dịch lại, tất cả tiếng mèo trong tai cậu cơ bản đều là một dạng mềm mại dễ thương y như nhau.
Nhưng giọng thật của Lan Thâm trầm hơn, khàn hơn, cuối câu còn hơi nâng giọng, lúc nào nghe cũng thấy có chút ngả ngớn như cào nhẹ vào tim.
Đặc biệt là khi anh cố tình hạ giọng thủ thỉ bên tai, đuôi câu như cái móc câu kéo bay cả thần trí Lâm Miêu đi mất.
Lâm Miêu giơ tay chặn trước ngực Lan Thâm, cũng chẳng biết là định đẩy ra hay níu lại, cuối cùng chỉ đành siết lấy vạt áo anh.
"Vợ à, mình yêu nhau rồi, em cũng nên gọi anh bằng cái tên gì thân mật một chút chứ."
Vợ à vợ à vợ à.
Gọi đến mức Lâm Miêu sắp bốc cháy tới nơi.
"Vợ ơi?"
"Anh, anh đừng gọi nữa." Lâm Miêu ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh hơn bình thường, khoé mắt hoe đỏ, trông đáng thương vô cùng.
Lan Thâm nhéo vành tai cậu, nghĩ thầm tuyệt không thể dễ dàng buông tha: "Em không thích à?"
"Không phải......" Lâm Miêu rối rắm hồi lâu, giọng lí nhí như muỗi kêu, "Đừng gọi như vậy, nghe...... nghe kì lắm."
"Được rồi, vậy em gọi anh một tiếng, hôm nay anh sẽ không gọi nữa."
Lan Thâm nhìn chú mèo ngốc nhà mình tự nhảy vào hố, còn nghiêng đầu suy nghĩ mất nửa ngày.
"Đàn anh?" Lâm Miêu dè dặt hỏi thử.
"Không được, em có cả đống đàn anh, gọi ai chả được."
"Anh Lan?"
"Nhiều người gọi vậy lắm, không có gì mới mẻ."
Lâm Miêu ậm ừ mãi, cuối cùng ấp a ấp úng: "Cục, cục cưng...... Cái này được rồi chứ?"
"Gọi lại lần nữa đi."
Lâm Miêu ngoan ngoãn mở miệng, đôi môi khẽ chạm nhau: "Cục cưng."
Lan Thâm như chó nhìn thấy xương, dán mắt nhìn một hồi, cuối cùng cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm kia.
Lâm Miêu trừng to mắt, lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng, đầu óc trống rỗng.
Chỉ là chạm nhẹ rồi rời đi.
Lan Thâm ngẩng lên hít sâu một hơi, mặt mày rạng rỡ.
Thấy Lâm Miêu vẫn ngơ ngác, anh đưa tay véo véo má cậu: "Hồi hồn chưa, vẫn đang nhớ lại cảm giác à?"
Lâm Miêu xấu hổ giận dữ: "Không hề nhé! Anh đừng có nói linh tinh..."
Lan Thâm nhìn cậu vừa thẹn vừa giận nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả giọng mắng người cũng mềm mại như thế, lập tức thấy khô miệng khát nước, chẳng muốn làm người nữa.
Nếu không phải sợ hù doạ Lâm Miêu ngay ngày đầu yêu đương...
Lan Thâm nhịn hết lần này đến lần khác, chỉ sờ hai cái lên eo cậu rồi đành rút tay về, không làm gì nữa.
Đợi đến khi Lan Thâm nghỉ ngơi ổn định, anh mới thay đồ chuẩn bị đi về.
Lâm Miêu nhất quyết đòi xách túi giúp anh, theo sát sau mông như cái đuôi nhỏ: "Hôm nay anh là bệnh nhân mà, để em chăm anh."
Nói xong còn ghé sát vào cánh tay Lan Thâm, ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như ánh sao: "Anh khát không? Cố nhịn thêm chút nữa, hai tiếng nữa là được uống rồi."
Miệng thì líu lo không ngừng, thân thể thì lặng lẽ dựa vào Lan Thâm dưới cái cớ chính đáng.
Dù sao bây giờ hai người đang yêu nhau rồi mà, dính nhau chút chắc không sao đâu ha?
Huống hồ lúc Lan Thâm còn là mèo, ngày nào anh chẳng muốn dính lấy cậu.
Đến khi hai người vai kề vai, tay sát tay, Lâm Miêu thoả mãn ngẩng đầu lên.
Lan Thâm nhìn chú mèo con nhà mình đang giơ vuốt thăm dò, vừa hay bị bắt quả tang.
Lâm Miêu dụi mũi, không nói gì.
Lan Thâm vươn tay ôm lấy vai cậu, anh cao hơn Lâm Miêu hẳn một cái đầu, tư thế đó chẳng khác gì ôm cả người cậu vào lòng.
Lâm Miêu đỏ mặt, giả vờ thản nhiên như không mà nghiêng đầu tựa vào ngực Lan Thâm thêm một chút.
"Đã thích dính anh rồi thì cứ mạnh dạn lên."
Lâm Miêu ngoan ngoãn gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Muốn hỏi gì? Hả bạn trai của anh?" Lan Thâm ôm chặt lấy cậu.
Hành động này khiến Lâm Miêu bạo gan hẳn lên, ngập ngừng hỏi: "Cho nên, sao anh lại biến thành mèo thế? Là mèo tinh à? Có khi nào sống rất lâu không..."
Lan Thâm bật cười: "Trên đời làm gì có chuyện siêu nhiên như thế..." Nói đến đây lại thấy không ổn lắm, nhất là khi Lâm Miêu còn có siêu năng lực nữa.
Quả nhiên vừa cúi đầu thì thấy Lâm Miêu đang bĩu môi, phồng má tỏ vẻ bất mãn.
Lan Thâm vội vàng xua tay: "Thu hồi thu hồi, nhưng mà anh thật sự là con người, ờm, ít nhất thì từ khi ba mẹ sinh anh ra, anh đều cảm thấy như vậy."
Anh đơn giản kể lại đầu đuôi cho Lâm Miêu nghe, càng nghe mắt Lâm Miêu càng tròn xoe.
"Cho nên anh là tự dưng biến thành mèo á?" Lâm Miêu nhìn anh, "Mà lần đầu em gặp anh, cũng là lần đầu anh biến mèo luôn..."
Lâm Miêu cúi đầu trầm ngâm, Lan Thâm tưởng cậu phát hiện được gì nên chờ cậu suy nghĩ.
Không ngờ đợi mãi, Lâm Miêu lại lí nhí một câu nhỏ xíu: "Đúng là có duyên quá."
Lan Thâm cười càng sâu hơn, ánh mắt cong cong: "Đúng thật."
Nếu không thì anh đã chẳng có những chuyện khúc mắc với Lâm Miêu, không nhìn thấy mặt khác của cậu, cuối cùng e là chẳng dám theo đuổi, rồi mối tình đơn phương này sẽ kết thúc trong vô vọng.
"Không sao đâu, dù sau này anh không kiểm soát được thì em cũng không chê anh." Lâm Miêu vụng về an ủi, vỗ vai anh, "Hơn nữa em nghe hiểu tiếng mèo, em sẽ giúp anh tìm nguyên nhân."
"Vậy nhờ em nhé."
Lan Thâm tiêm thuốc mê nên không thể lái xe, Lâm Miêu thì còn chưa lấy bằng, nên hai người gọi tài xế lái thuê chở về trường.
Tới dưới ký túc xá, Lâm Miêu lại bắt đầu không nỡ.
Lúc này cậu mới phản ứng kịp, người bên cạnh là bạn trai mới ra lò vừa yêu được một ngày, đang trong giai đoạn phấn khích nhất.
Rõ ràng cùng học một trường mà lại phải tách ra mỗi người một ký túc xá.
Thân phận của Lâm Miêu biến chuyển quá suôn sẻ, tình cảm chôn giấu lâu nay tràn ra ào ạt, chỉ hận không thể dính chặt lấy Lan Thâm.
Cậu đứng yên không nhúc nhích, cố moi ra lý do: "Dạ... dạ dày anh sao rồi? Về nhớ từ từ uống nước, lát nữa ăn gì dễ tiêu thôi."
"Hay là, tụi mình cùng đi ăn một bữa đi." Mắt Lâm Miêu sáng bừng lên.
"Lúc nãy là ai than bài tập nhiều quá làm không xuể, trưa phải về học ấy nhỉ?"
Lâm Miêu chu môi, lí nhí: "Nhưng mà em muốn ở cạnh anh..."
"Tuần sau không biết lúc nào mới gặp lại nữa, em đi học, anh đi thực tập." Lâm Miêu thẳng thắn nói thật lòng, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo nỗi lưu luyến không chút giấu giếm.
Tim Lan Thâm mềm nhũn cả ra.
Không hiểu sao Lâm Miêu lại có thể khiến người ta muốn cưng chiều đến thế.
Anh xoa đầu cậu: "Vậy... muốn ở chung với anh không?"
"Anh tìm nhà xong rồi, vốn định mấy hôm nữa mới nói với em, mấy tuần tới dọn dẹp xong là ổn thôi."
"Thật không thật không?!" Lâm Miêu mím môi, như muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt sáng rực lại bán đứng cậu.
Dù sao ký túc trong trường cũng rẻ, cậu không cần phải tiếc tiền.
Lan Thâm bật cười: "Đương nhiên rồi, vốn anh còn định bịa vài lý do để lừa em tới, giờ khỏi cần rồi."
Vành tai Lâm Miêu đỏ ửng, nhỏ giọng : "Anh không lừa em em cũng đồng ý mà..."
Lan Thâm yên lặng nhìn cậu, nhìn đến mức khiến Lâm Miêu thấy tim đập dồn dập. Anh giơ tay, nhéo lên vành tai đỏ ửng của Lâm Miêu, cười không rõ ý.
"Thế giờ có thể về ký túc chưa nào?"
Lâm Miêu gật đầu, tung tăng chạy vào ký túc xá, muốn lập tức chia sẻ tin vui với bạn cùng phòng.
Về chuyện yêu đương, hai người có chung quan điểm: không muốn giấu giếm, cứ thẳng thắn nói với bạn bè.
Lan Thâm vừa về tới phòng cũng nói thẳng: "Vài tuần nữa chắc tao sẽ dọn ra ở bên ngoài thuê nhà chung."
Lưu Linh và Nhạc Tử Ngang đã đoán trước được, nghe lời nói ám chỉ như vậy thì bèn trêu: "Không phải chứ, anh Lan nhanh tay dữ vậy luôn?"
Cao Hướng Hiểu hơi trì độn, nhìn qua nhìn lại mãi rồi gãi đầu: "Hả? Nói gì thế, chúng bây đang nói chuyện gì vậy?"
Lưu Linh nháy mắt: "Mày biết anh Lan từng đơn phương người ta đúng không?"
Cao Hướng Hiểu gật đầu.
"Người đó chính là Lâm Miêu."
"Chuyện đó nói lâu rồi mà, tao biết mà." Cao Hướng Hiểu ngơ ngác.
Lưu Linh tức quá bèn gõ lên đầu cậu ta một cái: "Đồ đần ạ, anh Lan còn ở ghép với ai được nữa, tất nhiên là tán đổ người ta rồi, hai người sắp dọn ra sống như vợ chồng son rồi đấy!"
Cao Hướng Hiểu há hốc mồm như nuốt được cả cái bóng đèn, quay sang nhìn Lan Thâm để xác nhận.
Lan Thâm cười cười: "Đúng là ở bên nhau rồi."
Trong ký túc vang lên tiếng thét dài như vượn hú.
"Thế thì phải đãi bọn này bữa cơm á nha! Bao giờ cho tụi này gặp Tiểu Lâm đây?!" Lưu Linh ồn ào nói.
Lan Thâm liếc cậu ta, hừ một tiếng: "Đừng có vô phép. Chuyện ăn cơm... phải xem biểu hiện của chúng bây rồi."
Lưu Linh lập tức vào vai: "Chúng em cực kỳ muốn gặp chị dâu đó."
"Đúng đúng!" Hai người còn lại cũng phát ra tiếng cẩu độc thân chân thành.
Lan Thâm bật cười, xua xua tay: "Đi tìm quán đi, tới lúc đó hẹn ngày là được."
Nhạc Tử Ngang và Cao Hướng Hiểu hào hứng cầm điện thoại tra nhà hàng gần trường.
Xếp hạng! Giá cả!
Từ cao xuống thấp!!
Mắt hai người lóe sáng như sói đói, thỉnh thoảng lại liếc sang Lan Thâm.
"Mé, trông ghê quá à." Lưu Linh xoa xoa cánh tay, quay sang nói với Lan Thâm: "Chúc mừng nha, thật sự ganh tị quá đi."
Lan Thâm cười chân thành: "Cảm ơn, ông cũng đâu cần ganh, tôi thấy ông với người dạo trước đó không phải cũng ổn lắm à?"
Ý Lan Thâm nói là người đàn ông mặc sơ mi trắng đã cùng Lưu Linh cứu con cú mèo lần trước.
Lưu Linh vốn hay thay bạn tình như thay áo, nhưng sau khi quen người kia thì không còn qua lại với ai khác, trái lại còn đàng hoàng hẳn, thi thoảng ra ngoài cũng chỉ đi với người đó.
Lan Thâm cũng từng gặp vài lần, thấy người đó khá đáng tin, nghề nghiệp tính cách đều tốt, quan trọng là rất kiên nhẫn với Lưu Linh.
Đã hơn một tháng, Lan Thâm đinh ninh nghĩ hai người đã yêu nhau rồi.
Không ngờ vừa nghe vậy, mặt Lưu Linh tối sầm xuống.
Lan Thâm ngừng lại: "Sao vậy?"
Lưu Linh mặt mày khó coi: "Ai mà yêu đương với anh ta."
Có lẽ cũng hiếm khi có người để trút bầu tâm sự, Lưu Linh hạ giọng nói: "Tôi sợ mèo, không phải ghét, nhưng đúng là sợ."
Lan Thâm gật đầu, im lặng lắng nghe.
Lưu Linh vì sợ mèo nên mới nhảy qua làm bên chăm sóc chim chóc như cú mèo.
"Người ta nuôi bao nhiêu con tôi không quản, nhưng anh ta biết rõ tôi sợ, vậy mà mấy hôm trước còn cứ đòi nhặt mèo về nuôi."
Trong lòng Lưu Linh có một ngọn lửa âm ỉ, nhân lúc này trút ra với Lan Thâm: "Bọn tôi chỉ là tình một đêm, tôi không muốn yêu đương."
Lan Thâm im lặng một lát rồi nói: "Nếu không yêu nhau, vậy ông quan tâm người ta nuôi gì trong nhà làm gì?"
Lưu Linh sững người.
Lan Thâm nói tới đó liền ngưng, khẽ thở dài.
Trong lòng Lưu Linh chợt thấy hoang mang rối loạn, giống như trái bong bóng bị người ta chọc thủng, cứ thế xì hơi từng chút một.
Cậu ta mấp máy môi, không biết nên phản bác thế nào.
Thấy Lan Thâm sắp đi, Lưu Linh vội níu lại: "Tôi..."
Lưu Linh lấy lại bình tĩnh: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lúc ông quyết định theo đuổi Lâm Miêu, giờ lại định yêu đương sống chung, ông... ông không sợ sao?"
Thật ra có lúc cậu ta cũng rất ghen tị với Lan Thâm, có thể gặp được người mình thật lòng thích, còn đủ can đảm để yêu.
Lan Thâm hiểu rõ nút thắt trong lòng Lưu Linh, nhìn vào mắt cậu ta, chân thành nói: "Tôi tin bản thân, cũng tin cậu ấy."
"Ừm..." Lan Thâm bình thường hay lý luận, vậy mà giờ nhất thời chẳng tìm được lời nào thích hợp, "Chắc là dám yêu dám hận, thực ra tôi cũng không nghĩ nhiều tới vậy."
Lan Thâm cụp mắt, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng nói: "Ông không cần phải vì một người sai mà lãng phí cả đời. Có những chuyện... cần học cách buông bỏ." Nói xong anh lịch sự rời đi.
Lưu Linh mơ hồ đáp lời, cúi đầu tự giễu cười một tiếng.
Có lẽ cậu ta thật sự bị quá khứ ràng buộc quá lâu rồi, đã đến lúc nên bước ra khỏi đó thôi.
Chiếc điện thoại trong túi quần rung lên một cái, Lưu Linh lấy ra xem.
Là áo sơ mi trắng gửi tin nhắn WeChat tới.
Hai người tuy đang giận dỗi chiến tranh lạnh, nhưng Lưu Linh vẫn chưa chặn anh, trong lòng mang theo một tia hy vọng mà chính mình cũng không dám đối mặt.
May mà áo sơ mi trắng thực sự đã nhắn tin tới.
【Anh chỉ muốn giao mèo con cho trạm cứu trợ thôi, chứ không phải nuôi trong nhà đâu.】 Anh nghiêm túc giải thích, còn đính kèm mấy tấm hình mèo.
【Mèo con đã được một người tốt nhận nuôi rồi.】
【Nhà ông nội anh có nuôi một con vẹt xám Cockatiel, mấy hôm nay tạm thời gửi ở chỗ anh, em có muốn đến xem không? (hình ảnh)】
Khóe môi Lưu Linh bất giác cong lên.
——
Lan Thâm ngồi trở lại chỗ của mình, khóe miệng mỉm cười nhìn điện thoại.
Trên màn hình là cuộc trò chuyện WeChat giữa anh và Lâm Miêu.
Lâm Miêu đang lải nhải kể khổ về chuyện bạn cùng phòng hoảng hốt không chịu tin cậu đang yêu.
【Thế mà Đinh Nhất Chu nói em còn nhỏ, không cho phép yêu đương.】
【Em hơn hai mươi tuổi rồi luôn á! (mèo tức giận.jpg)】
Lan Thâm nhắn lại: 【Bọn họ còn nói gì nữa?】
Lâm Miêu: 【Nói anh là con heo thúi đi ủi mất cây cải trắng】
Ngón tay Lan Thâm khẽ cuộn lại, nói vậy cũng không sai.
Lâm Miêu da trắng mắt sáng, lại mềm mại dễ thương, đúng là giống cải trắng thật.
Lâm Miêu:【Bọn họ không mắng anh đâu, chỉ là lo em bị lừa thôi...】
Lan Thâm sửng sốt một chút:【Nói có lý, anh công khai danh phận để tránh hiểu lầm ngay đây.】
Khi Lâm Miêu còn chưa kịp phản ứng, Lan Thâm đã nhanh tay đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè WeChat.
Lan Thâm: "Yêu đương rồi. Nếu sau này có ai bị tôi xoá bạn thì xin lỗi trước nhé. Nhà tôi quản nghiêm, xin lỗi mọi người."
Vừa đăng xong, bạn bè trong danh sách còn chưa hiểu đầu đuôi, tưởng anh đang đùa hoặc chơi thua kèo gì đó, thế là cười cợt bình luận bên dưới.
【Đúng vậy, người yêu là tui đấy, tui quản nghiêm, sorry mọi người nha】
【Nói bậy, bạn gái của anh Lan rõ ràng là tui, anh ấy đang nằm trên giường tui để đăng bài nè】
【Nước tiểu của tôi vàng, để tôi tạt cho mấy người trên kia tỉnh ra, ai bị tiểu đường thì xin nhường đường, đừng để họ nếm chút ngon ngọt nào!】
Nhưng chờ mãi cũng không thấy Lan Thâm đính chính, thậm chí còn đổi luôn ảnh nền thành: "Đã có người trong lòng, xin đừng làm phiền."
Bạn bè trong danh sách lập tức hoảng loạn:
【WTF anh Lan nghiêm túc đấy à?】
【Bao giờ vậy, sao tao không biết gì hết】
【Thật hả thật hả? Không thể nào, mày yêu đương mà không báo anh em, mày không còn là người nữa rồi】
Lan Thâm chỉ trả lời ngắn gọn bên dưới: "Là thật đó."
Đêm đó, không biết đã có bao nhiêu giấc mộng tình yêu học đường tan vỡ.
Tất nhiên Lâm Miêu cũng thấy dòng trạng thái đó, cậu nắm chặt ngón tay, im lặng hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt tim đập bấm like.
Cảm giác Lan Thâm chỉ thuộc về mình cậu khiến Lâm Miêu vui như mở hội trong lòng.
Cậu nghĩ nghĩ, vờ như lơ đãng hỏi Lan Thâm: "Vậy chúng ta có nên đổi avatar đôi không?"
Khóe môi Lan Thâm cong lên: "Đúng ha, tranh do Miêu Miêu tự tay vẽ mà, tất nhiên anh phải dùng rồi."
Lâm Miêu vừa định phản bác là mình đâu có vẽ ảnh đôi bao giờ, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.
Không lâu sau, Lan Thâm thật sự gửi ảnh tới, avatar là một chú chó trông vừa ngố vừa đáng yêu.
Lan Thâm tìm góc độ đẹp, chụp họa tiết trên áo thun, chỉnh chút ánh sáng và độ tương phản, nhìn chẳng khác gì ảnh gốc.
Lan Thâm:【Thế nào? Em cũng đổi luôn đi, cho anh xem xem nào.】
Lâm Miêu đỏ mặt, ngoan ngoãn làm theo, đổi thành một cái đầu mèo đáng yêu.
Tiện thể gửi cho Lan Thâm xem:【.】
Hai avatar nhỏ, một nhìn sang trái, một nhìn sang phải, phong cách giống nhau, vừa khéo ghép thành một đôi.
Chẳng trách lúc trước Lan Thâm bảo giống đồ đôi, đúng là giống thật.
Lòng Lâm Miêu khẽ rung động, âm thầm chụp màn hình, còn lập một album riêng để lưu lại.
Bạn bè trong danh sách bạn của Lan Thâm sau khi thấy anh xác nhận, lại còn đổi avatar đôi thì lập tức gào thét.
Chính xác thì tiếng gào chia làm hai phe.
Một phe là mấy nam sinh, mất đi đối thủ nặng ký nên thở phào nhẹ nhõm, chỉ oán trách Lan Thâm chơi không đẹp, bắt anh phải mời ăn một bữa.
Phe còn lại thì khóc ròng vì trai đẹp đã có người yêu, bản thân hoàn toàn không còn cơ hội.
Không tiện ồn ào ngay dưới status công khai, nên confession bỗng nhiên náo nhiệt trở lại.
"Topic thở dài" mời mọi người cùng vào thở dài.
Lầu 1: Haiz, hết cơ hội rồi.
Lầu 2: Nhìn tiêu đề là biết chủ thớt đang nói gì rồi, tui cũng vào thở dài một cái: Haizz ——
Lầu 3: Gì vậy? Có chuyện gì mà ai cũng thở dài thế?
Lầu 4: Lan Thâm có người yêu rồi, hôm nay công khai trên WeChat đó;
Lầu 5: Gì?!
......
Lầu 21: Không thể nào chứ?! Em mới nhập học thôi mà, đã hết cơ hội rồi sao?
Lầu 22: Lầu trên, tui mới vừa đu CP, giờ đã BE rồi hả?
Lầu 23: Tui cũng vậy TAT, nhưng mà lầu 22 ơi, mình tự an ủi nhau trong góc nhỏ vậy.
May mà bạn chung giữa Lâm Miêu và Lan Thâm không nhiều, phần lớn đều là bạn cùng lớp hoặc bạn cùng phòng, không phải dạng thích hóng drama hay hay rình confession, nếu không thì lầu 22 với lầu 23 hôm nay đã biết mình ship trúng CP thật, chắc phải la lên "Ngọt chết tui rồi" mất.
Lâm Miêu vốn còn lo sau khi công khai sẽ phiền phức, không ngờ lại chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình, vài người bạn chỉ gửi tin nhắn chúc mừng, người duy nhất có vẻ không hài lòng là Tạ Hinh Lan.
Cô nghiến răng nghiến lợi bảo Lan Thâm nói, cho, rõ, ràng.
Lâm Miêu âm thầm đẩy nồi cho Lan Thâm gánh.
Lúc này điều khiến Lâm Miêu lo lắng nhất là: "Bạn cùng phòng em muốn cùng anh ăn một bữa cơm."
Lâm Miêu giải thích: "Đó là truyền thống của ký túc xá bọn em, ai thoát kiếp FA thì người yêu phải mời cả phòng ăn một bữa."
Lan Thâm vui vẻ đồng ý, mấy người hẹn thời gian và địa điểm.
Hôm đó, ba ông bạn cùng phòng của Lâm Miêu hiếm hoi dậy sớm chuẩn bị.
Lâm Miêu ngơ ngác: "Chỉ là ăn bữa cơm gặp mặt thôi mà?"
Đinh Nhất Chu trợn mắt: "Con ạ, con thì biết cái gì."
"Chúng ta thua người không thua khí thế!"
"Đúng vậy!" Tô Bân cất công quay về ký túc, lên tiếng phụ họa.
"Đàn anh thì sao chứ!"
"Muốn đụng đến cải trắng nhà chúng ta, thì phải xem anh ta có bản lĩnh đó không đã!"
Ba người rửa mặt chải tóc, mặc bộ đồ mới tinh, ngẩng đầu hùng hổ như ba con rùa.
Lâm Miêu gãi đầu, khoác áo khoác lên rồi chạy theo, tay còn không quên nhắn cho Lan Thâm:
【 Xong rồi, hình như bạn cùng phòng em bị k.ích th.ích quá nặng, có vẻ chịu không nổi nữa rồi.】