"Đương nhiên không tiện cũng không sao."
Lan Thâm rất chu đáo mà lui một bước.
Lâm Miêu đột nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu tránh ánh mắt anh, nói: "Không, không sao, để em g-gửi gửi cho anh!"
Cậu hít một hơi thật sâu, ổn định nhịp tim, cố gắng không lắp bắp: "Anh chờ chút, để em tìm xem."
"Đừng lo, anh không vội." Lan Thâm khẽ cười một tiếng.
Lâm Miêu tưởng anh đang cười mình nên có chút ảo não, sợ lại mất mặt thêm, cậu dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ tập trung tìm ảnh trong album.
Tạ Hinh Lan nhìn qua nhìn lại hai người vài lượt, nhận thấy có gì đó khó tả lắm.
Cô nàng cau mày nhìn Lan Thâm: "Cậu không được bắt nạt em nó đâu đấy."
"Làm gì có chuyện đó được." Lan Thâm mỉm cười giơ tay lên tỏ vẻ vô hại.
Tạ Hinh Lan nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ cô còn việc bận nên không dây dưa được, cô nói: "Vậy tớ đi trước đây, Lâm Miêu, nếu có vấn đề gì thì tìm chị nhé."
Cô huơ nắm đấm như một nữ anh hùng: "Không sao đâu, có chị ở đây thì không ai dám bắt nạt em hết á."
Lâm Miêu mím môi cười: "Chị à, em có phải con nít đâu."
Tạ Hinh Lan bất đắc dĩ rời đi.
Lâm Miêu vốn định đi kết nối thông tin, nhưng khi cậu quay đầu thì lại thấy Lan Thâm tải ảnh xong rồi mà vẫn chưa rời đi.
Lâm Miêu chỉ có thể bấm bụng nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh còn chuyện gì ạ......"
Lan Thâm nhìn cậu chằm chằm một hồi, nhìn đến mức cậu nổi da gà, anh mới chậm rãi mở miệng: " Có chứ, anh chưa rõ vụ phân công công việc trong bệnh viện lắm, có thể phiền Lâm Miêu dẫn anh đi xem thử không?"
Lâm Miêu tưởng thật, nghĩ đây không phải việc gì khó nên gật đầu: "Vừa hay, em cũng đang định đi xem các thành viên khác."
Cậu đưa Lan Thâm đi qua từng phòng ban, chỉ cảm thấy đàn anh này hơi kỳ lạ.
Thay vì quan sát các phòng ban, anh toàn nhìn chằm chằm vào cậu.
Cảm giác tồn tại của Lan Thâm càng mạnh hơn, khiến Lâm Miêu còn chẳng dám nhìn vào anh.
Cũng may có vẻ đàn anh không có ác ý gì.
"À đúng rồi, anh sẽ thực tập ở chuyên khoa chó mèo à?"
"À, cũng không hẳn...... thực tập thì chỗ nào thiếu người anh tới chỗ đó, miễn sao không xung đột quá nhiều với chuyên ngành là được ạ."
Lan Thâm chỉ căn phòng trước mặt: "Vậy đây là...?"
Lâm Miêu ngẩng đầu nhìn: "Đây là bộ phận cứu trợ."
Nói đến đây, cậu cảm thấy hơi buồn, không khỏi nhỏ giọng than thở với Lan Thâm: "Công việc linh tinh thì nhiều mà tiền lại ít, chẳng mấy ai muốn tới. Cũng may là có trợ cấp của chính phủ và tình nguyện viên từ các trường lân cận thường tới giúp đỡ..."
Cậu nhận ra Lan Thâm đang nhìn mình, vô thức dừng chủ đề lại: "Có phải em nói nhiều quá không?" Cậu vân vê ngón tay, nói: "Xin lỗi, anh không cần bận tâm tới việc này......"
"Không, anh muốn mà." Lan Thâm trả lời kịp thời, "Anh thích nghe em nói."
"......Ò." Một cảm giác kỳ lạ xẹt qua trong lòng Lâm Miêu, rồi không hiểu sao lại hơi vui vui.
Cậu lấy hết can đảm: "Vậy anh muốn vào xem không?"
Lan Thâm thả lỏng cơ mặt, dịu dàng nói: "Đương nhiên rồi."
Trong phòng được đặt một loạt lồng sắt, rất nhiều chú mèo đeo loa chống li.ếm đang được điều trị.
Nhưng những chú mèo này đều rất hoạt bát, nhìn thấy người thì liên tục kêu meo meo, có thể thấy chúng được chăm sóc rất tốt.
Lâm Miêu dẫn Lan Thâm tới một chiếc chuồng, chỉ vào bé mèo tam thể bên trong: "Đây là một bạn mèo hoang ở trường mình, được đưa tới đây để triệt sản, là do em bắt được đó."
Lâm Miêu chớp chớp mắt nhìn Lan Thâm.
Không hiểu sao Lan Thâm đọc được ý mong chờ được khen trong mắt cậu, anh bật cười: "Giỏi ghê, anh biết nó, cũng có tiếng trong trường lắm."
Lâm Miêu sờ mũi, nén sự vui vẻ trong lòng xuống.
Cậu cúi đầu, ánh mắt chạm vào một chú mèo trắng lông dài, đang ngồi với một tư thế kỳ lạ trong chiếc lồng phía dưới.
Nó đang dùng chi trước lết mông cọ xát với sàn.
Lâm Miêu không khỏi lo lắng: "Meo meo, em sao vậy? Có phải khó chịu ở chân không?"
Lan Thâm cũng ngồi xổm xuống.
"Meoo—— u!" [Mông khó chịu quá, có phưn huhuhu]
Lan Thâm khựng lại, ngay sau đó trở lại bình thường, không để Lâm Miêu chú ý.
Có lẽ vì biến thành mèo, nên anh cũng có thể nghe hiểu tiếng mèo.
Lan Thâm đứng sau lưng Lâm Miêu, ánh mắt hơi ngưng lại.
Lúc trước trong thân xác mèo mà nghe hiểu được thì không lạ, nhưng giờ cũng hiểu được là sao?
Rất nhiều suy đoán hiện lên trong lòng Lan Thâm, mắt anh hơi nheo lại.
"Em đừng lo lắng nha."
Nghe tiếng Lâm Miêu, Lan Thâm lấy lại tinh thần, tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng.
Lan Thâm chỉ vào mông chú mèo: "Hình như lông dài quá, phân mèo dính vào lông nên nó khó chịu."
Lâm Miêu chớp chớp mắt: "Sao anh biết hay vậy?"
Lan Thâm bình tĩnh: "Thì dù sao anh cũng học ngành này mà."
Lâm Miêu ò một tiếng, Lan Thâm đâu thể nghe hiểu tiếng mèo, chắc là là trùng hợp thôi.
"Có thể mở cửa không?"
"Có ạ, bình thường cũng đều là bọn em tới chăm sóc mà."
Lan Thâm nghe được câu trả lời khẳng định thì thuần thục bế mèo lên, không hề ngại bẩn mà lau sạch phân và cát trên lông mèo.
Còn cẩn thận mà cắt ngắn lông vùng mông đi một chút.
Động tác của anh nhẹ nhàng, trong lúc mèo trắng còn đang mơ hồ, anh đã giải quyết xong.
Lan Thâm thả mèo xuống, dịu dàng xoa đầu nó: "Được rồi đó, thoải mái chưa?"
Mèo trắng hất hất đầu: "Meo." [Thích lắm, sờ tui đi.]
Lâm Miêu nhìn Lan Thâm, thầm nghĩ đàn anh cũng tốt tính ghê.
Thoạt nhìn hơi xấu xa, nhưng lại có thể kiên nhẫn chăm sóc mèo như vậy.
Nếu anh thực tập ở đây, những bé mèo bên trường được đưa đến đây chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt.
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng Lâm Miêu, Lan Thâm hỏi: "Anh có thể thực tập ở bộ phận cứu trợ không?"
"Chắc là được thôi, em sẽ nói chuyện với bên bệnh viện, cho anh được điều tới đây."
Lâm Miêu soạn sẵn lời nói trong đầu, hít thở sâu, sau đó đi vào văn phòng hành chính.
Lan Thâm chờ ở cửa, một lát sau Lâm Miêu bước ra.
"Thế nào? Có được không?"
"Được rồi ạ." Lâm Miêu mím môi, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh.
"Tốt quá rồi, cảm ơn em nhé." Lan Thâm giơ tay vỗ vỗ vai cậu một cách hết sức tự nhiên.
Lâm Miêu cũng vui mừng vì chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức đã thành công, khiêm tốn nói: "Không cần không cần."
Wattpad: _bjyxszd_0810
Những thực tập sinh khác cũng nhận chức thuận lợi, làm việc được vài ngày.
Khi Lâm Miêu đang thầm nghĩ công việc này cũng không khó lắm, cảm thấy mình có thể làm tốt, đột nhiên có người lo lắng sốt ruột tìm tới cửa.
Hôm nay Lâm Miêu đến bệnh viện làm tì.nh nguyện, đang dọn chuồng mèo cùng Lan Thâm.
Một sinh viên gõ cửa rồi đẩy cửa vào, mặt đầy nôn nóng nói: "Lâm Miêu ơi Lâm Miêu, hôm nay phát thẻ nhân viên nhưng không có của anh, hỏi ra mới biết bệnh viện không nhận được hồ sơ của anh!"
"Anh thực tập mấy ngày rồi! Anh muốn bổ sung lại thông tin, nhưng bên hành chính nói không được, họ kiểm tra thì đúng thật là không tìm được của anh."
"Làm sao bây giờ Lâm Miêu, giúp anh với, lỡ đâu không lấy được chứng chỉ thực tập là anh xong đời đó!"
Sinh viên này gấp đến mức giọng cao lên hai tone, Lâm Miêu rụt vai lại.
"Bên hành chính không cho ạ? Anh có chắc là anh đã nộp......"
"Anh chắc chắn mà! Anh nộp cùng các bạn, sao mà không có được! Chẳng phải lúc đó em đi nộp cùng đó sao?" Anh ta nôn nóng cắt lời cậu.
Đối mặt với đàn anh hùng hổ dọa người, đầu óc Lâm Miêu trống rỗng.
Cậu nắm chặt tay, giọng run run: "Em, em không biết nữa, em nộp cả rồi......"
"Cậu này, cậu đừng nôn nóng quá."
Lan Thâm tiến lên một bước, giống như vô tình bảo vệ Lâm Miêu.
"Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, lát nữa đi gặp bên hành chính lần nữa." Giọng anh bình tĩnh, bạn học kia cũng hạ giọng theo.
"Ôi, cũng tại tôi sốt ruột quá ."
Lâm Miêu bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi Lan Thâm: "Chị Hinh Lan đâu rồi ạ?"
"Cả ngày nay cậu ấy đều có tiết học." Tay Lan Thâm đặt trên vai Lâm Miêu, "Đừng gấp, Tạ Hinh Lan có cho em WeChat của người phụ trách ở bệnh viện không?"
Lâm Miêu gật đầu, cậu ngẩng đầu nhìn lại sinh viên kia, nhỏ giọng nhưng kiên định nói: "Em nhớ mặt anh, chắc chắn lúc nộp hồ sơ anh cũng ở đó."
"Không thì nói trước một tiếng trên WeChat, Lâm Miêu, em đi chuyến nữa tới phòng hành chính, chuyện này em giải quyết là hợp lý nhất." Lan Thâm kiến nghị.
Lâm Miêu muốn từ chối theo bản năng, nhưng nghĩ lại thì đã đồng ý với đàn chị rồi.
Mình làm được.
Cậu cắn môi lấy hết can đảm.
"Hay là anh vào cùng em nhé? Đừng căng thẳng." Lan Thâm quan sát biểu cảm của Lâm Miêu, kịp thời mở miệng.
Mắt Lâm Miêu lập tức sáng ngời: "Thế có phiền anh không?"
"Anh cũng rất sẵn lòng giúp người khác mà." Lan Thâm "chân thành" nói.
Lan Thâm đi cùng Lâm Miêu, tiên phong gõ cửa văn phòng.
Lâm Miêu nắm chặt tay, đi theo sau anh hệt như gà con theo mẹ.
"Chuyện gì vậy?"
Lan Thâm huých nhẹ Lâm Miêu, Lâm Miêu hít sâu một hơi: "Em chào anh ạ, em là người phụ trách đợt thực tập bên đại học S, bên em có một bạn bị lỗi thông tin hồ sơ."
"À, anh biết việc đó rồi, tổ trưởng cũng vừa nói với anh xong, nhưng mà hệ thống hồ sơ của bên anh không phải lúc nào cũng mở được."
"Bọn em chắc chắn là hồ sơ đã nộp đầy đủ rồi, không biết có thể phiền anh tra lại chút được không ạ?" Lâm Miêu lễ phép hỏi.
Người nọ có vẻ khó xử, nhắn hỏi với ai đó trên WeChat.
Lâm Miêu chậm rãi nói nốt những lời muốn nói một cách đúng lý hợp tình.
"Được rồi, quản trị viên đã mở lại hồ sơ, để anh tìm lại xem."
Mấy người vây quanh máy tính tra cứu hồi lâu, sinh viên ngoài cửa cũng không nhịn được mà vào văn phòng.
"Có thông tin của anh chưa?"
"Tìm được rồi!"
Rốt cuộc cũng tìm được thông tin từ số điện thoại của người này.
Nhân viên công tác đẩy kính: "Bạn này viết sai số trên thẻ căn cước, nên khi sao chép sang đây trở thành ký tự vô nghĩa, tên họ cũng không tra cứu được."
Anh ta nhanh chóng sửa lại, lịch sự nói: "Bên anh cũng rất coi trọng đợt thực tập của Đại học S, thẻ nhân viên sẽ được làm bổ sung sau."
Anh bạn kia xấu hổ cúi đầu, ấp úng nói: "Xin lỗi, gây rắc rối cho mọi người rồi."
Anh ta cúi người xin lỗi: "Vừa rồi anh sốt ruột quá, không chú ý đến giọng điệu."
Lâm Miêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn về phía Lan Thâm theo bản năng.
Lan Thâm gật gật đầu, ý bảo không sao.
"Được rồi không sao đâu, lần sau chú ý, cẩn thận chút." Nhân viên công tác xua xua tay.
Lâm Miêu cũng vội nói: "Không sao ạ, giải quyết được là tốt rồi."
Tảng đá trong lòng cậu sinh viên kia rốt cuộc cũng rơi xuống, cảm ơn rối rít.
Còn mua trà sữa cho cậu.
"Được rồi mà, em cũng có làm gì đâu, anh mau về làm việc đi." Lâm Miêu ngượng ngùng.
Sinh viên kia nhét trà sữa vào tay cậu rồi chạy đi mất.
Lâm Miêu không còn cách nào khác, đành phải uống.
Vị sữa phô mai ngọt ngào làm người ta thả lỏng, cậu ôm ly trà sữa ấm áp, thở dài một hơi.
Lâm Miêu ngẩng đầu, nhìn Lan Thâm đang đi phía trước, giơ tay kẹp góc áo anh.
"Ừm...... vừa rồi cảm ơn anh nhé."
Lan Thâm buồn cười: "Cảm ơn anh làm gì?"
"Cảm ơn anh giải vây giúp em, còn nói cho em biết phải làm gì." Lâm Miêu mím môi, ngoan ngoãn trả lời, "Nếu không có anh thì em thật sự không hiểu mấy chuyện như vậy lắm."
"Vậy em chỉ cảm ơn anh thế thôi ư? Không hành động thực tế chút à?"
Lan Thâm nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy, nhịn mãi nhịn hoài mà không kìm được hứng thú xấu xa.
Lâm Miêu ngơ ra: "Vậy em cũng mời anh uống trà sữa nhé?"
Lan Thâm cười khẽ ra tiếng, một ý tưởng nảy lên trong lòng.
Lâm Miêu đột nhiên cảm giác được cằm mình bị Lan Thâm nắm lấy, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Lan Thâm vươn ngón cái lau giọt sữa dính trên khóe miệng Lâm Miêu.
Lan Thâm lục túi, không tìm được khăn giấy để lau.
Vậy là thu tay về li.ếm sạch một cách hết sức tự nhiên.
"Bị lem này." Giọng Lan Thâm mang ý cười, "Sao lại không biết xấu hổ để em mời chứ, coi như anh đã uống nhé."