Trợ lý Trần bước vào phòng ghế lô ở tầng hai, cúi người xuống thì thầm vài câu bên cạnh Từ Hòe Đình.
Nói xong, anh lại ngập ngừng: "Sở tam thiếu khăng khăng rằng Trì tiểu thiếu gia cố ý, hắn không nuốt trôi được cục tức này, e là sau này còn tiếp tục tìm cách gây phiền phức."
Những lời này có phần vượt quá giới hạn. Tiên sinh giao việc thì làm, không nên nói thêm.
Chỉ là khi nhớ đến tờ giấy đầy dấu vết làm công kia, trong lòng anh có chút động lòng trắc ẩn, cũng hơi không nỡ. Anh nghĩ, có thể giúp được chút gì thì giúp.
Từ Hòe Đình khẽ chạm điếu xì gà trên bàn: "Sao anh biết cậu ta không phải cố ý?"
Trợ lý Trần nghe câu này thì kinh ngạc.
"Ý ngài là... đang diễn sao?" Trợ lý Trần hít sâu một hơi. Đi theo Từ Hòe Đình nhiều năm, anh đã thấy không ít thủ đoạn đa dạng chồng chất. Cả Từ gia tụ hợp lại đã đủ quay cả trăm tập phim đấu đá máu me. Thế nhưng anh thật không nhìn ra, Diệp Mãn có thể là người như vậy.
Những vết thương đó đều là thật, gạch vỡ trên sàn cũng thật, cậu cứ thế ngã nhào vào mà không hề chần chừ. Lăn lộn một vòng trong đó, ai mà tin được rằng cậu cố tình?
Phải có thâm thù đại hận đến mức nào mới nhẫn nhịn đến vậy?
Nhưng so với cú ngã đầy kịch tính này, thứ mà cậu đạt được lại chẳng đáng là bao.
Cậu nhận được gì chứ?
Sở tam thiếu ghi hận?
Trợ lý Trần với bộ não trị giá năm triệu tệ đứng đơ ra trong hơn mười giây mà vẫn không nghĩ ra được lý do.
Một tia sáng lóe lên trong đầu anh.
"Chẳng lẽ... là vì ngài?"
Trợ lý Trần như bừng tỉnh đại ngộ rồi lại băn khoăn.
Không đúng. Nếu là để thu hút sự chú ý của Từ tiên sinh, trả giá đắt đến vậy mà cuối cùng ngay cả một câu nói với ngài ấy cũng không có, vậy thì sao chứ?
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Từ Hòe Đình không tỏ rõ thái độ, chỉ nhắm mắt lại và đáp: "Dù sao cũng không cần anh phải bận tâm đến cậu ta. Tên Sở Vinh vô dụng kia, chưa chắc đã đấu lại cậu ta. Anh cứ chờ xem."
Trợ lý Trần thu lại chút lòng thương hại dư thừa, không nói thêm gì về chuyện Trì gia nữa.
Người đối diện thấy họ trao đổi xong mới mỉm cười: "Nghe nói lần này Từ tiên sinh từ Nam Hải trở về, thu hoạch thật phong phú."
"Về mảnh đất phía nam lần này, ngài thấy thế nào?"
...
"Vị hôn phu của Trì Giác, người của nhà họ Mạnh - Mạnh Diệu, được gọi là thái tử gia của nơi này, cậu có từng nghe qua chưa?"
"Biết chứ, tôi còn thấy anh ta xuất hiện trong mấy tiểu phẩm ngắn mà!"
Hệ thống: "......"
Diệp Mãn: "Còn có Phật tử, thần hào của thành phố, à đúng rồi, cả cảng cũng có..."
Hệ thống: "Ngừng. Mau xóa hết những mẫu tiểu phẩm thô thiển trong đầu cậu đi."
Diệp Mãn tiếc nuối: "Được rồi."
Ông chủ của cửa hàng bún ốc nơi cậu làm công mỗi ngày đều bật những thứ đó, bất ngờ nghe thấy một danh xưng quen thuộc từ miệng hệ thống khiến cậu cảm thấy rất gần gũi.
"Vậy Từ tiên sinh là thái tử gia hay Phật tử thế?" Cậu tò mò hỏi.
Hệ thống: "......"
Đột nhiên khó mở miệng.
"Hắn là thái thượng hoàng của thành phố."
"Oa! Siêu cấp hoành tráng!" Diệp Mãn phấn khích tột độ.
"......" Hệ thống bất giác im lặng, chẳng hiểu sao cảm thấy nhạt nhẽo: "Dù sao thì cậu chỉ cần biết hắn là một nhân vật rất lợi hại. Trẻ trung, đẹp trai, giàu có, giàu hơn mười cái Trì gia cộng lại. Tổ tiên còn có danh nhân, chỉ nhắc đến thôi cũng đủ làm cậu sợ chết khiếp. Sở tam thiếu đứng trước mặt hắn chỉ như cháu chắt thôi."
Nghe hệ thống nói vậy, Diệp Mãn đã hiểu.
Bởi vì trước mặt Sở tam thiếu, hắn ta cũng chỉ là cháu chắt.
Từ tiên sinh đích thực là tổ tông sống không ai dám chọc vào.
Diệp Mãn sau khi nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi.
Không lạ khi cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã bị đối phương nhìn thấu.
Những vở kịch đều diễn như vậy, nếu đối phương là tổ tông sống của thành phố thì chắc chắn kiến thức và thủ đoạn còn vượt xa cả thái tử gia rồi. Với thân phận nhỏ bé như Diệp Mãn, hoàn toàn không đủ sức để đối đầu trước mặt một người như vậy.
Trong lòng Diệp Mãn không cam tâm khi bị người khác nhìn thấu như thế, nhưng cậu quyết định rằng từ nay về sau phải tránh xa vị tổ tông sống này.
Hệ thống nói rằng cậu là pháo hôi độc ác, mang trên người các trạng thái như "làm việc xấu nhất định thất bại" và "âm mưu quỷ kế nhất định bị lật tẩy". Vận khí đã không tốt, lại còn đi ve v.ãn trước mặt người như Từ tiên sinh thì không chỉ là tổ tông sống, mà chính là Diêm Vương sống.
Xe dừng lại ở Trì gia, cả ba Trì lẫn mẹ Trì đều có mặt ở nhà.
Ngay cả Trì Giác cũng đang ở đó.
Diệp Mãn không thích Trì Giác.
Cậu biết mình không thể để lộ ra ngoài. Một lần, hai lần thì có thể mọi người xung quanh còn bao dung, nhưng nhiều lần thì sẽ khiến người ta phiền lòng. Đặc biệt là Trì Giác luôn tỏ ra thân thiết và hòa nhã với cậu. Nếu Diệp Mãn cứ giữ thái độ gay gắt thì sẽ càng bị người khác cho rằng cậu là kẻ không biết điều.
Tâm lý con người vốn luôn thiên vị. Một đứa con đã nuôi nấng hơn mười năm trời và một người mới gặp chưa đến hai ngày, ai cũng biết phải đứng về phía nào.
Chỉ là cậu thực sự không muốn nói chuyện với Trì Giác nên cố tình giả vờ nhút nhát và sợ sệt. Mỗi khi Trì Giác nói chuyện với cậu, cậu lại giả vờ như sợ người lạ, mặt đỏ lên và lờ đi, không phản ứng.
Hệ thống nói rằng, những biểu hiện giả dối này cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần.
Thêm vào đó, thuốc giảm đau đã hết tác dụng, vết thương trên người bắt đầu đau trở lại. Diệp Mãn cảm thấy mệt mỏi và chán nản, thậm chí không còn sức mà giả vờ. Khi Trì Giác nói chuyện với cậu, cậu coi như không thấy.
"Tôi không khỏe, về phòng trước."
Trì Giác đứng lên: "Con sẽ đưa tiểu Mãn về phòng."
Trong nhà các phương tiện hỗ trợ vẫn chưa hoàn thiện, Diệp Mãn lại chưa quen thuộc hoàn toàn với môi trường xung quanh nên cần có người đi theo.
Diệp Mãn định từ chối nhưng Trì Nhạn đã giao cậu vào tay Trì Giác.
"Đi thôi, nghỉ sớm một chút."
Diệp Mãn rút tay ra, nhưng không rút được.
Giọng nói ôn hòa của Trì Giác vang lên bên cạnh, đầy vẻ bất đắc dĩ: "Tiểu Mãn, đừng làm loạn."
Trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Mãn không thể làm lớn chuyện, đành để Trì Giác dẫn lên lầu.
"Con đi nghỉ trước. Ba, mẹ, anh cả , ngủ ngon." Cậu không quên thể hiện thái độ tốt hàng ngày, dù biết rằng điều đó giờ đây chẳng còn tác dụng.
Ba Trì nghiêm mặt, gật đầu. Gật xong lại nghĩ rằng cậu không thấy được, bèn bổ sung: "Ngủ ngon."
Mẹ Trì cũng nhẹ nhàng đáp lại rồi còn dặn Chu quản gia hâm nóng một ly sữa bò đem lên cho cậu.
Khi bóng dáng Trì Giác và Diệp Mãn khuất sau cầu thang, nét mặt ba Trì và mẹ Trì đều lộ vẻ phức tạp.
Thái độ của Trì gia đối với Diệp Mãn ngày càng khó tả.
Dù đây là đứa con ruột mà họ vừa đón về, nhưng đã thấy quá nhiều câu chuyện xấu xí từ những đứa con riêng của các gia đình khác. Hơn nữa, với hoàn cảnh trưởng thành của Diệp Mãn, ai mà biết được tâm tính cậu có ổn định không. Trì gia có thể nuôi con, nhưng không thể chịu đựng được một người phá phách đến mức khiến cả nhà gà bay chó sủa. Để phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý và phương án đối phó.
Người Trì gia đã suy nghĩ hết thảy các tình huống có thể xảy ra, nhưng lại không hề nghĩ tới một tình huống bất ngờ xảy ra ngay trên người Diệp Mãn.
Diệp Mãn bị mù.
......
Thời gian Diệp Mãn bị mù chưa lâu.
Cậu vẫn chưa thực sự quen với điều đó.
Cậu bị mù do ngoại lực gây ra. Ban đầu, một bên mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối, sau đó bên còn lại cũng ngày càng mờ đi. Bác sĩ nói rằng việc mù hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
"Chúng tôi có một phương án, nếu thực hiện tốt, có lẽ có thể giữ được bên mắt còn lại của cậu. Thị lực sẽ không phục hồi được nhiều, nhưng ít nhất cậu sẽ không bị mù hoàn toàn. Tuy nhiên, cần cậu định kỳ đến bệnh viện để tiến hành điều trị và tập luyện."
Nhưng phương án đó rất tốn kém.
Diệp Mãn bình thản cảm ơn bác sĩ, nhận lấy ít thuốc rồi từ chối điều trị. Sau đó, cậu vội vã chạy đến địa điểm làm thuê của mình.
Cậu đã tốn 5 năm để trả gần 80 vạn, hiện tại vẫn còn nợ lại khoảng 80 vạn nữa.
Nói đến đáng thương, nhưng không thể nói rằng hoàn toàn đáng thương.
Trên đời này, những người đáng thương giống cậu có lẽ còn đến vài trăm triệu người. Những người đáng thương hơn cậu, có khi còn nhiều gấp mấy lần.
Tuy nhiên, Diệp Mãn rất giỏi khuếch đại nỗi khổ của mình, lợi dụng lòng thương hại của người khác để ngoan ngoãn bày ra vẻ đáng thương.
Rõ ràng mắt phải của cậu vẫn còn thấy được ánh sáng, mơ hồ nhận ra hình dáng một số vật thể, nhưng chỉ cần chớp mắt, mở miệng ra, cậu đã biến thành hoàn toàn mù.
Cậu đi làm giấy chứng nhận người khiếm khuyết, còn cố tình bám lấy để xin ăn trưa miễn phí.
Nghe nói có một số công ty lớn thiết kế riêng các vị trí việc làm dành cho người khiếm khuyết, cậu vốn định một thời gian sau sẽ soạn một bản lý lịch để thử vận may.
Nếu không được, với bằng cấp của cậu, những công ty đó căn bản sẽ không cần đến cậu.
Mấy năm nay, vì phải trả nợ thay người ba trốn chạy của mình, Diệp Mãn sống không thể nói là không vất vả.
Thời nay, các khoản vay đều được thiết kế rất khéo léo để bám sát quy định, không để vi phạm pháp luật. Những lần đòi nợ điện thoại oanh tạc chỉ là chuyện nhẹ nhàng. Nửa đêm có người đến đập cửa ầm ầm, bị cảnh sát bắt thì bọn chúng chỉ nói rằng say rượu, nhầm địa chỉ. Còn có những kẻ lén lút trong đêm dùng sơn phun lên tường nhà cậu những lời lăng mạ bẩn thỉu, lau sạch một lần lại xuất hiện lần nữa.
Những chuyện như vậy nhiều đến mức khiến người ta không thể sống yên ổn.
Diệp Mãn tuổi còn nhỏ, ban đầu lo sợ đến mức không ngủ được, sợ rằng nửa đêm sẽ có người phá cửa xông vào.
Nhưng sau này quen dần, cậu cũng không quan tâm nữa.
Bọn đòi nợ cũng không nghĩ rằng cậu còn có khả năng trả tiền. Bọn chúng chỉ muốn dồn cậu đến đường cùng.
Nhưng tiềm năng của con người đôi khi thực sự vượt ngoài tưởng tượng.
Cố gắng thêm nhiều việc lặt vặt, gom góp đủ cách, thế mà cậu vẫn trả được không ít.
Trì Giác đưa cậu đến cửa, giúp cậu mở cửa. Đến khi vào phòng, Diệp Mãn không cần người đưa nữa.
Trì Giác đứng tựa vào cửa, gọi với theo: "Sắp tới là sinh nhật của chúng ta, tiểu Mãn muốn nhận quà gì không?"
Trong phòng lúc này không còn ai khác, chỉ có hai người họ.
Diệp Mãn thực sự không kiên nhẫn đối phó với anh ta, chỉ hơi nhếch khóe miệng: "Anh trai tặng gì cũng thích."
Thực ra trong lòng cậu nghĩ: "Người khác tặng cho anh, tôi đều thích hết."