Bé Mù Xinh Đẹp Cũng Muốn Làm Pháo Hôi Sao?

Chương 40

Sân bay.

Trợ lý Trần cúp điện thoại, sau đó báo cáo với người đàn ông đang ngồi đối diện bên cửa sổ: "Yến Phong đang gặp khó khăn về tài chính, Từ Vệ Binh mấy ngày trước đã tìm giám đốc Chu ăn một bữa cơm, chắc là lại muốn lợi dụng danh tiếng của ngài để ký một tấm ngân phiếu khống. Hai ngày nay, gã đã từ phía ngân hàng rút ra được một khoản đầu tư không hề nhỏ."

Yến Phong là công ty mà Từ Khải Đình đã thành lập khi thế lực của Tôn gia còn mạnh mẽ, dựa vào bối cảnh của Tôn gia để phát triển. Nhờ công ty này, gã mới giành được sự tín nhiệm của ông cụ, cũng trở thành người được lựa chọn để kế thừa gia tộc.

Từ Khải Đình trẻ tuổi tài cao, là tấm gương sáng cho thế hệ con cháu trong nhà, năm đó ông cụ đi đâu cũng khoe khoang, chẳng khác nào ngầm tuyên bố rằng Từ Khải Đình sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trong vòng tròn thế hệ thứ hai.

Nhưng hiện tại đã khác xưa rất nhiều. Không còn sự hỗ trợ âm thầm từ Tôn gia, chuyện để cha con Từ Vệ Binh và Từ Khải Đình gây dựng một công ty thứ hai như Yến Phong là điều không thể. Bọn họ không muốn buông tay, cũng không dám cắt bỏ phần thịt đau đớn, cuối cùng chỉ có thể bị kéo vào vũng bùn, càng lún càng sâu.

Trợ lý Trần tiếp tục: "Với số tiền này, dự án của Yến Phong sẽ có thể thúc đẩy thuận lợi hơn, bọn họ lại có thể vui vẻ được một thời gian."

Chỉ là, khoản tiền này vốn là nhờ vào Từ Hòe Đình mới có được. Người ngoài không rõ nội tình của Từ gia, trong mắt người khác thì họ vẫn là người một nhà, đều là chung một huyết thống, vậy nên ai cũng nghĩ rằng Từ Hòe Đình sẽ nể mặt cha con Từ Vệ Binh vài phần. Nhưng với một người như Từ Khải Đình, làm sao gã có thể nuốt trôi nỗi nhục này? Đối với gã, chuyện này chẳng khác gì bị bố thí, trong lòng e là đã hận đến mức muốn đem Từ Hòe Đình băm vằm thành trăm mảnh.

Từ Hòe Đình vẫn giữ vẻ thản nhiên, không hề để tâm: "Vậy cứ để bọn họ vui vẻ thêm chút nữa đi. Đợi khi nào vui đủ rồi, đến lúc đó những gì họ đã nuốt của tôi thì phải nhả ra, lúc đó mới tới lượt bọn họ đau đớn."

Một tin nhắn bất ngờ bật lên trên màn hình điện thoại.

Từ Hòe Đình lơ đãng nhìn qua, ánh mắt chợt dừng lại.

Trợ lý Trần tận mắt nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng trước mặt, vốn dĩ ánh mắt còn đang băng giá, bỗng nhiên chống cằm, khóe môi hơi nhếch lên, thậm chí còn phát ra một tiếng cười khẽ đầy ngắn ngủi.

Ngón tay hắn chạm vào màn hình, như thể nhìn thấy chuyện gì đó rất thú vị, liên tục bật tắt điện thoại vài lần.

Ánh nắng trưa rọi xuống bộ vest đen tuyền, khiến người đàn ông cao ráo và thẳng tắp trước mặt bỗng nhiên mang theo một chút dịu dàng ngoài dự đoán.

Lúc bàn chuyện chính sự, hắn còn có thể cười sao?

Trợ lý Trần làm bộ như vô tình liếc qua màn hình điện thoại của ông chủ nhà mình.

Nhưng nội dung cũng rất bình thường thôi mà? Có gì đáng để vui vẻ đến vậy?

Tâm trạng của Từ Hòe Đình rõ ràng tốt hơn không ít, nhưng chưa đầy bao lâu, hắn lại lấy điện thoại ra xem lần nữa.

Hắn đặt tay bên môi, khẽ che đi khóe miệng: "Trợ lý Trần, có lẽ tôi sắp kết hôn rồi."

Trợ lý Trần: "?"

Khi nào? Với ai? Là Trì tiểu thiếu gia sao? Không thể nào! Cậu ấy vừa rồi chẳng qua chỉ lễ phép hỏi thăm một chút thôi mà? Anh muốn kết hôn thì cũng phải hỏi ý kiến người ta chứ?

Trước khi lên máy bay, điện thoại lại vang lên một tiếng "đinh".

Từ Hòe Đình lập tức lấy ra xem.

"Sau này tôi cũng sẽ cố gắng trông chừng anh hai của tôi và cháu ngoại của anh, anh cứ yên tâm. Có tôi ở đây, hai người bọn họ tuyệt đối không thể thành đôi được!"

Từ Hòe Đình nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu.

"Từ tiên sinh?" Tiếp viên hàng không cẩn thận lên tiếng.

Từ Hòe Đình thản nhiên: "Không có gì."

Hắn ngồi xuống ghế, sắc mặt trầm mặc rồi trả lời: "Không cần cố gắng quá mức, đừng để bản thân mệt mỏi."

Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nhớ báo tôi trước khi hành động. Còn nữa, tuyệt đối không được hạ thuốc."

Nhìn thấy tin nhắn bên kia trả lời "đã hiểu", Từ Hòe Đình mới chịu cất điện thoại.

Lại nhớ ra điều gì đó, Từ Hòe Đình quay sang hỏi trợ lý Trần: "Mạnh Diệu đâu?"

Bí thư Trần đáp: "Mạnh thiếu gia nói muốn ở lại bên đó. Trì nhị thiếu không đi thì cậu ấy cũng không đi."

Từ Hòe Đình cười lạnh: "Cứ bám riết lấy người ta như vậy, không biết bản thân phiền phức lắm sao? Kêu người đưa nó về Kinh thị, tiện thể nói với Viola rằng Mạnh Diệu cần được huấn luyện thêm."

Không rõ Mạnh thiếu gia lại đắc tội gì với Từ tiên sinh, trợ lý Trần thầm mặc niệm cho Mạnh thiếu gia một chút.

"Vâng, tiên sinh."

Từ Hòe Đình nhắm mắt lại, trong đầu tính toán thời gian. Khi xuống máy bay, vừa chạm đất, chắc chắn sẽ nhận được kết quả kiểm tra của Diệp Mãn.

Bác sĩ trước tiên nói chuyện riêng với Trì Nhạn và Trì Giác.

Người phiên dịch truyền đạt lại lời bác sĩ: "... Nếu như tiến hành phẫu thuật ngay khi bị thương, có khả năng khôi phục thị lực hai mắt đến 30% ban đầu. Nhưng hiện tại, xét từ chất lượng cuộc sống của bệnh nhân, chúng tôi không khuyến nghị bất kỳ biện pháp phẫu thuật nào. Vì khả năng cao kết quả cũng không có cải thiện, chỉ chuốc thêm đau đớn. Tốt nhất nên dùng thuốc để trì hoãn tốc độ mất thị lực hoàn toàn và nhanh chóng thích nghi với cuộc sống sau này. Đây là phương án có lợi nhất cho bệnh nhân."

Không khí trong phòng trở nên nặng nề.

Sắc mặt Trì Giác tái nhợt.

"Em ấy mới chỉ mười chín tuổi..."

Mới vừa qua sinh nhật mười chín không bao lâu.

Người phiên dịch tiếp tục: "Bác sĩ nói, thật sự đáng tiếc, nhưng không có cách nào khác."

Trì Giác còn trẻ, đầu óc trở nên hỗn loạn, không biết nên nói gì. Cuối cùng vẫn là Trì Nhạn cố gắng giữ thái độ lịch sự, cảm ơn bác sĩ.

Bước ra ngoài, Diệp Mãn đang ngồi trên sofa, ôm điện thoại, đọc tin nhắn mà "tổ tông sống" vừa gửi đến.

Vừa đọc, vừa gật gù như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Trì Giác không biết mở lời thế nào. Trì Nhạn đi đến trước mặt cậu, gọi một tiếng "tiểu Mãn". Nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngẩng lên của em trai, cổ họng cũng cảm thấy nghẹn lại.

Nhưng vẫn nói cho cậu toàn bộ những gì bác sĩ vừa truyền đạt.

Trì Giác vốn lo lắng Diệp Mãn sẽ không chấp nhận, có thể sẽ rất đau khổ, thậm chí muốn giấu nhẹm đi kết quả bi quan nhất. Nhưng Trì Nhạn suy xét mọi tình huống, cuối cùng vẫn chọn cách thẳng thắn.

Điều Trì Giác lo lắng không xảy ra. Diệp Mãn chỉ bình thản "ồ" một tiếng.

Lúc này, cậu trông rất điềm tĩnh, không ầm ĩ, không yếu đuối, giống như chỉ nghe thấy một chuyện rất bình thường.

Trì Nhạn nói: "Nhưng sau này vẫn cần tiến hành một số phương pháp điều trị bảo thủ, cần bôi thuốc đúng hạn, kiểm tra định kỳ, xoa bóp và luyện tập mắt."

Diệp Mãn lười biếng hỏi: "Bắt buộc sao? Em thấy cũng không cần thiết lắm."

Trì Nhạn quả quyết: "Bắt buộc."

Diệp Mãn gõ nhẹ vào tay ghế: "Được rồi, cái này cũng không phải do em yêu cầu, là anh cả muốn vậy thôi."

Trì Nhạn: "Là anh yêu cầu."

Trì Giác đứng bên cạnh, nhìn hai người – một người ngồi, một người đứng – cả hai đều có gương mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, đột nhiên nhận ra bọn họ có điểm rất giống nhau.

Trì Nhạn đi lấy thuốc, Trì Giác ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Mãn, hít sâu một hơi: "Xin lỗi, tiểu Mãn."

Diệp Mãn nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Trì Giác gãi đầu: "Chính là... trước đây... lúc em mới về nhà, anh không đủ kiên nhẫn với em, có lúc thái độ cũng không tốt..."

Trì Giác cố gắng phân tích lý trí về tình cảnh của bản thân, về những vấn đề mình gặp phải, về mối quan hệ gia đình và những biến động sau đó. Nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn mất kiên nhẫn và dễ cáu kỉnh.

Tiểu Mãn không có lỗi.

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Trì Giác cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹt.

Diệp Mãn vẫn chưa hiểu lắm.

Cậu đâu có cảm thấy thái độ của Trì Giác tệ đâu? Chẳng phải vẫn luôn bị cậu bắt nạt sao?

"Anh Thống! Mau xem, ở đây có một tên ngốc!"

"Anh ấy bị tôi cưỡi lên đầu rồi mà vẫn còn xin lỗi tôi. Anh Thống, tôi thành công đến mức này, có phải cậu nên thưởng thêm hai điểm không?"

Hệ thống nhìn ký chủ đang hớn hở, do dự một lúc rồi chậm rãi nói: "Đúng vậy, anh ta ngốc thật. Thưởng thêm cho cậu."

Diệp Mãn cười đến mức mặt sắp nở hoa.

Cậu mới không phải thừa cơ hội mà chiếm hời đâu đó, Trì Giác cùng cậu cúi đầu, cậu lập tức tranh thủ cơ hội, thừa dịp anh cả không có ở đây, thò lại gần, nhỏ giọng nói: "Em sẽ không tha thứ cho anh, anh phải để em bắt nạt cả đời."

Trì Nhạn đã quay lại, trên tay cầm một cây kem ốc quế, đưa vào tay Diệp Mãn, Diệp Mãn vui vẻ li.ếm một miếng.

"Tiểu Mãn, trên tay dính kem, đưa tay đây." Trì Giác rút khăn giấy ra.

"À." Diệp Mãn đưa tay ra để anh lau tay cho mình.

Trì Giác lau tay cho cậu, không hiểu sao bật cười, thấp giọng nói: "Vậy thì em cứ vui vẻ mà bắt nạt anh cả đời đi."

Diệp Mãn li.ếm kem, động tác dừng lại một chút.

"Đáng ghét, anh ấy đang diễn! Nhất định là đang diễn! Trong lòng anh ấy chắc chắn tức điên lên rồi!"

"Haa..." Hệ thống trìu mến nói: "Coi chừng nghẹn."

Sau khi kiểm tra xong, ba anh em Trì gia chuẩn bị lên máy bay trở về.

Trên đường đi, Trì Giác khéo léo tìm hiểu xem rốt cuộc mắt của Diệp Mãn bị thương như thế nào.

Nhưng vừa mới hỏi đến chuyện này, Diệp Mãn đã bắt đầu nói quanh co, dù thế nào cũng không chịu tiết lộ.

"Nếu có ai bắt nạt em, em có thể nói với anh hai, anh hai sẽ lén dẫn người đi đánh giúp em báo thù."

Diệp Mãn đột nhiên nắm chặt cổ tay Trì Giác, hiếm khi tỏ vẻ yếu đuối nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Không được."

Trì Giác chưa bao giờ thấy cậu có sắc mặt khó coi như vậy, sững người nói: "Tiểu Mãn..."

Diệp Mãn lại lần nữa nhấn mạnh: "Em nói —— là —— không được."

"Không cần can thiệp vào chuyện này nữa, nó không liên quan đến anh."

Trong lòng Trì Giác trầm xuống: "Được."

Khi về đến nhà, ba mẹ Trì đều đã có mặt.

Trong nhà đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn để đón họ trở về.

Trên bàn ăn, Trì Ngạn Vinh hỏi Diệp Mãn chuyến đi lần này có gặp chuyện gì thú vị không, trong lúc trò chuyện, nghĩ đến việc chỉ còn mấy tháng nữa là đến Tết, Tần Phương Nhụy bỗng nhớ ra một chuyện.

"Tiểu Mãn, dịp Tết này chúng ta sẽ về nhà tổ của Trì gia một chuyến. Ông bà nội trước giờ vẫn ở nước ngoài dưỡng bệnh, mấy năm nay chưa về nước. Trước đó chúng ta đã kể chuyện của con cho họ nghe, năm nay họ quyết định nhân dịp Tết về gặp con." Tần Phương Nhụy cười nói: "Còn có cả bà ngoại con nữa, bà cũng sẽ về. Người trong nhà ngày thường mỗi người một nơi, bận rộn nhiều năm không gặp, năm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt."

Đừng nói đến ông bà nội hay bà ngoại, ngay cả bốn người Trì gia cũng không phải lúc nào cũng quây quần bên nhau đón Tết.

Mỗi người đều có công việc riêng, không ai thực sự để tâm đến chuyện này.

Diệp Mãn đáp qua loa, ngoài miệng thì nói được nhưng trong lòng lại có chút do dự.

Hệ thống hỏi: "Sao thế?"

Diệp Mãn nói: "Tết này... tôi vốn định đi cùng một người khác."

Hệ thống tò mò: "Ai thế?"

Diệp Mãn có chút ngại ngùng, không nói ra.

Hệ thống càng tò mò hơn, nhưng Diệp Mãn chỉ bảo đến lúc đó sẽ biết.

Trì Nhạn và Trì Giác sau đó đưa Diệp Mãn đi gặp một giáo sư mà họ đã hẹn trước. Cuối cùng, kết luận của vị này gần như giống hệt kết luận của bác sĩ trước đó, đều không khuyến nghị tiến hành phẫu thuật, chỉ khuyên nên tiếp tục điều trị bảo tồn.

Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo sợi tơ, Diệp Mãn lại ở nhà dưỡng bệnh một thời gian.

Tinh thần khá hơn, cậu lại bắt đầu hừng hực khí thế, chuẩn bị làm nhiệm vụ.

Diệp Mãn nói: "Anh Thống! Lần này tôi nhất định sẽ không thất bại!"

"Sao tôi thấy câu này quen quen vậy?" Hệ thống thầm thở dài trong lòng.

Hệ thống không quá mong đợi, chỉ tùy tiện lật xem kịch bản, xóa bớt những nhiệm vụ quá khó, chọn một nhiệm vụ có vẻ đơn giản hơn: "Mạnh Diệu lén hẹn Trì Giác lên đỉnh núi gặp mặt, pháo hôi đi phía sau theo dõi và chụp ảnh làm bằng chứng, sau đó chạy về nói cho cha mẹ và anh cả..."

Trì Giác từng cam kết với người nhà là sẽ không liên lạc với Mạnh Diệu nữa, nhưng cuối cùng vẫn lén gặp hắn ta. 

Hệ thống hít sâu một hơi: "...Gọi tiểu Ngô đến đi, với lại trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo khi ra ngoài."

Chỉ là một việc nhỏ, lên núi chụp mấy tấm ảnh, mách lẻo một chút, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Với tâm lý có thể kiếm được bao nhiêu điểm hay bấy nhiêu, hệ thống đã dốc sức tìm một cốt truyện dễ dàng như vậy.

Diệp Mãn gật đầu thật mạnh.

Nghĩ đến nhiệm vụ mà "tổ tông sống" giao phó, cậu lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cáo kế hoạch tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment