"Tổ tông sống" đi rồi, Diệp Mãn ngồi một mình ở đó.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế mà Từ Hòe Đình để lại, ôm ly sô cô la nóng trong tay, mặt hướng về phía cửa kính đối diện con đường mà ngẩn người.
Thỉnh thoảng có người từ cửa bên phải đi vào, chọn đồ trên kệ, thanh toán xong rồi rời đi.
Mỗi lần cửa tự động mở, cậu lại vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của người đi vào.
Không phải người này, cũng không phải người kia......
Hắn đi đâu vậy, sao lâu như thế vẫn chưa quay lại, rốt cuộc khi nào mới trở về?
Sau khi tính tiền cho một vị khách quen, cô thu ngân nhìn về phía cửa sổ, thấy không còn ai đang xếp hàng thì mới đi vòng ra khỏi quầy, tiến lại vỗ nhẹ vai chàng trai đang ngồi đó.
"Anh gì ơi, ngồi ở đây mãi thế này sẽ bị gió lùa lạnh đấy, anh có muốn vào trong ngồi không? Bạn của anh nói anh ấy sẽ quay lại ngay."
Diệp Mãn cảm ơn cô vì lòng tốt, lắc đầu tỏ ý không cần, cứ ngồi yên đó chờ.
"Nếu có gì cần giúp, cứ gọi nhân viên bọn em nhé."
Cô thu ngân nói rồi chuẩn bị quay về quầy.
"Chờ chút." Diệp Mãn lên tiếng gọi cô lại: "Từ...... bạn tôi, anh ấy có nói gì thêm không? Anh ấy đi đâu làm gì vậy?"
"Cái này thì anh ấy không nói, chỉ nhờ bọn em để ý chàng trai đặc biệt đẹp trai là anh thôi." Cô gái cười trêu chọc.
Diệp Mãn từ nhỏ đến lớn đã được rất nhiều người khen ngợi, nên cậu luôn tận dụng cơ hội để nhận được lợi ích từ những lời khen đó. Khi có người khen cậu hai câu, cậu sẽ phối hợp nở một nụ cười thật đẹp, nói những lời khiến người khác vui lòng, để có thể đạt được điều mình mong muốn. Cậu coi đây như một kỹ năng sống quan trọng, nghĩ rằng có thể tận dụng nó để đạt được thứ gì đó. Nếu hiệu quả thì tiếp tục dùng, còn nếu không thì đổi sang cách khác.
Có lẽ vì lúc này cậu không nghĩ ra mình muốn gì, cũng không có ý định lợi dụng điều gì từ lời khen nên khi chỉ còn lại một câu khen thuần túy, Diệp Mãn hiếm khi tỏ ra chân thật, trong lòng dâng lên chút xấu hổ, không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười một cái.
Hóa ra "tổ tông sống" cũng cảm thấy cậu đẹp sao? Hắn chưa từng nói ra điều này, Diệp Mãn còn tưởng rằng người kia từng gặp qua quá nhiều người, đã miễn dịch với gương mặt của cậu rồi chứ.
Diệp Mãn đưa tay sờ mặt mình.
Khoảng thời gian chờ đợi thực sự rất dày vò, đặc biệt là khi không biết phải đợi đến khi nào.
Diệp Mãn đặt cây gậy dò đường sang một bên, một tay nắm chặt ly nước, một tay lấy điện thoại ra, nhấn vào màn hình.
Giọng nói thông báo: "18 giờ 56 phút."
Trong mười phút đầu tiên chờ đợi, chỉ cảm thấy hơi chán.
Đến phút thứ hai mươi, bắt đầu có chút bực bội.
"19 giờ 16 phút."
Đến phút thứ ba mươi, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.
"19 giờ 26 phút."
Rốt cuộc hắn đã đi đâu mà lâu như vậy?
Trong đầu bắt đầu xuất hiện nhiều suy đoán khác nhau, khiến cậu dần cảm thấy lo lắng và hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, lồng n.gực và khí quản cũng trở nên khó chịu.
"19 giờ 36 phút."
Đến phút thứ bốn mươi, Diệp Mãn do dự gọi điện thoại cho Từ Hòe Đình. Chuông reo suốt năm phút mà không ai nghe máy.
Cậu bắt đầu cân nhắc xem có nên ra ngoài tìm không.
Trời đã muộn thế này, "tổ tông sống" lại chỉ có một mình, điện thoại thì không liên lạc được, nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài trời lại đổ mưa lớn hơn.
Diệp Mãn đưa tay định lấy cây gậy dò đường, nhưng vừa chạm vào thì lại thu về.
"'Khi tôi quay lại, tôi muốn nhìn thấy em vẫn còn ở đây.'"
Bây giờ với tình trạng của mình, cậu ra ngoài cũng chỉ gây thêm phiền phức.
Lúc có người bên cạnh thì không cảm thấy gì, nhưng giờ mới nhận ra rằng trong đầu cậu không thể hình dung được bên ngoài siêu thị trông như thế nào.
Cậu biết ngoài cửa có một bậc thang — trước đó "tổ tông sống" đã dắt cậu đi qua, nhưng sau khi bước xuống bậc thang đó, bên ngoài không còn vật gì để cậu định hướng nữa, có khả năng cậu sẽ không tìm được đường về.
Bãi đỗ xe ở đâu, đường cái bên nào, hướng về núi, hướng về nhà, cậu hoàn toàn không biết.
Dù hệ thống có thể hỗ trợ hướng dẫn, Diệp Mãn vẫn cảm thấy sợ hãi khi tưởng tượng mình bị bỏ lại trong một không gian trống trải, tối tăm, không một bóng người.
Cậu không dám rời khỏi đây.
Nhận thấy tâm trạng của Diệp Mãn không ổn, hệ thống cũng hoảng loạn đến mức cuống cuồng: "Cậu đừng lo, chẳng phải cậu nói rồi sao, Từ Hòe Đình rất lợi hại, hắn sẽ không sao đâu. Có thể chỉ là bị vướng chuyện gì đó nên về muộn, chờ một chút, chờ một chút nữa là hắn sẽ quay lại ngay thôi."
Diệp Mãn khẽ đáp một tiếng, dường như đã nghe lọt, nhưng sắc mặt lại càng tái nhợt hơn trước.
Cậu thử gọi lại cho Từ Hòe Đình.
Lần này còn tệ hơn, điện thoại trực tiếp báo tắt máy.
"19 giờ 56 phút."
Cửa tự động vừa mở ra rồi khép lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bên ngoài trời mưa càng lúc càng dữ dội.
Hai du khách khoác ba lô lớn từ bên ngoài vội vã lao vào, hét lớn: "Ở đây có hộp cứu thương không? Còn có dây thừng hay gì đó không? Có người bị trượt ngã xuống rãnh ở sườn núi, rơi rất nặng, không tự bò lên được!"
Trời mưa to, đường lát đá thì không sao, nhưng hai bên sườn núi đất bùn mềm nhão, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ gặp chuyện.
Đường núi Hồng Phong có độ dốc không quá lớn, cũng không quá sâu, cùng lắm là tư thế ngã không đẹp mắt, nhẹ thì trầy xước bầm tím, nặng thì gãy xương nhưng không đến mức mất mạng.
Chỉ là bùn đất quá nhão nhoẹt, không có chỗ nào để bám vào mà leo lên, hơn nữa không biết người ngã bị thương ở đâu, nên người đó rất khó tự mình trèo lên được.
Hai du khách đi ngang qua thấy có người gặp nạn, không chần chừ mà lập tức chạy đi tìm người giúp đỡ.
Một vài người ở lại phía bên kia để hỗ trợ, còn hai người kia thì xuống dưới tìm những công cụ có thể sử dụng.
Sau khi hiểu rõ tình hình, nhân viên siêu thị bảo họ đợi một chút rồi chạy đi lấy hộp cứu thương cùng thùng dụng cụ mang đến.
Trong lúc chờ đợi, hai vị khách leo núi trò chuyện với nhau: "Không biết sao lại có người đi vào rừng cây vào cái ngày này, hơn nữa lại vào ban đêm. Đường lớn thì không đi, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như vậy chứ."
"Có thể là làm rơi đồ quan trọng nên mới phải đi tìm."
Người còn lại không đồng tình: "Đồ quan trọng đến mấy cũng không thể quan trọng bằng mạng sống của mình được. Như thế chẳng phải quá liều lĩnh sao? Cũng may đây là công viên núi Hồng Phong, không phải nơi nguy hiểm gì cho lắm, chứ mà đổi sang ngọn núi khác thì đúng là chẳng khác nào đi tìm chết."
Diệp Mãn đứng một bên nghe thấy vậy, đầu óc bỗng trở nên ong ong.
Cậu sờ cổ tay mình, nhớ lại những lời mà "tổ tông sống" đã nói trước khi rời đi, hơi thở bỗng nhiên gấp gáp, cậu cắn chặt môi dưới.
Hai vị khách leo núi vẫn tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có một âm thanh đều đặn vang lên.
Tiếng gậy dò đường chạm xuống mặt đất vang lên rõ ràng, dừng lại ngay bên cạnh họ. Hai người theo phản xạ nhìn qua, ngơ ngác.
"Xin hỏi, người bị ngã xuống đó trông như thế nào? Bạn tôi vừa mới đi ra ngoài, có thể là đã lên núi, nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại."
Hai người nhìn nhau, rồi hạ thấp giọng nói: "Trời tối quá, nhìn không rõ, chỉ biết là một thanh niên còn trẻ."
Diệp Mãn mím chặt môi.
Hai vị khách leo núi vội an ủi: "Cậu đừng vội, chưa chắc đã là bạn cậu đâu. Cậu thử nói xem bạn cậu tên gì, trông ra sao, mặc quần áo như thế nào, mang theo đồ gì, cố gắng mô tả chi tiết một chút. Đợi lát nữa chúng tôi lên núi, sẽ tiện đường tìm giúp cậu, gọi thử vài tiếng xem sao. Có khi cậu ta chỉ bị lạc đường hoặc đang ngồi nghỉ ở đâu đó thôi."
Diệp Mãn nói: "Anh ấy tên là Từ Hòe Đình, nam, là con lai..."
Cậu mở miệng, nhưng không thể nói thêm được gì nữa.
Cả người cứ đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cậu cố gắng nghĩ xem còn điều gì để miêu tả, nhưng không thể thốt lên nổi một âm tiết nào.
"Người đó rất cao", nhưng rốt cuộc là cao bao nhiêu?
Cậu không biết.
Nghe nói là con lai, nhưng trên thế giới có rất nhiều người lai, đâu phải ai cũng là Từ Hòe Đình.
Đôi mắt trông như thế nào, sống mũi ra sao, môi có hình dáng gì, tóc dài hay ngắn, khí chất thế nào, hôm nay mặc quần áo màu gì, đeo loại đồng hồ gì, có đặc điểm nhận dạng gì không... Cậu không thể trả lời được.
Trước đây, cậu chưa từng nhận ra rằng sau khi không còn nhìn thấy, cậu sẽ gặp phải vấn đề này.
Hóa ra một chuyện bình thường đến mức chẳng ai cần suy nghĩ, một chuyện ai cũng có thể dễ dàng biết được, vậy mà bây giờ cậu lại hoàn toàn không thể trả lời.
Cơ thể cậu đột nhiên trở nên nặng trĩu, như thể có thứ gì đó kéo cậu xuống khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng trong khoảnh khắc, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
"Còn... mặc một chiếc áo khoác bằng vải len..."
Sau một lúc lâu, cậu chỉ có thể đưa ra một câu mô tả khô khan, chẳng mang được bao nhiêu thông tin.
Nhiều hơn nữa thì không có.
Hệ thống lo lắng nhắc nhở: "Diệp Mãn, Diệp Mãn, cậu bình tĩnh một chút! Nghe tôi nói, cậu cứ nói theo tôi!"
Nhưng Diệp Mãn vẫn đờ đẫn, đầu óc như bị gỉ sét, phản ứng chậm chạp. Quá nhiều chuyện chiếm lấy sự chú ý của cậu, quá nhiều cảm xúc tràn vào khiến cậu không kịp lắng nghe lời hệ thống.
Hai vị khách leo núi luống cuống: "Cậu đừng khóc mà, xin lỗi nhé, chúng tôi hỏi bất chợt quá, cậu chưa kịp phản ứng cũng là chuyện bình thường... À, cậu có ảnh của bạn mình không? Đưa chúng tôi xem một chút đi."
Ra ngoài chơi, ai mà chẳng có lúc gặp phải tình huống này, muốn tìm người thì phải có mô tả cụ thể thì mới dễ tìm.
Nhưng Diệp Mãn không có khóc.
Cậu cũng không biết vì sao họ lại bảo cậu đừng khóc.
Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ về chuyện này.
Nghe họ nói vậy, theo bản năng cậu lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại nhớ ra cậu không có bức ảnh nào của "tổ tông sống" cả.
Cậu cầm điện thoại, vô vọng mà "nhìn" về phía họ, thấp giọng lẩm bẩm: "Không có thì phải làm sao bây giờ?"
Đến lúc này, cậu mới muộn màng nhận ra những gì hệ thống vừa nói, muốn nhờ hệ thống mô tả lại để mình thuật lại. Nhưng đã bỏ lỡ thời cơ.
Nhân viên siêu thị mang hộp cứu thương và dụng cụ mà họ cần tới, đồng thời giúp gọi một chiếc xe cấp cứu.
Hai vị khách leo núi nhận lấy đồ, trấn an cậu: "Không sao đâu, bọn tôi sẽ lên núi cứu người trước, lát nữa xem thử có phải bạn cậu không. Núi Hồng Phong cũng không lớn lắm, người sẽ không biến mất đâu. Cậu cứ đợi ở đây, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng."
Họ không có thời gian nói thêm, cầm theo đồ rồi vội vã quay lại lên núi.
Chỉ còn lại Diệp Mãn.
Cậu không ngồi xuống chỗ cũ, mà nắm lấy gậy dò đường, bước ra ngoài.
Nhân viên siêu thị vội vàng giữ cậu lại: "Anh ơi, bên ngoài trời tối, lại còn mưa nữa, anh cứ ở đây chờ đi."
"Tôi không đi xa đâu, chỉ đứng ở trước cửa thôi." Diệp Mãn gắng gượng kéo khóe miệng, cố nở một nụ cười.
Nhân viên siêu thị nhìn sắc mặt cậu, do dự một chút rồi buông tay ra, dặn dò: "Nhớ đừng đi xa quá nhé, có gì cần thì cứ gọi bọn tôi."
Diệp Mãn gật đầu, chậm rãi bước ra cửa, đứng bên bậc thềm.
Cậu biết rõ rằng dù có đứng ở đây cũng chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng giúp được gì nhưng vẫn muốn đứng đó.
Từ Hòe Đình trở về, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đứng trước cửa.
Dưới mái hiên cũng không có che mưa, gió thổi qua, nước mưa thấm ướt cả người cậu.
Từng giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, từ hàng mi chảy dọc sống mũi cao thẳng rồi tới môi, khiến cả khuôn mặt cậu lạnh cóng và run lên.
Phía sau là ánh đèn ấm áp từ siêu thị, nhưng cậu vẫn đứng ngay ranh giới giữa sáng và tối, mặc cho mưa xối ướt thân thể gầy gò, đơn độc vô ích "nhìn" quanh, trong đôi mắt chỉ có một màn đêm ướt át lặng lẽ.
Đôi mắt ấy đã không còn ánh sáng, nhưng vẫn phản chiếu chút yếu ớt, mong manh, tựa như mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Tim Từ Hòe Đình chợt run lên, siết chặt lại, nặng nề đến mức như muốn xé rách lồng ng.ực.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt: phải bảo vệ người này.
Hắn không thể để cậu ở một mình bất cứ nơi đâu.
Cậu phải luôn ở trong tầm mắt hắn, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến, không để một giọt mưa, một cơn gió lạnh nào làm ướt cậu.
Từ lồng ng.ực trào ra một hơi thở nặng nề, hắn nhanh chóng bước tới, không kịp suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo bị nước mưa xối ướt của cậu, dịu dàng hỏi: "Sao lại đứng đây? Không lạnh à?"
Lại gần hơn, hắn mới nhận ra khóe miệng cậu có một vết đỏ, là do chính cậu cắn rách.
Từ Hòe Đình vội vàng mở chiếc túi mang theo, lấy thứ bên trong ra, xoa xoa lên quần áo rồi nói: "Đồng hồ của em đây, tìm thấy rồi. Quả nhiên là bị đứt dây nên rơi trên đường."
Trong tưởng tượng của hắn, Diệp Mãn hẳn sẽ vui mừng nhào tới, nhân cơ hội để hắn dỗ dành cậu mấy câu.
Nhưng Diệp Mãn không có vui mừng như hắn nghĩ.
Hàng mi của cậu khẽ run, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vô định ấy "nhìn" hắn.
Cậu không nói gì, nước mắt trong đôi mắt cũng không trào ra.
Cậu không đưa tay nhận lại chiếc đồng hồ, mà mang một biểu cảm như sắp khóc đến nơi, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Từ Hòe Đình.
Những ngón tay lạnh lẽo của cậu chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt hắn: từ hàng mày, đến đôi mắt, đến sống mũi, cuối cùng là môi, cẩn thận dùng đầu ngón tay để "vẽ" lại từng đường nét.
Cậu chạm rất chậm, rất khẽ như thể muốn khắc sâu hình ảnh này vào một nơi nào đó không thể quên.
Từ Hòe Đình khựng lại một khoảnh khắc rồi chợt hiểu ra.
Cậu đang cố ghi nhớ khuôn mặt của hắn.